"Vẫn còn chưa phải" Nghĩa là ngầm thừa nhận hai người đang mập mờ, gần với việc hẹn hò rồi… nếu không thì đối phương cũng không đến đón cô ta tan học
Ôn Chấp nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về hành lang phải đi qua khi tan học, ánh mắt lướt qua từng người trên hành lang, như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó.
Giữa những tiếng trêu ghẹo của bạn bè, Chung Nguyệt Nhi càng tin chắc việc Ôn Chấp đang đợi mình.
Cô ta kìm nén sự hưng phấn, dưới ánh mắt ghen tị của mọi người xung quanh bước tới chào hỏi "Ôn Chấp? Là anh thật sao."
Ôn Chấp đứng dậy, khóe miệng cong lên, rõ ràng anh cũng nhận ra Chung Nguyệt Nhi "Mọi người đã tan học rồi à?"
Chung Nguyệt Nhi gật đầu, có hơi căng thẳng và ngượng ngùng, cô ta nhỏ giọng hỏi "Ừm, anh đến tìm em à…"
Nhưng cô ta thấy ánh mắt Ôn Chấp không dừng lại trên người mình, mà nhìn về hành lang phía sau cô ta.
Trái tim cô ta chùng xuống, nụ cười trên mặt cứng đờ "Sao anh lại ở đây vậy, đến đợi ai à?"
"Anh đến đón em gái." Ôn Chấp nhẹ nhàng trả lời, có vẻ không quan tâm đến cô ta.
"…"
Chung Nguyệt Nhi lúng túng cắn môi, cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt chế nhạo của các cô gái xung quanh đang nhìn mình.
Cố Huyên thấy thế bật cười "Tự luyến thật đấy, tôi còn thấy ngượng thay cô ta." Rồi thì thầm với mấy cô gái khác, nhìn thấy Ôn Chấp, mặt cô ta lại ửng hồng, đỏ mặt bước đi.
Chung Nguyệt Nhi nghe rõ những lời Cố Huyên nói, sắc mặt hơi tái đi.
Ôn Chấp vẻ mặt bình thản, anh vẫn nhìn về hành lang, giống như không nghe thấy những lời bàn tán của mấy cô gái.
"Nhưng học viên đã tan lớp gần hết rồi, em gái anh vẫn chưa ra à?" Chung Nguyệt Nhi nghĩ lại anh nói đến đón em gái, chứ không phải đón bạn gái, sắc mặt cô ta lập tức trở lại trạng thái bình thường.
Chung Nguyệt Nhi "Em gái anh ở phòng luyện vũ đạo nào vậy, để em giúp anh tìm nhé."
Ôn Chấp nhìn về phía hành lang, cúi đầu cười nhẹ "Không cần đâu, em gái anh hơi nhút nhát, để anh đợi thêm một chút nữa vậy."
Chung Nguyệt Nhi sững sờ, cô ta cảm thấy có gì đó là lạ nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy chỗ nào không đúng "Vậy em đi trước nhé…"
Ôn Chấp lịch sự gật đầu, không nói gì thêm.
Chung Nguyệt Nhi siết chặt tay cầm túi xách, hơi thất vọng quay đi.
Bước ra khỏi trung tâm Phồn Tinh trong trạng thái không yên lòng, khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng của nhà mình đến đón, Chung Nguyệt Nhi mới chợt nhận ra cảm giác là lạ vừa rồi.
Quá mập mờ
Giọng điệu của Ôn Chấp khi nói em gái mình nhút nhát, tràn ngập cảm giác mập mờ khiến người ta đỏ mặt tim đập, gì mà em gái chứ, giống như đang yêu đương với em gái nào thì có.
Đó chỉ là xưng hô tình thú thôi
Rồi cô ta lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, đây là Ôn Chấp đó
Cửa sổ sau của xe nhà họ Chung từ từ hạ xuống, khuôn mặt bình thản lạnh lùng của chàng trai xuất hiện "Đứng bên đường làm gì, lên xe đi."
Thấy Chung Tự trong xe, Chung Nguyệt Nhi ngọt ngào gọi "Anh, sao hôm nay anh lại đến đón em vậy?"
Chung Tự có ngoại hình lạnh lùng, cơ thể vô thức toát ra khí chất lạnh lẽo giống như cây tùng cô độc.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Chung Nguyệt Nhi, ánh mắt lạnh lùng thoáng chốc ấm áp, vẻ mặt cũng dịu đi phần nào "Ừm, anh dẫn em đi ăn cơm."
|
/614
|

