"Trưa nay anh có việc ở gần đây, tiện đường nên ghé qua đón em về, đỡ cho tài xế phải chạy thêm một chuyến." Giọng anh ấm áp và chân thành, làm người ta vô thức tin tưởng lời anh nói.
Ôn Chấp tiếp tục giải thích thêm "Tan học nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy em ra, anh hơi lo lắng nên đến tìm em."
Văn Dĩ Sanh lúng túng nói "Xin lỗi, em tập trung quá nên quên mất thời gian."
Bỗng cô chú ý đến bộ đồ hở lưng mình đang mặc, vốn chỉ là trang phục luyện tập vũ đạo bình thường, ánh mắt Ôn Chấp cũng rất trong sáng, nhưng không hiểu sao Văn Dĩ Sanh lại có cảm giác hoảng loạn như bị anh nhìn thấụ
Văn Dĩ Sanh cảm thấy bất an, cô cầm cốc nước che ngực, bước qua anh ra khỏi phòng luyện vũ đạo nói "Em đi thay đồ."
Ôn Chấp nhìn theo bóng lưng cô chạy trốn, hai mắt híp lại.
Anh đứng yên, quay người nhìn vào tấm gương lớn của phòng tập nhảy, thiếu niên trong gương đang mỉm cười, dịu dàng đẹp đẽ đến mức không tưởng.
Nụ cười ở khóe miệng thiếu niên trong gương dần dần kéo thẳng, không gian trống trải cũng trở nên quỷ dị, là do anh cười không đủ chân thật à?
Tại sao Văn Dĩ Sanh lại sợ anh như vậy?
Văn Dĩ Sanh thay xong quần áo, đeo cặp sách vải bước ra khỏi phòng thay đồ, thấy thiếu niên đang đợi bên ngoài, anh cúi đầu, lưng dựa vào tường, tư thế thoải mái nhưng vẫn toát ra khí chất khó ai bắt chước được.
Ôn Chấp thấy cô đi ra, lập tức đứng thẳng người nói "Đi thôi."
Anh nghiêng đầu nhìn chiếc cặp trên vai Văn Dĩ Sanh, vươn tay ra, khóe môi cong lên cười nói "Tập vũ đạo chắc mệt lắm, để anh giúp em mang…"
Văn Dĩ Sanh nhanh chóng né tránh, cô hơi cúi đầu bước về phía trước, nhỏ giọng nói "Không cần đâu, chúng ta đi nhanh thôi."
"…" Ôn Chấp rút bàn tay đang cứng đơ giữa không trung về, anh nhướng mày cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại lạnh đi.
Không sao, không vội, anh rất kiên nhẫn.
Vị trí của trung tâm vũ đạo Phồn Tinh nằm ở tầng 17 trong một trung tâm thương mại ở quảng trường. Bây giờ là 12 giờ trưa, trêu lầu có rất nhiều nhà hàng và rạp chiếu phim, thời điểm này rất đông người sử dụng thang máy lên xuống, thật sự rất chật chội.
Văn Dĩ Sanh trông có vẻ mảnh mai và yếu đuối, nhưng khi thang máy vừa mở ra cô đã lập tức lao vào, nhìn là biết đây là người có kinh nghiệm chen chúc trong xe buýt. Trong thang máy quá nhiều người, rất nhanh Văn Dĩ Sanh đã bị đẩy vào một góc, cộng thêm trang phục mùa hè mỏng manh làm da thịt mọi người chạm vào nhau, cảm giác rất khó chịụ
Không biết có phải là ảo giác của Văn Dĩ Sanh không, cô cảm giác dường như bên cạnh có một người đàn ông đang cố tình chen về phía mình…
Cô lùi lại rồi lại lùi lại, lúc không chịu nổi nữa mới trợn mắt nhìn người đàn ông đó, nhưng hắn chỉ cười thô bỉ nói "Cô nhìn tôi như vậy làm gì, đông người thế này, tôi cũng đâu có cố ý đâụ"
Văn Dĩ Sanh nhíu mày, vất vả tháo chiếc túi xách và ôm nó vào lòng để che chắn cơ thể. Cô không để ý tới việc người đàn ông kia thò tay ra, cố gắng nhân cơ hội chen chúc để sờ lên đùi cô.
"Xin lỗi, nhường một chút." Ôn Chấp, người mà cô đã cố tình để lại phía sau, một tay chống vào người khác để chen qua đám đông, ngượng ngùng cười một cái, giọng nói trong trẻo như dòng suối mát vang lên.
|
/614
|

