Xuyên Không Thành Tiểu Thư Thiên Kim

Chương 29

/599


  Bàn tay đang, nắm lấy chén trà của Nguyễn Sở chợt siết chặt, cô ấy lạnh lùng nhìn về phía Cố Dạng, mỉa mai  “Kỹ năng pha ‘trà’    của cô đúng là không tồi.”

  Kỹ năng pha ‘trà’ này không phải là kỹ năng pha trà kia.

      Trà ở đây chỉ từ ‘lục trà biểu’   ‘trà xanh’ hay ‘green tea bitch’, ý nói về những cô gái giả tạo, bên ngoài ra vẻ tốt bụng và cười nói nhưng mà tɾong bụng thì xấu xa đầy mưu mô. Thường giả vờ khen đểu đối phương để ngầm khen bản thân mình.

  Lúc này, ông cụ Nguyễn cũng vừa nói chuyện với Cố Cần xong, quay lại thì nghe thấy đoạn đối thoại của Cố Dạng và Nguyễn Sở, ánh mắt ông cụ nhìn Cố Dạng càng thêm không thích.

  Ông cụ Nguyễn sợ Cố Dạng bắt nạt Nguyễn Sở, bèn dẫn Cố Cần đến ngồi lên bồ đoàn bên cạnh bàn trà, hừ lạnh với Cố Dạng một tiếng  “Khẩu khí lớn thật đây  Ngược lại là tôi muốn xem kỹ năng pha trà của cô như thế nào, tiện tay pha mà cũng có thể so sánh được với Tiểu Sở ”

  Ông cụ Nguyễn rấtbênh cháu gái mình.

  Cố Cần cũng hờ hững ngước mắt lên, giống như là đang xem trò hay.

  Cố Dạng không ngại nhiều thêm hai người, chỉ có điều kỹ năng pha trà của cô không phải là ai cũng có thể xem được.

  “Nếu như kỹ năng pha trà của cháu tốt hơn chị họ thì sao?” Cố Dạng chớp chớp mắt.

  Ông cụ Nguyễn như là ngh được trò cười gì đó  “Nói vô căn cứ  Từ nhỏ đến giờ Tiểu Sở được tôi bồi dưỡng, kỹ năng pha trà được rấtnhiều đại sư trà đại khen không dứt miệng, tɾong các danh viện ở Cẩm Thành không có ai so sánh được với Tiểu Sở, chỉ bằng con nhóc cô đây cũng có thể so được với Tiểu Sở nhà tôi chắc?”

  Khóe miệng Cố Dạng giật giật, nghĩ rằng ông cụ này cũng hơi tự tin thái quá đấy.

  “Cháu nói là nếu như, ông ngoại à, cũng nên có chút giải thưởng phải không ạ?” Cố Dạng chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ vẫn là dịu dàng ngoan ngoãn như trước.

  Ông cụ Nguyễn hừ lạnh một tiếng  “Nếu như kỹ năng pha trà của cô thật sự lợi hại hơn Tiểu Sở, vậy thì tôi sẽ tặng cô bộ đồ uống trà bằng gốm Tử Sa mà tôi vẫn cất giấụ”

  Cố Dạng biết, bộ đồ uống trà mà ông cụ nhắc đến đó không những là đồ cổ, mà còn là bộ đồ uống trà bảo bối của ông cụ, cô nhắc nhở  “Ông ngoại à, hay là ông đổi giải thưởng thành tiền đi?”

  Cũng là người yêu trà, cô hiểu rấtrõ ý nghĩa của bộ đồ uống trà này với ông cụ.

  Nhưng mà, cũng bởi vì là người yêu trà, cho nên bộ đồ uống trà này cũng có sức hấp dẫn rấtlớn đối với cô.

  Nếu như thật sự rơi vào tay cô rồi, cô cũng không chắc chắn là mình có trả lại được nó hay không nữa.

  “Không cần thiết ” Ông cụ Nguyễn là người yêu trà, cả đời đắm chìm tɾong trà đạo, trình độ trà đạo rấtcao, cũng rấttự tin đối với kỹ năng pha trà của cô cháu gái mà mình tự tay đào tạo.

  “Chỉ có điều, nếu đây đã là một vụ cá cược, vậy thì nếu cô không bằng Tiểu Sở thì cô cũng phải trả giá đắt vì sự tự phụ của mình. Tôi cũng không cần thứ gì của cô, chỉ cần cô xin lỗi Tiểu Sở là được.”

  “Được.” Cố Dạng sảng khoái đồng ý, sau đó cô lại nhìn về phía Cố Cần, hơi nhếch mày nói  “Chị à, chị có muốn đánh cược với em không? Nếu em thua thì ngày nào em cũng đánh đàn piano cho chị nghe nhé.”

   

Mỗi lần cô ở tɾong phòng luyện đàn piano, Cố Cần thường ngồi dựa vào cửa phòng, cứ như vậy dần dà Cố Dạng phát hiện ra là đại lão có vẻ thật sự thích nghe cô chơi đàn piano thật.

  Quả nhiên là Cố Cần cảm thấy hứng thú, cô ấy nhíu mày hỏi lại  “Vậy nếu cô thắng thì sao?” 

  Cố Dạng nháy mắt  “Thẻ hội viên của Cẩm Ương Hiên?”

  Từ sau khi cô ăn đồ ăn của Cẩm Ương Hiên thì cứ nhớ mãi không quên đồ ăn ở đó, bây giờ nói thế nào thì cũng phải dụ dỗ đại lão cho cô một tấm thẻ hội viên.

  Cố Cần  “Được.”

  Thế là Cố Dạng lấy các dụng͟͟ cụ pha trà gồm ấm trà, chén trà, khay trà, lá trà, khăn… bày ra, sau đó rửa ly, cho trà vào, nhuận trà, xả nước, pha trà.

  Trà được dùng là trà xanh, Bích Loa Xuân đặc biệt.

của cô như nước chảy mây trôi, tất cả lộ ra vẻ thanh lịch tao nhã, ngoài cửa sổ cành trúc lao xao, nắng ấm chiếu vào, thiếu nữ ngồi đoan trang tựa như một nhân sĩ nho nhã thời Ngụy thời Tấn.

  Chỉ riêng phần nhìn thôi đã là một loại hưởng thụ cấp cao đối với thị giác rồi.

  Ba người đang ngồi nhìn cũng có chút ngây ngốc.

  Không hiểu sao mà khi Nguyễn Sở nhìn mỗi một động tác của Cố Dạng, nhìn ánh nắng buổi chiều chiếu lên người thiếu nữ qua hàng trúc ngoài cửa sổ thì tâm trạng cô ấy lại nhẹ nhõm và yên tĩnh mà từ trước đến nay chưa từng có.


/599

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status