Trọng Sinh Xong Vẫn Gặp Phải Tên Điên

Chương 27

/614



Văn Dĩ Sanh ôm chặt chiếc túi xách, cắn răng lùi lại một chút, nhỏ giọng hỏi  "Lại có người chen tới nữa hả?"

Ôn Chấp khẽ "ừ" một tiếng, anh hơi ngẩng đầu, khoé môi cong lên lộ ra nụ cười quyến rũ kèm chút hư hỏng.

Đây là lần đầu tiên Văn Dĩ Sanh cảm thấy thang máy di chuyển chậm như vậy, mỗi giây như một năm, sao mà vẫn còn chưa tới tầng một vậy?

Cô đếm từng giây trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy có một vật cứng cấn vào hông mình?

Chuyện gì vậy, cô hơi ngẩn ra rồi tức giận đỏ mặt, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Chấp.

Ôn Chấp cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng hỏi  "Sao vậy?"

Anh còn nói sao nữa  Cái đó đó 

Liên tưởng đến cơn ác mộng trước đây, Văn Dĩ Sanh chắc chắn rằng, Ôn Chấp thực sự là một tên biến thái  Còn ở nơi công cộng như thế này nữa…

"Em gái A Sanh?"

"Đừng gọi em như vậy, anh thật vô…"

Một bản nhạc piano nhẹ nhàng vang lên bên tai, Văn Dĩ Sanh ngẩn người, cô cảm nhận được vật cứng ở bên hông mình đang rung lên.

Lúc này Văn Dĩ Sanh mới nhận ra, anh đang đối diện với mình, cái vật đó sao có thể cấn vào hông cô như vậy được chứ?

Thứ cấn vào hông cô chỉ chiếc điện thoại trong túi quần bên phải của Ôn Chấp thôi.

Văn Dĩ Sanh  "…" Là cô có suy nghĩ biến thái rồi.

"Anh làm sao? Vô cái gì?" Ánh mắt của chàng trai hiện lên vẻ ngây thơ vô tội.

Văn Dĩ Sanh đỏ mặt  "Anh thật vô… chắc là đói rồi, em nghe thấy bụng anh kêụ"

"Thật sao?"

"Nhưng mà tại sao mặt A Sanh lại đỏ như vậy?”

"Khụ, do không khí loãng khiến em khó chịu, anh mau nhận điện thoại đi."

"Ở đây chật quá, anh không thể đưa tay xuống, em có thể giúp anh lấy điện thoại ra không?"

Văn Dĩ Sanh dựa vào góc thang máy, không gian chỗ cánh tay rộng hơn lúc nãy.

Cô rất muốn thoát ra khỏi tình huống ngượng ngùng lúc này nên đồng ý giúp đỡ.

Đầu ngón tay mềm mại mò mẫm vào túi quần của anh, lấy ra chiếc điện thoại đang đổ chuông  "Hình như là tài xế gọi đến."

Chết tiệt.

Đầu ngón tay mềm mại chạm vào lớp vải mỏng…

Khiến cảm giác tê dại dâng trào.

Văn Dĩ Sanh không để ý đến việc những mạch máu kỳ lạ nổi lên ở hai bên thái dương Ôn Chấp.

Trong lòng anh thầm mắng một câu thô tục.

Xe dừng ở gần trung tâm thương mại, tài xế đợi mãi mà không thấy Ôn Chấp đi ra nên gọi điện hỏi.

Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Ôn Chấp tiến lên, lịch sự mở cửa xe cho Văn Dĩ Sanh lên trước.

Nhưng Văn Dĩ Sanh lại đi thẳng đến ghế phụ, mở cửa ngồi vào  "Em bị say xe, ngồi ở phía trước sẽ thoải mái hơn chút."

"…" Ôn Chấp gõ gõ ngón tay lên cửa xe, sau đó cũng ngồi vào, trong ánh mắt chứa đầy ý cười.

Không sao cả, không vội, anh rất kiên nhẫn.

Không gian trong xe rất yên tĩnh, Ôn Chấp ngẩng đầu nhìn về phía ghế phụ, nhẹ nhàng hỏi  "Ngày đầu tiên ở Phồn Tinh thế nào, có chuyện gì xảy ra không?"

Văn Dĩ Sanh nghĩ đến những học viên trong phòng luyện vũ đạo, chắc chắn gia thế bọn họ rất tốt, cô thấy bọn họ đều rất kiêu ngạo, không lịch sự, còn coi thường cô vì cô dùng đồng hồ rẻ tiền.

Nhưng Văn Dĩ Sanh chỉ tập trung vào việc luyện vũ đạo, không kết bạn cũng được, cô trả lời  "Không có, khá tốt."




/614

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status