Anh chen vào góc thang máy và đứng đối diện với Văn Dĩ Sanh, một tay chống lên trên đầu cô, tạo thành tư thế bảo vệ, dùng cơ thể mình để che chắn cô khỏi đám người lạ.
Văn Dĩ Sanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ôn Chấp, cô hơi bối rối, nhưng anh chỉ cúi đầu nhìn cô một cái, mặc dù không gian chật chội, anh vẫn cố gắng duy trì khoảng cách để không chạm vào cô "Cố gắng thêm một chút thôi, rất nhanh sẽ tới tầng một."
"Ừm…" Văn Dĩ Sanh ôm chặt chiếc túi xách trong ngực, cúi đầu nói "Cảm ơn anh."
Ôn Chấp mỉm cười, quay đầu liếc nhìn người đàn ông thô bỉ đang cố gắng chiếm tiện nghi, sắc mặt vẫn bình tĩnh nhưng lại khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.
Đột nhiên, thang máy phát ra âm thanh thông báo đã tới tầng 13.
Người đàn ông thô bỉ không được tự nhiên nhìn xung quanh một vòng, có vẻ như chưa tới tầng cần xuống hắn đã vội vã chen ra khỏi thang máy, nét mặt của Ôn Chấp lúc nãy thật sự rất đáng sợ, hắn sợ bị dạy dỗ.
Cùng lúc đó, một đám người khác lại chen vào thang máy.
Không gian vốn đã chật chội lại càng trở nên ngột ngạt hơn, trong thang máy có người kêu lên "Đừng lên nữa, quá tải rồi, chen chúc đến ngạt thở rồi đấy "
Nhưng đây đang là giờ cao điểm, chuyến nào cũng đông đúc khó chịụ
Ầm
Khoảnh khắc một nhóm người chen chúc vào trong, lực đẩy mạnh đã đè lên lưng Ôn Chấp, mu bàn tay trắng nõn của anh chống lên đầu cô gái, bởi vì dùng sức quá nhiều mà nổi đầy gân xanh.
Dù vậy, anh vẫn giữ được phong độ và phép lịch sự cơ bản, duy trì khoảng cách với Văn Dĩ Sanh.
Người cuối cùng đã chen vào.
"Ừm…" Ôn Chấp khẽ kêu lên một tiếng, cuối cùng không chịu nổi sức ép, cơ thể bị đẩy áp sát vào người cô.
Cằm anh va vào trán của Văn Dĩ Sanh.
Cả hai đều bị đập đau đến run lên, giống như có một dòng điện chạy qua vậy.
Có quá nhiều người, Ôn Chấp không thể cử động, chỉ có thể áp sát cô nói "Xin lỗi, anh đụng vào em rồi, có đau lắm không?"
Ngoài cảm giác đau đớn, Văn Dĩ Sanh còn cảm thấy hơi xấu hổ, khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở thơm mát của anh phả trên đỉnh đầu, mùi hương nhẹ nhàng bao quanh cô. Văn Dĩ Danh có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc trên ngực và cánh tay anh.
May mà có chiếc túi xách chắn ở phía trước.
Nếu không thì bộ ngực vốn đã không "đầy đặn" của cô, sẽ bị đè bẹp hơn nữa.
Quá gần rồi, Văn Dĩ Sanh ngẩng mắt lên và thấy yết hầu của chàng trai trước mắt đang nhẹ nhàng chuyển động lên xuống.
Ở khoảng cách gần như vậy, chắc chắn mỗi nhịp thở của cô đều phả vào người anh, Văn Dĩ Sanh vô thức nín thở, quay mặt đi nhìn chỗ khác "Không sao, lúc nãy va vào có hơi đau, nhưng giờ thì không còn đau nữa."
Ôn Chấp cúi đầu, anh có thể thấy rõ ràng những sợi lông tơ trên gương mặt trắng mịn của cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, sao lại đáng yêu như vậy chứ?
"Vậy là tốt rồi, thang máy nhiều người quá, có lẽ anh phải giữ tư thế này gần nửa phút nữa." Ôn Chấp nói với giọng bất đắc dĩ "Em gái sanh sanh có giận không?"
Văn Dĩ Sanh khẽ lắc đầu, cô cũng không phải là người vô lý "Không sao, tại nhiều người quá mà."
Văn Dĩ Sanh vừa dứt lời, Ôn Chấp lại lần nữa áp sát người vào cô, như thể ôm lấy cô, cằm anh lướt nhẹ qua những sợi tóc mềm mại của cô.
|
/614
|

