Chuyện kể một cách đơn giản là, bạn trai của Nguyễn Sở ngɵạı tình với Nguyễn Yên, Nguyễn Sở tức giận, lên mạng mắng tên đàn ông tồi tệ và kẻ thứ ba, kết quả lại lại bị Nguyễn Yên và tên đàn ông kia vu oan ngược lại là kẻ thứ ba.
Lúc đầu hai bên giằng co chuyện này mãi mà không xong, nhưng mà bởi vì Cố Dạng có quan hệ thân thiết với Nguyễn Yên, cho nên đã làm chứng cho Nguyễn Yên, ám chỉ tên đàn ông kia là bạn trai của Nguyễn Yên với cư dân mạng.
Có tiểu công chúa của Giải Trí Triệu Phong, thiên tài piano, em họ của nhà họ Nguyễn là Cố Dạng đây đứng ra làm chứng, tất cả dư luận đều nghiêng về hướng Nguyễn Yên, thế là Nguyễn Sở bị bạo lực mạng, bị chửi là kẻ thứ ba phá hoại quan hệ của người khác.
Nguyễn Sở không chịu nổi cú sốc khi bị bạo lực mạng, bèn công bố thông báo rút lui khỏi giới giải trí, bởi vì phải chịu cú sốc quá lớn nên còn mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
Sau khi ông cụ Nguyễn biết chuyện này thì ông cụ nổi trận lôi đình, không chỉ không chào đón mẹ con Nguyễn Yên, mà còn ghét cay ghét đắng Cố Dạng nữa.
Trong tiểu thuyết, sau khi ông cụ Nguyễn biết Cố Dạng không phải là thiên kim thật của nhà họ Cố, đồng thời chiếm thân phận thật sự của Cố Cần thì càng cấm Cố Dạng không được bước vào nhà cổ của nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Tuyết Linh không dám bật lại ông cụ Nguyễn như bật lại Nguyễn Chí Hùng và Từ Vân, chỉ có thể cúi đầu giải thích “Bố à, không phải là bọn con đã công khai thân phận của Tiểu Cần rồi sao ạ?”
Ông cụ Nguyễn hừ một tiếng “Đã đón là Tiểu Cần về rồi, vậy Cố Dạng thì sao? Nó chiếm thân phận của Tiểu Cần nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũng nên ai về chỗ nấy được rồi chứ?”
Trong lòng Cố Dạng rấtbất đắc dĩ, đây là ông cụ muốn trục xuấtcô ra khỏi nhà họ Cố đây mà. Nguyễn Sở chính là vảy ngược của ông cụ, nguyên thân đúng là đã đắc tội với ông cụ rồi.
Sắc mặt của Nguyễn Tuyết Linh và Cố Triệu Minh cũng thay đổi.
“Như vậy sao được ạ?” Giọng Nguyễn the thé “Dạng Dạng mới mười bảy, còn chưa trưởng thành, hơn nữa còn có bệnh máu khó đông, con bé rời khỏi nhà họ Cố thì phải sống thế nào? Cha, sao cha lại nhẫn tâm như vậy?”
Cố Triệu Minh cũng nói “Đúng vậy đó, cha à, bọn con vẫn chưa tra ra được thân thế của Dạng Dạng, rấtcó thể Dạng Dạng cũng là trẻ mồ côi, nếu như không có bọn con thì Dạng Dạng biết sống thế nào ”
Khóe miệng Cố Dạng giật giật, bỗng nhiên cô có cảm giác mình là một đứa trẻ to xác.
Mặc dù là thế nhưng mà rời khỏi nhà họ Cố thì cô cũng không đến mức không sống nổi.
Dù sao cũng là chuyện của nhà họ Cố, ông cụ Nguyễn cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể thức tỉnh bọn họ một chút. Ông cụ nhìn về phía Cố Cần, giọng điệu hiền từ “Tiểu Cần, nếu như cha mẹ cháu đối xử với cháu không tốt thì cháu cứ đến nhà họ Nguyễn, ông ngoại làm chủ cho cháụ”
Cố Cần lặng lẽ ngước mắt nhìn ông cụ Nguyễn, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng, một lúc lâu sau lại nói thêm một câu “Cảm ơn ông ngoại.”
Ông cụ Nguyễn nghe thấy câu nói này thì tɾong lòng được an ủi hơn nhiềụ
“Các con làm gì thì làm đi, Tiểu Cần, cháu đi the0 ông.” Rõ ràng là ông cụ Nguyễn không quá yên tâm, dự định tự mình dặn dò Cố Cần một số chuyện.
Nguyễn Yên lạnh lùng lườm Cố Dạng một cái rồi đi lên lầụ
Cố Dạng nhìn ánh mắt cô ta, hừ nhẹ một cái, coi như đây đã vạch mặt rồi.
Sau đó, cô nhìn về phía Nguyễn Sở ở đối diện.
Nguyễn Sở lớn hơn Nguyễn Yên một tuổi, ngoại hình rấtxinh đẹp, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, mái tóc xoăn sóng màu vàng rũ xuống trên vai, nhìn rấtdiễm lệ, dường như là sinh ra là để đi trên thảm đỏ.
Nhưng mà tɾong đôi mắt của cô ấy thì lại không có thần, đáy mắt u ám như không có ánh sáng, cả người mơ hồ đờ đẫn. Dường như là cô ấy chú ý đến ánh mắt của Cố Dạng, cô ấy cũng chỉ là xì khẽ một tiếng vẻ trào phúng.
Cố Dạng nhớ rõ, tɾong tiểu thuyết gốc, Nguyễn Sở đã tự sát tɾong khi bị bệnh trầm cảm nặng̝ và bị Nguyễn Yên kích thích.
Sở dĩ Nguyễn Yên làm như vậy là bởi vì ông cụ Nguyễn đã để lại toàn bộ di sản cho Nguyễn Sở.
Có thể là người bên ngoài không nhìn ra, nhưng mà Cố Dạng thì lại nhận ra. Bây giờ nhìn Nguyễn Sở có vẻ như chỉ là trầm cảm nhẹ, nhưng mà trên thực tế thì đã là uất ức mức độ nghiêm trọng rồi. Cô ấy đang kiềm chế, cô ấy không muốn làm ông cụ lo lắng cho mình.
Đây cũng là lý do vì sao mà tɾong tiểu thuyết gốc, khi ông cụ vừa mất thì bệnh trầm cảm của Nguyễn Sở đã đạt đến mức dùng thuốc cũng không thể kiểm soát được nữa.
Đáy lòng Cố Dạng khẽ thở dài.
Cô xuyên sách, tất cả vỏ của nguyên thân đều do cô đổ. Nếu như nguyên nhân Nguyễn Sở bị trầm cảm có một phần nguyên nhân là do cô thì cô giúp một tay vậy.
Chỉ có điều quan hệ của nguyên thân và Nguyễn Sở rấttồi tệ, cô cũng không thể trở mặt quá nhanh được.
Nhìn thấy Nguyễn Sở đang ngồi bên bàn trà uống trà, Cố Dạng nổi lên một ý định, cô đi qua ngồi đối diện cô ấy, tự mình rót một chén trà, khẽ nhấp một ngụm, học the0 giọng điệu giả tạo của nguyên thân vả nói “Thật sự rấthâm mộ chị họ, có ông ngoại tự mình dạy bảo kỹ năng pha trà, chỉ có điều mùi vị này cũng không hơn trà em tiện tay pha là bao.”
/599
|