Hắn khóc lóc van xin "Ba ơi, con biết sai rồi Con sẽ sửa đổi, sau này tuyệt đối không dám nữa Con chỉ quá thích Sanh Sanh, coi cô ấy như em gái, có lẽ con quá nhiệt tình nên mới làm cô ấy sợ, ba đừng đánh con nữa…"
Ôn Từ Nam nghiêm giọng quát "Còn dám cãi "
Ôn Diệc Hàn khóc lóc cầu cứu người phụ nữ đứng bên cạnh "Mẹ…"
Người phụ nữ mặc sườn xám sang trọng, bảo dưỡng cơ thể rất tốt, bà ta nhanh chóng che chở cho Ôn Diệc Hàn "Chồng ơi, Diệc Hàn đã biết sai rồi, tha cho nó lần này đi, cho nó cơ hội đừng đánh nữa "
Người phụ nữ đó là bà Ôn, mẹ của Ôn Diệc Hàn.
Ôn Chấp cũng có mặt trong phòng khách.
Anh đứng một bên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lùng "Dì Khương, con biết tính cách của em trai không xấu, để ba dạy dỗ nhiều hơn nhất định sẽ trở lại quỹ đạo, dì cũng mong nó trưởng thành đúng không?"
Ôn Chấp vừa dứt lời.
Cơn giận của Ôn Từ Nam vốn đang dịu xuống lại bùng lên, ông đẩy mạnh người phụ nữ đang che chắn Ôn Diệc Hàn ra "Tất cả đều là do bà bảo vệ nó Cùng tuổi với Ôn Chấp mà Ôn Chấp lại trầm tĩnh, hiểu biết, kỷ luật, tôi thấy thằng nhóc này bị bà nuông chiều từ nhỏ mới hư như vậy, mau tránh ra "
Bốp bốp bốp, lại một trận đòn nặng nề.
Dù Khương Linh rất đau lòng cho đứa con trai yêu quý của mình, nhưng bà ta cũng không dám ngăn cản Ôn Từ Nam đang nổi giận, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ôn Chấp.
Ôn Chấp vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, anh khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự chế giễụ
Ở hướng mà người ngoài không thấy, anh khẽ mở miệng, tùy ý nhìn về phía Khương Linh làm khẩu hình…
"Gái, điếm."
Khóe miệng lộ ra nụ cười chế nhạo, độc ác đáng sợ.
Khương Linh nhìn thấy rõ khẩu hình đó, bà ta nắm chặt tay, tức giận đến mức móng tay sắc nhọn cắm vào thịt, môi khẽ run rẩy.
Thằng điên này giống hệt mẹ nó, cũng là kẻ tâm thần
Từ ngày đầu tiên Khương Linh mang con gái đến nhà họ Ôn mười năm trước đã biết đứa trẻ này là một con quái vật, nhưng không ai tin bà ta.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Ôn Chấp là nạn nhân đáng thương, còn bà ta chính là tiểu tam, là kẻ sinh ra con riêng, là mẹ kế độc ác ngược đãi con của vợ cả
Quản gia đi xuống, vội vàng đến bên cạnh Khương Linh "Bà chủ, tôi đã gọi cô Văn xuống rồi…"
Khương Linh ngẩng đầu nhìn thấy cô gái mảnh mai đứng trên cầu thang, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đường nét tinh tế, đôi mắt to tròn long lanh, trong sạch không nhiễm chút bụi trần, rất yên tĩnh và xinh đẹp, là vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng lại không hề phô trương.
Nhưng ngay khi nhìn thấy khuôn mặt đó, tâm trạng Khương Linh đột nhiên chùng xuống.
Chuyện này còn khó chịu hơn cả khi bị con quái vật nhỏ chửi là gái điếm trước đó
Dù sao cũng là một người phụ nữ sống trong hào môn trải qua nhiều mưu mô, Khương Linh rất giỏi che giấu cảm xúc, bà ta nhanh chóng đổi sang vẻ mặt dịu dàng lịch sự "Sanh Sanh."
Bà ta bước tới nắm lấy tay cô gái "Sanh Sanh à, thằng nhóc Diệc Hàn này là do dì nuông chiều hư, từ nhỏ nó đã được nhiều người yêu mến, xung quanh luôn có một đám con gái vây quanh, nên nhận thức về sự khác biệt giới tính có phần mơ hồ, nhưng dì và chú Ôn đang dạy dỗ nó "
|
/614
|

