"Sau này nó tuyệt đối sẽ không dám đối xử với con như vậy nữa, con tha thứ cho nó lần này nhé "
Trong lòng Văn Dĩ Sanh cười lạnh, hành động giống như con thú đang động dục kia, gọi là nhận thức mơ hồ?
Vậy chẳng phải tất cả những kẻ hiếp dâm ngoài kia đều vô tội
Nhưng Văn Dĩ Sanh vốn không có ý định truy cứu, tình cảnh hiện tại là điều cô không ngờ tới, cô chỉ muốn nói với chú Ôn một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi đây. Nói cho cùng ở nhà họ Ôn, cô chỉ là một người ngoài.
Văn Dĩ Sanh nhìn về phía Ôn Từ Nam lên tiếng can ngăn "Chú Ôn, chú đừng đánh nữa, cháu đã không sao rồi."
Ôn Từ Nam vô cùng áy náy "Xin lỗi Sanh Sanh, những việc thằng súc sinh này làm với cháu, Ôn Chấp đã kể hết cho chú, là do chú không dạy dỗ tốt nó." Nói xong, ông đá vào người Ôn Diệc Hàn quát "Mau xin lỗi Sanh Sanh đi "
Ôn Diệc Hàn bị đá ngã nhào, Khương Linh vô cùng đau lòng, bà ta ra hiệu cho quản gia, quản gia vội vàng tiến lên đỡ lấy Nhị thiếu gia. Ôn Diệc Hàn đau đến mức không đứng vững, được quả gia đỡ dậy, yếu ớt lên tiếng xin lỗi "Sanh Sanh, thật xin lỗi…"
Sau khi dùng bữa tối ở nhà họ Ôn, Văn Dĩ Sanh do dự một lúc, vẫn đi đến trước cửa phòng làm việc, gõ cửa.
"Vào đi." Ôn Từ Nam đang ở trong phòng làm việc.
Văn Dĩ Sanh đẩy cửa bước vào, thấy Ôn Chấp cũng có mặt trong đó, cô nhẹ nhàng gật đầu chào anh, thiếu niên cũng mỉm cười đáp lại.
Lúc này Ôn Từ Nam không còn vẻ mặt nghiêm khắc như khi đánh Ôn Diệc Hàn nữa, trên mặt ông hiện lên nụ cười hiền hòa, lịch lãm nói "Có chuyện gì sao, lại đây, ngồi xuống nói."
"Đúng lúc chú và Ôn Chấp đang bàn về việc con nhập học, sắp xếp cho con học cùng trường với Ôn Chấp, để thằng bé có thể chăm sóc con."
Nhất thời Văn Dĩ Sanh không biết mở lời như thế nào.
Chú Ôn tốt bụng giúp đỡ cô, cung cấp chỗ ở, còn sắp xếp trường học cho cô, nếu cô lại đề cập đến việc dọn ra ngoài ở, thì đúng là vô ơn thật…
Nhưng cô thực sự không muốn gặp lại Ôn Diệc Hàn nữa.
Ánh mắt của hai cha con đều đổ dồn vào trên người cô gái nhỏ.
Dưới ánh mắt của hai người họ, Văn Dĩ Sanh vẫn quyết định nói ra "Chú Ôn, cháu muốn dọn…"
"Nếu cháu muốn nói là dọn ra ngoài ở, chú sẽ không đồng ý, một cô gái như cháu ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm." Ôn Từ Nam lập tức ngắt lời cô, sau đó ông hỏi "Sanh Sanh muốn dọn ra ngoài là vì thằng nhóc Diệc Hàn kia phải không?"
Không đợi Văn Dĩ Sanh trả lời, Ôn Từ Nam đã đổi giọng "Dọn Ngày mai chú sẽ đuổi thằng súc sinh đó ra ngoài ở Sanh Sanh cứ yên tâm ở lại nhà "
… À, cái này?
Văn Dĩ Sanh nghe vậy thì sửng sốt, cô ngơ ngác vài giây mới phản ứng lại, vội nói "Không phải Chú Ôn, chú đừng làm vậy, là do lý do của riêng cháu…"
"Chú đã làm cho cháu đủ nhiều rồi, cháu không muốn gây thêm phiền phức cho chú nữa."
Ôn Từ Nam dịu giọng nói "Khi ba mẹ cháu còn sống đã từng giúp đỡ chú, có thể nói nếu không có bọn họ, chú đã không còn sống đến bây giờ. Sanh Sanh à, chú thực sự coi cháu như con gái ruột của mình, cháu đừng có bất kỳ áp lực tâm lý nào, hãy học hành chăm chỉ, coi nơi đây như nhà của mình, đó chính là sự đền đáp lớn nhất dành cho chú."
|
/614
|

