Hơi trà lượn lờ, bóng dáng mông lung của thiếu nữ, giọng nói của cô nhẹ nhàng mà dịu dàng “Nói đến thì mấy ngày trước cháu cũng bị bạo lực mạng, cư dân mạng bình luận những ngôn từ rấtkhó nghe, ảnh của cháu bị photoshop thành di ảnh hay là ảnh máu me bê bết đều đủ cả.
Nhưng mà như thế thì sao chứ, tắt đïện thoại đi, nên chơi đàn piano thì cháu vẫn chơi đàn piano, nên làm cái gì thì làm cái đó, gần như cũng không có ảnh hưởng gì. Chờ sau khi giải thích mọi chuyện rõ ràng thì đương nhiên là không còn bạo lực mạng nữa, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, dù sao thì vẫn phải làm chuyện mà mình thích chứ, phải không?
Mặc dù bởi vì vậy mà cháu đã mất đi hôn ước với Tiết Đạc, nhưng như thế thì sao, anh ta không quan tâm, cháu cũng cần gì phải lưu luyến? Cháu ưu tú như thế, cũng không phải là không có anh ta thì không ai lấy.”
Cố Dạng chậm rãi ung dung pha trà, nước trà tre0 vắt được rót vào chén, bọt trà tɾong chén nổi lên bồng bềnh, mà đôi mắt tɾong suốt sáng ngời của cô lại nhìn thằng về phía Nguyễn Sở “Chị họ Nguyễn Sở, chị nói xem có đúng không?”
Nguyễn Sở nhìn cô, vô thức nhẹ nhàng gật đầụ
“Trà đã được pha xong, nếm thử một chút đi.” Cố Dạng đẩy một chén trà đến trước mặt Nguyễn Sở, ám thị tâm lý kết thúc.
Nguyễn Sở h0àn hồn, tiếp nhận chén trà còn hơi nóng, nhìn Cố Dạng như có điều suy nghĩ “Cô nói rấtcó lý.”
Cũng không phải là cô ấy không nghe ra, Cố Dạng là đang dùng trải nghiệm của mình để khai sáng cô ấy, điều vượt ra dự kiến của cô ấy là, nghe Cố Dạng nói thế mà cô ấy lại có một cảm giác sáng bừng như mặt trời ló dạng sau khi xua tan đi mây đen.
Rõ ràng là cũng cùng một lời khuyên, không phải là không có người nói với cô ấy, nhưng mà không hiểu tại sao chỉ có Cố Dạng nói thì cô ấy mới có cảm giác như vậy.
Hơn nữa, vậy mà Cố Dạng lại khuyên mình? Cô ta uống lộn thuốc hay gì?
Điều này khiến Nguyễn Sở vừa cảm thấy khó hiểu vừa cảm thấy bất ngờ.
Cố Dạng mỉm cười.
Khác với thuật thôi miên mà cô dùng với Phong Quyết trước đó, lần này cô dùng ám thị tâm lý với Nguyễn Sở.
Thuật thôi miên thì nhất định phải khiến cho người ta mất đi ý thức tạm thời, làm lộ ra tiềm thức. Cho nên cô mới dùng thuật thôi miên để hỏi ý nghĩ tɾong nội tâm Phong Quyết, mà sau khi hỏi xong thì Phong Quyết sẽ không có ấn tượng về chuyện này.
Ám thị tâm lý thì không cần làm mất đi ý thức tạm thời, cho nên sau khi ám thị tâm lý kết thúc thì đối phương vẫn còn ký ức.
Không chỉ là bác sĩ tâm lý, người bình thường cũng có thể tiến hành ám thị tâm lý đơn giản. Nhưng mà cấp bậc chuyên gia tâm lý học như cô thì có thể tiến hành ám thị tâm lý cao cấp hơn, phức tạp hơn, thậm chí có thể dùng ám thị tâm lý để giết người nữa.
Về phần pha trà thì chỉ là một thủ đoạn phụ trợ cô ám thị tâm lý mà thôi.
Mặc dù vừa rồi cô tiến hành ám thị tâm lý với Nguyễn Sở, nhưng mà Nguyễn Sở, Cố Cần và ông cụ Nguyễn thì lại đắm chìm tɾong ý cảnh pha trà của Cố Dạng.
Bây giờ ông cụ mới h0àn hồn, nhìn bọt trà nổi trên chén trà tạo thành hoa văn cành trúc, ông cụ cảm thấy chấn̵ động, thốt lên “Phân trà ”
Phân trà hay còn gọi là trà bách hí, thủy đan thanh, thang hí, trà hí… là một kỹ thuật tɾong trà đạo, có thể lấy cao trà đã được nghiền đặc sệt làm nguyên liệu, thêm nước bằng bình thủy hoặc dùng một thìa nhỏ như thìa cà phê, sử dụng͟͟ tài nghệ khéo léo dùng nước tinh khiết làm cho súp trà thay đổi hình dạng thành chữ hoặc hình ảnh nào đó.
Phân trà, hay còn là trà bách hí, thủy đan thanh. Lấy nước trà làm giấy, bọt trà làm mực, chổi đánh trà làm bút, chén tống làm nét vẽ.
Ông cụ Nguyễn nhìn cành trúc đã tiêu tan, tɾong lòng kích động khó mà bình tĩnh lại. Ông cụ không ngờ rằng vậy mà lại có thể nhìn thấy kỹ năng biểu diễn trà đạo đặc sắc như vậy
Những người am hiểu trà đạo như bọn họ thì chưa chắc là đã có kỹ năng pha trà, cho dù biết thì cũng rấtkhó đạt đến trình độ tinh tế như thế này
Ông cụ Nguyễn không kịp chờ đợi mà phẩm trà, Bích Loa Xuân ấm áp tinh tế, mùi thơ๓ dịu nhẹ nhàng, mùi vị thuần khiết.
“Trà ngon ” Ông cụ Nguyễn không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.
Cố Dạng khẽ nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng hỏi lại “Ông ngoại nếm thử trà của chị họ đi, xem của ai ngon hơn.”
Ông cụ Nguyễn vẫn đắm chìm tɾong thưởng trà, thốt lên “Đương nhiên là trà của cô ngon hơn.”
Cố Dạng mỉm cười “Vậy thì cảm ơn bộ đồ uống trà bằng gốm Tử Sa của ông ngoại.”
Ông cụ Nguyễn lập tức tỉnh lại giống như bị dội cho một chậu nước lạnh “…”
Quên mất còn chuyện này…
/599
|