"Hửm?" Văn Dĩ Sanh không hiểu, cô nhìn vô cùng thuần khiết, giống như con cừu lạc vào lãnh địa của thiên thần sa ngã Lucifer, mất đi sự bảo vệ của thần linh…
Con cừu chắc chắn sẽ rơi vào vòng vây của ác thần.
Ánh mắt Ôn Chấp hiện lên nụ cười như bất đắc dĩ. Anh lấy ra chiếc khăn tay trắng, quỳ một chân xuống, ngang tầm với cô gái ngồi bên giường, nhẹ nhàng lau đi vết sữa dính trên khóe miệng cô.
Cuối cùng Văn Dĩ Sanh cũng nhận ra điều gì đó, mặt cô đỏ bừng, cầm lấy khăn tay của thiếu niên nói "Cảm ơn anh, em, em tự làm được rồi "
Trời ơi Bây giờ còn có người mang theo khăn tay bên mình sao?
Chi tiết nhỏ này khiến Văn Dĩ Sanh càng có thiện cảm với thiếu niên dịu dàng này hơn.
So sánh với Ôn Diệc Hàn vừa rồi đã cố tình xâm phạm mình, khoảng cách giữa hai anh em này quá lớn Một người là thiếu gia lịch sự, một người là kẻ côn đồ bắt nạt người khác
Hơn nữa, mùi hương của chiếc khăn tay này… rất dễ chịu, giống như mùi hương trên người anh.
Thiếu niên đứng dậy rời khỏi đây.
Những ngón tay của Văn Dĩ Sanh nắm chặt, cô nhìn phía bóng lưng anh nói "Cảm ơn khăn tay của anh, em sẽ giặt sạch và trả lại cho anh."
Góc nghiêng của thiếu niên rất đẹp, nụ cười ở khóe miệng giống như sóng gợn trên mặt hồ, làm người ta vô thức thả lỏng "Không cần đâụ"
"Cái đó, anh tên gì vậy?" Văn Dĩ Sanh hỏi tiếp.
"Ôn Chấp."
Bốp
Nghe thấy hai chữ đó, sắc mặt Văn Dĩ Sanh lập tức thay đổi, cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng dâng lên, lông tơ trên da dựng đứng, cả người run rẩy, cảm giác sợ hãi từ xương tuỷ bao trùm lấy cô.
Trong khoảnh khắc đó, cốc sữa trong tay Văn Dĩ Sanh rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh, sữa bắn tung tóe làm bẩn váy của cô.
Ôn Chấp… Ôn Chấp?
Văn Dĩ Sanh, tránh xa Ôn Chấp Đừng bị vẻ ngoài của anh ta đánh lừa Anh ta là kẻ điên, là kẻ biến thái, cô sẽ…
Đó là cái tên không biết từ đâu xuất hiện trong cuốn sổ ghi chú của cô
Hơn nữa, cô thực sự có cảm giác hoảng loạn, như có một ý niệm bị giam cầm sâu trong cơ thể, cô muốn nhìn rõ điều gì đó nhưng không thể phá vỡ sự ràng buộc.
Ôn Chấp dừng bước vì tiếng động này, anh hơi nhướng mày, nụ cười ở khóe miệng ngày càng sâụ
Biểu cảm hoảng sợ của cô gái này trông rất đáng yêu và thuận mắt, đôi mắt ấy thật đẹp, giống như đá mắt mèo chưa qua chế tác của tự nhiên, đẹp đến mức khiến anh hơi ghen tị.
Nếu có thể móc ra làm tiêu bản thì sẽ mãi mãi được lưu giữ, chỉ thuộc về riêng mình…
Tiêu bản là mẫu vật được bảo quản nguyên dạng dùng cho mục đích nghiên cứụ
Nhưng việc làm tiêu bản về cơ thể người rất phiền phức, Ôn Chấp bực bội nghĩ.
Mẹ nó, thật đáng tiếc.
Thiếu niên chớp chớp mắt che giấu cảm xúc vừa xuất hiện, anh cúi xuống dọn dẹp những mảnh thủy tinh vỡ trên sàn, rồi ngước lên nhìn cô gái có sắc mặt trắng bệch bằng ánh mắt lo lắng "Văn Dĩ Sanh? Em có sao không?"
"A…" Ôn Chấp đau đớn kêu lên một tiếng nhẹ.
Máụ
Ngón tay thon dài của thiếu niên dài, mỗi ngón tay đều rất tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng khi dọn dẹp thủy tinh lại vô tình bị đâm phải.
Những giọt máu chảy dọc theo ngón tay trắng nõn, rơi xuống sàn nhà.
Văn Dĩ Sanh từ cơn sợ hãi trở về hiện thực, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy màu đỏ chói mắt.
Cô giật mình "Tay anh…"
|
/614
|

