"Không sao đâụ" Ôn Chấp lắc đầu, người bị thương là mình, nhưng khóe miệng anh lại mang nụ cười an ủi, ngược lại lo lắng cho đối phương "Em đừng động đậy, trên sàn đầy mảnh thủy tinh vỡ, đừng xuống tránh bị thương."
Văn Dĩ Sanh dần bình tĩnh lại.
Trong cuốn sổ ghi chú của cô viết rằng Ôn Chấp là kẻ điên, kẻ biến thái?
Nhưng mà, thiếu niên dịu dàng, tỉ mỉ và lịch sự trước mắt này, thật khó để liên tưởng đến những từ ngữ đó.
Tuy nhiên tốt nhất là nên giữ khoảng cách với anh, nhưng anh đã cứu cô và giờ lại bị thương vì cốc sữa cô làm vỡ…
Văn Dĩ Sanh như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt cô sáng lên, mở chiếc va li mình mang theo.
Cô thường có thói quen mang theo hộp y tế.
Hộp y tế màu hồng nhỏ xinh, trang bị bên trong khá đầy đủ, Văn Dĩ Sanh lấy ra nước oxy già và tăm bông, rồi hơi ngượng ngùng nhìn Ôn Chấp "Em, em, để em giúp anh nhìn xem trên vết thương có còn mảnh thủy tinh nào không."
"Anh đưa tay ra đây."
Ôn Chấp chớp chớp mắt, cô gái nhỏ mang theo hộp y tế bên mình chắc hẳn rất tốt bụng nhỉ.
Anh gật đầu ngồi lên mép giường, đưa ngón trỏ vẫn đang chảy máu qua.
"Làm phiền em rồi." Thiếu niên cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhìn xuống của cô, hơi thất thần nói.
Văn Dĩ Sanh nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, cô khẽ nhẹ môi, nắm lấy ngón tay Ôn Chấp để kiểm tra kỹ vết thương, không chú ý đến ánh mắt thẳng thắn và kỳ lạ của anh.
"Vết thương không lớn, không có mảnh vỡ, em sẽ dùng nước oxy già để khử trùng cho anh, rồi dán một miếng băng cá nhân là được." Nói xong, cô cúi đầu bắt đầu nghiêm túc xử lý vết thương.
Tóc mái của cô gái vén sau tai vì động tác này mà khẽ rủ xuống, dưới ánh nắng phản chiếu ánh sáng mờ ảo, hàng mi dài, làn da mịn màng không tì vết.
Ôn Chấp chăm chú nhìn cô, ánh mắt tối tăm khó hiểụ
Làn da mịn màng xinh đẹp này.
Muốn có nó quá.
Em là của tôi, không ai có thể cướp đi.
Cả buổi chiều Văn Dĩ Sanh ngồi trong phòng chờ chú Ôn trở về, cô không dám đi đâu cả. Ngoài cửa sổ lớn, ánh hoàng hôn buông xuống, Văn Dĩ Sanh ngồi khoanh chân trên thảm, đầu tựa vào cửa sổ chăm chú nhìn vào điện thoại để học từ vựng tiếng Anh.
Cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, giọng nói lo lắng của quản gia truyền đến "Cô Văn, ông Ôn đang ở phòng khách, xin cô hãy nhanh chóng xuống đó "
Lúc này Văn Dĩ Sanh mới hoàn hồn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ phát hiện trời sắp tối rồi, chú Ôn đã về rồi sao?
Cuối cùng cô cũng có thể rời khỏi đây
Văn Dĩ Sanh đi theo quản gia có vẻ mặt kỳ lạ xuống lầu, nhưng vừa đến phòng khách tầng một, cô bất ngờ chứng kiến một cảnh tượng làm mình kinh ngạc.
Ôn Diệc Hàn, kẻ suýt nữa đã xâm phạm cô, đang quỳ trên sàn.
Chú Ôn tay cầm roi, đang quất liên tục vào lưng thiếu niên "Đồ súc sinh Tuổi còn nhỏ mà tâm tư bất chính, hoang dâm vô liêm sỉ, đời tư hỗn loạn như đám côn đồ Bên ngoài làm loạn không nói, về nhà còn dám làm bậy "
"May mà có Ôn Chấp ở đây, nếu Sanh Sanh thực sự xảy ra chuyện gì, dù mày là con trai tao cũng tuyệt đối không tha "
Ôn Diệc Hàn cúi đầu quỳ, mỗi khi roi quất vào lưng, toàn thân hắn lại run rẩy vì đau đớn
|
/614
|

