Chung Nguyệt Nhi nghe vậy rất vui vẻ, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô ta chu môi, vẻ mặt buồn bã.
Sau đó Chung Nguyệt Nhi bỗng quay người chạy về phía trung tâm Phồn Tinh, không quên vẫy tay nói với Chung Tự "Anh đợi em một lát, em để quên đồ trong phòng luyện vũ đạo, em sẽ quay lại ngay "
Chung Tự xuống xe, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô em gái đang chạy, vô tình nhìn sang thấy chiếc xe đỗ bên đường không xa.
Đó là xe nhà họ Ôn.
Chàng trai nhíu mày, biểu cảm trên mặt lạnh đi.
Các học viên trong phòng luyện vũ đạo đã đi ra hết, hành lang sáng sủa trở nên trống trải yên tĩnh, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng của Văn Dĩ Sanh đâụ
Ôn Chấp thấy lạ, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc đi trên hành lang.
Ôn Chấp tìm một vòng, dừng lại trước cửa một phòng luyện vũ đạo hơi mở, nhẹ nhàng bước vào.
Đập vào mắt anh là hình ảnh Văn Dĩ Sanh đang tập luyện.
Hoá ra sau khi tan học mà không thấy người đâu, là do cô gái nhỏ đang chăm chỉ tập luyện.
Cô gái mặc bộ đồ luyện vũ đạo màu nhạt đang tập căng chân, một chân đặt lên thanh tập, cơ thể duỗi thẳng, đôi tất trắng bọc lấy đôi chân thon dài.
Bộ đồ luyện vũ đạo tôn lên đường cong tinh tế của eo, áo vũ đạo hở lưng, xương bướm trắng muốt và cánh tay thiên nga không hề che giấu, làn da như được điểm xuyết ánh sáng.
Chết tiệt
Một cảnh tượng thiêng liêng và thuần khiết như vậy rơi vào mắt Ôn Chấp, lại là sự cám dỗ của trái cấm kéo anh xuống địa ngục, phạm phải tội lỗi.
Nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, nhịp tim trở nên bất thường, điên cuồng đập loạn, một cảm xúc xa lạ và mãnh liệt giống như điện giật lan tỏa khắp cơ thể, tê dại run rẩy.
So với việc dùng dao mổ cắt vào máu thịt, dùng kỹ thuật dao điêu luyện, phương pháp hoàn hảo, biến xác chết thành mẫu vật tinh xảo sống động…
Cảm giác sung sướng lúc này mạnh mẽ hơn gấp trăm lần
Ôn Chấp chưa bao giờ nghĩ mình là một kẻ biến thái, anh cảm thấy mình rất bình thường, cái xã hội điên loạn này mới tối tăm và méo mó. Nhưng trong khoảnh khắc này, anh thừa nhận, linh hồn của mình thực sự có chút mất kiểm soát.
Muốn cô.
Xung quanh Ôn Chấp luôn có quá nhiều người khác phái, anh vừa giữ thái độ dịu dàng lịch thiệp với mọi người xung quanh, vừa ghét cay ghét đắng những cô gái cố gắng tiếp cận mình.
Mọi tiếp xúc trên cơ thể đều khiến anh cảm thấy ghê tởm, dưới bề ngoài lịch lãm lịch sự của anh là một sự sạch sẽ gần như bệnh hoạn.
Nhưng bây giờ, anh muốn cô. Văn Dĩ Sanh.
Tiêu chuẩn đạo đức chưa bao giờ ảnh hưởng đến Ôn Chấp, muốn là muốn, bằng mọi giá anh nhất định phải có được cô, dù có phải dùng đến thủ đoạn nào đi nữa.
Văn Dĩ Sanh căng chân xong, tay chống lên thanh tập, nhón chân bắt đầu tập luyện sức mạnh mắt cá chân, cô quay lưng về phía cửa nên không hề biết đến ánh mắt điên cuồng của Ôn Chấp.
Sau khi hoàn thành động tác, Văn Dĩ Sanh quay người về phía cửa và thấy Ôn Chấp đang đứng đó.
Cô ngạc nhiên, hoàn toàn không kịp phản ứng "Sao anh lại đến đây?"
Ôn Chấp luôn giỏi che giấu cảm xúc, dù du͙c vọng trong lòng đang dâng trào như nước lũ sắp tràn đê, nhưng trên mặt anh vẫn xuất hiện nụ cười dịu dàng như ngày thường, không hề để lộ chút sơ hở.
|
/614
|

