Trong nháy mắt trong tiểu quán nhỏ kiếm ảnh bay rợp trời,hàn quang lóa mắt,sáu nhân ảnh
nhanh chóng lao vào nhau với tốc độ cực nhanh làm người ta kinh hãi.
-Keng!!!..
-Keng!!..keng!!!!...
Rất nhanh đao kiếm đã va chạm vào nhau,mấy tiếng Keng keng vang lên làm người ta đinh tai
nhức óc,kèm theo đó là những tia lửa tung bay lên không trung.
Ông chủ quán Vương Tiểu Tam nhìn thấy một màn này sắc mặt như tro tàn biết tình thế trước
mặt năm người bạch y đấu với lão già áo đen kia sẽ cực kì quyết liệt,sau trận chiến này cái quán
của lão sớm muộn cũng bị phá hủy.Vương Tiểu Tam sợ đến độ chân tay bủn rủn,tuy đứng phía
sau quan chiến nhưng thấy đao kiếm lao vào nhau,tiếng đao kiếm và chạm đinh tai nhức óc thì
miệng á khẩu,lão không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau mấy bước sợ kiếm của sáu người
kia chém trúng,như vậy thì đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan .Vương Tiểu Tam
hoảng hốt lui về phía sau,chạy ra ngoài tiểu quán bằng cánh cửa phía sau.
Hành động của lão cũng không bị một ai ngăn trở,bởi đám người Cự Môn và lão già Thiên Nhất
Môn đang đánh nhau hăng máu,ai cũng đang tập trung vào trận chiến trước mặt hơi đâu mà
quản lão già họ Vương làm gì,chỉ một phút sau bóng lão Vương đã biến mất dạng sau màn tuyết
trắng.
Lại nói về trận chiến trước mắt một mình lão già Thiên Nhất Môn đơn phương độc đấu với năm
người trẻ tuổi của Cự Môn,nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.Trường kiếm trong tay lão
huy động nhanh như chớp chém,đâm đỡ thế công dũng mãnh của năm người không chút nao
núng,cũng không một chút rơi xuống hạ phong.
Trong mấy lần giao phong lấy sức một người địch năm người cho thấy tu vi lão già Hạo Thiên
Quân khủng bố đến mức nào,sắc mặt đám người Hùng Thiên Bá âm trầm hẳn lên biết cái danh
huyết ma của lão cũng không phải giả.
Huyết ma Hạo Thiên Quân giống như hổ lao vào bầy dê,thân pháp nhanh nhạy vừa công vừa
thủ giữa năm người Cự Môn,mỗi kiếm chiêu lão đánh ra vô cùng hiểm ác như muốn đoạt
mệnh.
-Keng!Hạo Thiên Quân vừa mới đỡ một kiếm đâm tới của Hắc Phong,lão nhanh chóng xoay người
chém ra một kiếm,đường kiếm tạo thành một đường cong đánh tới Bạch Nhị.Bạch Nhị sắc mặt
đại biến nhìn kiếm quang chém đến,nhanh chóng huy động trường kiếm trong tay hoành ngang
trước người.
-Keng!
Tia lửa bắn ra kiếm của Hạo Thiên Quân chém tới đã được Bạch Nhị ngăn cản lại,tuy nhiên lực
đạo một kiếm này của Hạo Thiên Quân nặng tựa ngàn cân làm Bạch Nhị hộ khẩu đau đớn,suýt
nữa đánh rơi kiếm,nàng lui ra phía sau mấy bước không tự chủ được miệng phun ra một ngụm
tiên huyết bắn cả lên không trung.
-Bạch sư muội muội có sao không?
Thấy Bạch Nhị thổ huyết Ngô Vân Khang bên cạnh lo lắng hỏi.sắc mặt Bạch Nhị tái nhợt đáp.
-Muội không sao!
Bạch Nhị bị thổ huyết thương thế lại thêm trầm trọng,Hạo Thiên Quân nụ cười tà dị lại xuất ra
một kiếm đâm về phía nàng,rõ ràng lão thấy đám thanh niên trẻ tuổi cũng thật khó đối phó
trong chốc lát khó mà đánh bại được.Liền thấy Bạch Nhị thương thế trầm trọng chân tay có
chút chậm chạp,tuy được đám người đồng môn yểm trợ nhưng lão là người lão luyện trên chốn
giang hồ,bèn nhận ra muốn nhanh chóng giải quyết đám người Cự Môn thì phải tiêu diệt từng
phần lực lượng,như vậy lão không đánh đám người Cự Môn cũng tự tan rã.
Biết ý đồ của lão đám người Hùng Thiên Bá đâu để lão dễ thực hiện,thấy lão chém tới Bạch Nhị
thì Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang bên cạnh bèn xuất kiếm đâm vào những chổ yếu huyệt của
lão,bắt buộc lão phải thu kiếm về đỡ đòn.Hai người Hồng Vân,Hắc Phong cũng không rảnh rỗi
chân dẫm mạnh lên sàn nhà một cái làm sàn nhà lát bằng gỗ nát vụn,thân hình nhảy hai người
nhảy lên cao một trượng lao vút về phía trước đồng dạng xuất ra hai kiếm.
Trước hai kiếm sau hai kiếm Nhưng Hạo Thiên Quân không thu kiếm về kiếm mà vẫn dũng
mãnh đánh tới,mặc kệ hai kiếm của bọn Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang sắp đâm vào yếu huyệt
trên cơ thể phía trước.Lúc này bàn tay còn lại của lão đánh ra liên tục hai chưởng phong đánh
lên hai kiếm lao đến của Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang hai người bọn họ.
-Bùm!..Bùm!!!!....
Hai mũi kiếm vừa đâm tới bị kình lực chưởng phong cuồn như thủy triều đánh bật ra sau,dư lực
còn lại đánh lên người Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang làm hai người thối lui liên tục ba,bốn
bước mới dừng lại.Tuy đánh ra một chưởng ngăn cản thể công hai người Cự Môn làm kiếm trong tay lão có chút
chậm đi một chớp mắt nhưng như vậy cũng đủ rồi,kiếm của lão nhanh như chớp đã đâm tới
trước ngực Bạch Nhị.Bạch Nhị mặt cắt không một giọt máu,há hốc nhìn mũi kiếm đoạt mạng
đâm tới.
-Phập!!!!.....
Mũi kiếm đâm vào ngực đâm thẳng vào tim Bạch Nhị,Bạch Nhị chỉ hét lên một tiếng.
-Á A á a!...
Trong ánh mắt nàng lóe lên một cái rồi chợt mờ nhạt dần,kiếm Hạo Thiên Quân xuất ra như
chớp lại vô cùng tàn độc,một kiếm đấm chết Bạch Nhị ngay lập tức.
-Bạch sư muội!
Đám người Cự Môn hét lớn,nét mặt lộ kinh hoảng nhìn mũi kiếm đâm xuyên tim Bạch Nhị,mũi
kiếm quá nhanh bọn họ chỉ biết đứng nhìn mà thôi.
Rất nhanh mũi kiếm trong tay Hạo Thiên Quân thu lại,khi kiếm được rút ra từ người Bạch Nhị ra
một dòng máu bắn ra như mưa từ ngực nàng bắn lên không trung,làm màn mưa máu nhuộm
đỏ một mảnh.
Bạch Nhị khóe miệng rỉ dòng,từ ngực có một lỗ máu,máu từ đó không ngừng tuôn xối xả.Thần
quang nàng ảm đạm ngã xuống mặt đất tất nhiên nàng đã chết.
Hai người Hắc Phong,Hông Vân thân thể đang ở trên không trung nhìn thấy cảnh này,nét mặt
trở nên cực kì đau khổ,vì thế mà kiếm trong tay bị chậm đi một nhịp,tất nhiên không thể phát
huy được hết sức mạnh.
-Ác ma,lão chết đi.
Trong một hô hấp mũi kiếm đã đâm tới sau lưng huyết ma Hạo Thiên Quân,lưng của lão hở ra
một mảnh mênh mông không nghi ngờ sẽ bị hai mũi kiếm đâm xuyên qua,Hạo Thiên Quân sắc
mặt lạnh lùng giết người mà biểu hiện trên mặt lão không chút cảm xúc có thể thấy việc giết
người trong mắt lão cũng đã quá đỗi bình thường rồi.
Hạo Thiên Quân vừa giết chết Bạch Nhị mũi chân phải điểm nhẹ lên mặt sàn,thân thể lướt sàng
trái một thước,kiếm từ tay phải chuyển sang tay trái thân thể xoay tròn,chém ra một kiếm tạo
ra một tầng phòng hộ cơ thể.
-Keng!..Keng!!...Một kiếm đánh ra đã gạt được hai mũi kiếm của Hắc Phong,Hồng Vân đâm từ phía sau đâm
tới,Hạo Thiên Quân nhân lúc đó lui ra xa hai bước miệng cười hà hà nói.
-Hà..hà...mấy người các ngươi đừng nên đau buồn mà nôn nóng,lát nữa lão phu sẽ tiễn các
ngươi lên tây thiên đoàn tụ với nàng ta,để các ngươi có thể bầu bạn với nhau.
-Lão ma đầu câm cái miệng chó của ngươi lại,Hắc Phong ta thề chém ngươi thành vạn mảnh
báo thù cho Bạch sư muội.
Ánh mắt Hắc Phong hàn quang lóe sáng,hận ý tuôn trào.Hắn sao không đau khổ phẫn hận cho
được,nhìn đồng bạn chết trước mặt mình việc này như xát muối vào tim hắn.
-Hắc Phong huynh đừng phí lời với tên ma đầu này,mấy người chúng ta cùng xông lên giết chết
lão ma đầu này đi.
Hồng Vân lệ thủy tuôn trào,nàng tay nắm chặt trường kiếm gào lên.
-Tiểu mỹ nhân đừng nổi nóng.
Hà..hà...lát nữa lão phu sẽ hoan hỉ với ngươi một phen.
-Ngươi!.....
Hông Vân nộ hỏa bốc lên nghiến răng kèn kẹt.
Cùng lúc này Hùng Thiên Bá lao lên bên cạnh thi thể Bạch Nhị,nâng lấy cơ thể máu me đỏ thẩm
lạnh toát của nàng hai mắt hắn một mảnh huyết hồng.
-Nàng đã chết!
Miệng hắn lẩm nhẩm mấy từ này,rồi hắn ngẩng mặt lên trời hét lớn,tiếng hét tang thương bi ai
vang vọng trong màn mưa tuyết giăng kín khung trời.
Nàng và hắn cùng một môn phái,tình cảm của hắn đối với nàng không đơn thuần chỉ là tình
huynh đệ đồng môn,trong trái tim hắn nàng là người hắn yêu quý nhất,trong giây lát những
hình ảnh nàng cứ như tước phim quay chậm lướt qua đầu hắn.Hắn nhớ lần đầu tiên gặp
nàng,những kí ức ngọt ngào,những giây phút sánh vai tác chiến....
Tình cảm nam nữ trên thế gian đúng là thứ tình cảm phức tạp nhất trên thế gian,thấy người
mình yêu thương nhất chết trước mặt mình,khi nàng bị giết hắn cũng không kịp nói điều gì với
nàng căn bản nàng bị một mũi kiếm tàn độc đâm thẳng vào tim.Hùng Thiên Bá trái tim như có
ngàn vạn con dao đâm vào đau đớn đến cùng cực,hắn đã khóc,lúc trước những đồng môn từng
người,từng người ngã xuống hắn chỉ đau buồn mất mát trong lòng một chút,nhưng lúc này cảm giác đau thật chẳng có gì sanh được,Hùng Thiên Bá khẽ đưa bàn tay thô ráp của mình vuốt khẽ
lên đôi mắt u quang lạnh lẽo của nàng.
Hắn đặt nhẹ nàng xuống mặt sàn lạnh lẽo,tay cầm trường kiếm hét lớn.
-Hạo Thiên Quân ngươi hãy đền mạng cho Bạch Nhị đi.
-Ngươi muốn lão phu đền mạng cho nàng sao,hà..hà..mạng lão phu lớn lắm,nếu ngươi có bản
lĩnh tới mà lấy.
Hạo Thiên Quân đáp.
Hùng Thiên Bá hai mắt một mảnh huyết hồng chiếu những hàn quang lạnh lẽo,hắn hận lúc này
không moi tim lột da kẻ đứng trước mặt mình.Hùng Thiên Bá trong mắt có những tia máu hắn
là đang điên cuồng,miệng không ngừng gào thét,cùng với đó cơ thể hắn bạo phát một cổ lực
lượng rất mạnh.Có thể nói lúc này hắn chính là kích phát tiềm lực trong cơ thể,hơi thở hắn
nóng hổi phả vào khoảng không,tay nắm chặt trường kiếm huy động đến cực hạn,thân thể hắn
lao tới Hạo Thiên Quân đánh ra một kiếm mạnh nhất của hắn,kiếm ảnh lăng lệ xé gió mà đến
lao tới trước mặt Hạo Thiên Quân.
-Hạo Thiên Quân ngươi chết đi!
Thấy chớp mắt kiếm của Hùng Thiên Bá đã lao tới,Hạo Thiên Quân cũng không dám khinh
thường một kiếm liều mạng này của hắn.
Thân hình lão chớp động tà áo bay trong gió,lão khẽ nghiêng ngươi dùng toàn bộ sưc lực dồn
nội lực vào chân phải tung ra một cước,cước lực của lão cực hùng mạnh đá vào một cái bàn
bằng gỗ.
Cái bàn bằng gỗ nặng đến mấy chục cân bị một cước ghê gớm của lão hất bay bổng lên không
trung gần một trượng,cái bàn xoay tròn mấy vòng trên không trung rồi lao vút đi,hướng di
chuyển của nó không nơi nào khác vừa vặn chính là hướng Hùng Thiên Bá lao đến.
Trong một tích tắc trên không trung kiếm của Hùng Thiên Bá đã chém nát cái bàn bằng gỗ làm
hai,kiếm và thân hắn hắn vẫn lao xuống chém tới Hạo Thiên Quân,tuy nhiên tốc độ thì đã giảm
đi mấy thành.
Hạo Thiên Quân hừ lạnh một tiếng,lạng người sang một bên đồng thời xuất ra một kiếm,kiếm
này của lão thật xảo diệu không hơn,kém một phân chém xiết vào mũi kiếm đang lao đến của
Hùng Thiên Bá.
-Keng!Thanh trường kiếm trong tay Hùng Thiên Bá bị đánh bạt sang một bên,lúc này Hùng Thiên Bá
trên không trung cơ thể vẫn lao xuống,trong lòng hắn thầm kêu không ổn.
Lúc này Hạo Thiên Quân trên môi nở một nụ cười lạnh,thân hình hắn nhảy lên đánh tới Hùng
Thiên Bá trên không trung,lúc này Hùng Thiên Bá trước mặt đã lộ ra một khoảng mênh mông
chết người.
Thấy đối phương đề khí lao lên phản kích Hùng Thiên Bá có chút kinh hoảng,bèn vận khí dồn nội
lực trên tay trái đánh ra liên tiếp hai chưởng,hai chưởng đánh ra dũng mãnh vô song cuồn cuộn
lao đến hơn nữa hắn ở phía trên nhờ trong lực cơ thể đang rơi xem ra cũng có chút ưu thế.
Thế nhưng Hạo Thiên Quân cho thấy biệt danh huyết ma đâu phải cái thùng rỗng,xét thấy cơ
hội hạ thủ Hùng Thiên Bá trước mặt há có thể bỏ qua được sao,ngay khi đánh bạt kiếm của đối
phương,kiếm trong tay lão huy động biến chiêu cực nhanh vạch thành một đường cong cực
đồ,chém lên thủ chưởng của Hung Thiên Bá.
Lần này Hùng Thiên Bá thất kinh bát sắc không ngờ lão gia hỏa này thật xảo trá,kiếm chiêu kinh
tuyệt chém tới thủ chưởng.Dẫu rằng hắn vận nội công toàn lực quán chú vào thủ chưởng
nhưng dù sao thủ chưởng cũng là bằng xương bằng thịt làm sao đón đỡ nổi một chiêu kiếm
hiểm độc kia.
Hùng Thiên Bá lúc này muốn biến chiêu cũng không kịp nữa,nháy mắt kiếm quang đã chém vào
thủ chưởng.
-Phụt!
-Á A a a......
Một cái vòi máu bắn lên phun ra cả trượng,một tiếng thét thất thanh kèm theo đó là một bàn
tay đứt lìa rơi xuống mặt đất.Máu đỏ bắn không trung phun thẳng vào người Hạo Thiên
Quân,làm lão phút chốc trở thành huyết nhân,Hạo Thiên Quân lè lưỡi liếm những giọt máu bắn
vào mặt,bộ dạng hung ác,khát máu cùng cực.
Lão cười hăng hắc,chưởng trái đánh liên tiếp ba chưởng lên người Hùng Thiên Bá.
-Bộp!Bộp!Bộp!!!....
Hùng Thiên Bá trúng liên tiếp ba chưởng lên người,kèm theo đó là tiếng răng rắc của xương cốt
vỡ tan.
Hùng Thiên Bá trên không trung bị bắn ra sau chừng hai trượng rơi mạnh vào thành lò sưởi,rồi
lăn lóc mấy vòng trên sàn nhà máu huyết từ cánh tay bị đứt và miệng không ngừng tuôn trào,có
thể nói lần này hắn bị thương chí mạng,cũng không biết lúc này sống chết thế nào.-Thiên Bá huynh!
Ba người còn lại hô lớn.
Sắc mặt đầy lo lăng,sao không lo lắng cho được trong mấy lần giao phong với lão già Thiên Nhất
Môn đồng môn một chết,một bị thương sống chết chưa rõ,trong mắt mọi người có chút đau
khổ,xen lẫn một chút sợ hãi vì thực lực đối phương quá hùng mạnh.
Xét về nội lực và võ công Hùng Thiên Bá cao hơn đám người bọn họ một ít,vậy mà trước mắt
tên huyết ma của Nhất Thiên Môn này lại dễ dàng bị đánh bại như vậy,lúc này trong lòng mọi
người chỉ có một từ Khủng Bố để hình dung.
Từ khi xuất sơn đến giờ đây mấy người cũng trải qua vô số trận chiến là lần đầu tiên bọn họ đối
đầu với một địch nhân đáng sợ thế này.
-Mọi người bình tĩnh chớ rối loạn tâm trí.
Hắc Phong thấy tình thế bất lợi,lại thấy tâm thần mọi người cực kì dao động,trận chiến trước
mắt như thế thì càng dễ để đối tiêu diệt bèn hô lớn.
-Huynh đệ đừng sợ,chúng ta cùng nhau liên thủ dù có chết cũng phải kéo theo lão xuống địa
ngục.
-Đúng!phải giết lão báo thù cho đồng môn.
-Bằng bất cứ giá nào cũng phải lột da róc xương lão.
Ngô Vân Khang,Hông Vân tâm tình có chút rung động,nghe Hắc Phong hét lớn tâm tình liền ổn
định lại sĩ khí dâng cao vạn trượng,lúc này ba người đều coi nhẹ cái chết,đơn giản lúc này chỉ
còn có nước liều mạng mà thôi.
-Một đám ngu xuẩn,vậy để lão phu đưa các ngươi xuống âm phủ hội ngộ với hảo đồng môn
nhé!
Nói đoạn lão đề khí nhảy lên cao lên không trung thiếu chút nữa đỉnh đầu chạm vào lớp ngói
tiểu quán,cánh áo không gió mà bay phần phật trường kiếm trong tay huy động,lúc này lão như
mãnh hổ hung hãn chém ra mấy kiếm liên tiếp.
Ba người Hắc Phong,Ngô Vân Khang,Hông Vân cũng không hẹn mà mà lao tới,người công kẻ thủ
gạt đỡ thế kiếm được quán chú nội công kinh người của Hạo Thiên Quân.
Đốt cháy tàn một cây hương trận ác chiến trong tiểu quán vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc,lúc
này ba người Cự Môn vẫn kiên cường chống đỡ với cao thủ Hạo Thiên Quân của phái Thiên
Nhất Môn.Tiểu quán lúc này ngổn ngang bàn ghế gãy nát,gỗ vụn bắn tung tóe,khắp bốn vách tường chi
chít vết đao kiếm chém vào từng vệt,từng vệt sâu hoắm.Nếu lúc này Vương Tiểu Tam có mặt ở
đây nhìn cảnh này chắc phải choáng đến độ ngất xỉu mất.
Lại nói đến trận chiến trước mắt,mắt thấy đám thanh niên trẻ tuổi Cự Môn rất khó giải quyết
Hạo Thiên Quân bộ dạng lúc này cũng không còn nhàn nhã nữa,lão bắt đầu nổi hung tính,mỗi
kiếm xuất ra đều toàn lực hung hiểm cùng cực.
Mà lúc này ba người Cự Môn bộ dạng chật vật vô cùng lấy ba địch một vậy mà bọn họ vẫn rơi
vào thế hạ phong,đến bây giờ vẫn miễn cưỡng cầm cự đòn chiêu của lão già áo đen Thiên Nhất
Môn,nhưng bộ dạng ba người thật chật vật trên người đầy vết thương tích,máu nhiễm đỏ bạch
y.
-Con bà nó!
Lão già chó chết thật khó đối phó,lần này chúng ta chắc không xong rồi.
Ngô Vân Khang khuôn mặt anh tuấn lúc này khóe miệng rỉ máu,cũng không thèm để ý văng tục.
-Con chó già Thiên Nhất Môn thật lợi hại chúng ta thật sự đánh không lại lão đâu,chúng ta mau
rút lui sau,trở về môn phái bế quan tu luyện thành tài tìm lão báo thù cho các huynh đệ đồng
môn.
-Đúng vậy đáng chết,đáng hận,dù nhiệm vụ lần này thất bại môn sẽ bị môn phái trách
phạt,nhưng chúng ta nếu lúc này không chạy e rằng cũng không một người nào sống sót thoát
khỏi tay tên ma đầu này.
Trước mắt thấy không thể đánh lại lão già Hạo Thiên Quân đám người Ngô Vân Khang ba người
sinh thoái ý,trong lòng dù muốn tiêu diệt đại địch trước mắt nhưng địch nhân quá mạnh lấy ít
địch nhiều mà còn chiếm thượng phong.Nếu chần chừ không quyết không những nhiệm vụ
không hoàn thành mà đến mạng nhỏ cũng mất nốt.
Hiểu được điều này Hắc Phong,Ngô Vân Khang huy động trường kiếm hợp lực cật lực ngăn cản
Hạo Thiên Vương,cước bộ mỗi người cực nhanh mỗi kiếm xuất ra đều đạt tới cực hạn, đao
kiếm lại nhanh chóng va chạm keng keng vào nhau đinh tai nhức óc,còn Hồng Vân thụt lùi ra
sau tới bên thi thể lạnh ngắt của Hùng Thiên Bá,đưa tay sờ lên ngực Hùng Thiên Bá như tìm
kiếm vật gì đó.Ngực Hùng Thiên Bá bị chưởng lực đánh lõm xuống máu me bê bết,lục phủ ngũ
tạng bị chấn nát tất nhiên lúc bị mấy chưởng của lão Hạo Thiên Quân đánh lên người hắn thật
sự không chịu nổi đoạn khí mà chết ngay đương trường,đến kêu một tiếng cũng không kịp.
Bàn tay trắng như ngọc,ngón tay thon thon của Hồng Vân nhanh chóng tìm kiếm khắp cơ thể
Hùng Thiên Bá một lượt,nhưng lúc này sắc mặt nàng đột biến kinh hô.-Nó đâu rồi sao ta không có tìm thấy.
Hắc Phong chém ra một kiếm rồi lùi về phía sau nói.
-Muội tìm kĩ xem,lúc trước ta rõ ràng thấy Hùng Thiên Bá huynh cất nó vào trong người mà.
-Muội tìm kĩ rồi ràng vật đó quả thật không có trên người huynh ấy mà.
Hồng Vân đưa tay tìm lại một lần nữa sắc mặt xám xịt giọng run run,thanh âm có vẻ mất tự
nhiên một phần có lẽ nhìn thấy cái thi thể bầy nhầy máu thịt của đồng môn,phần nữa kiện đồ
vật mà bọn họ hộ tống nhiệm vụ lần này được Hùng Thiên Bá cất trên người giờ này không thấy
nữa.
-Chẳng lẽ do con chó già chết tiệc Thiên Nhất Môn trong lúc xuất thủ chưởng lực quá mạnh
đánh nát nó rồi sao?.
Ngô Vân Khang nói.
-Điều này sao có thể,kiện đồ vật này không nói là cứng rắn vô bỉ,nhưng với chưởng lực của lão
cũng không có khả năng đánh nát được nó đâu.
Hắc Phong khẳng định.
Nghe thấy đoạn đối thoại ba người Cự Môn lão già áo đen Hạo Thiên Quâj dừng tay lại giây
lát,lão thu lại chiêu thức cũng không đánh tiếp nữa,nhảy lùi ra sau ba bước trên mặt lộ vẻ nghi
ngờ hỏi.
-Các ngươi là đang nói tới bạch ngọc chứa đựng vô thượng thần công sao?
-Con bà ngươi.
Ngươi hỏi làm cái quái gì?.
Hắc Phong hừ lạnh chửi.
-Tên tiểu tử hôi thối sắp chết đến nơi còn ngông cuồng,ngươi không chịu nói thì hà hà....đó là
nhà ngươi bắt lão phu phải dùng đến cực hình tra tấn tra khảo các ngươi đấy .
-Cái miệng quạ ngươi thối lắm,tưởng nói thế bọn ta sợ ngươi sao?
Hắc Phong đáp.
Lời nói của Hắc Phong vô cùng cứng rắn nhưng trong lòng hắn lúc này đang chấn động vô
cùng,bảo vật bọn hắn hộ tống tốn bao công sức không màng tới mạng sống,hy sinh bao nhiêu
huynh đệ đồng môn.Vất vả là thế nay trước mắt địch nhân rất mạnh tình thế hung hiểm vô cùng,ba người bọn họ
hiểu rõ tình hình muốn cầm bảo vật mở con đường máu bỏ trốn nhưng bảo vật nay đã vô cớ
biến mất,làm ba người lúc này vô cùng hoang mang.
-Chúng ta rút lui thôi,bảo vật quan trong nhưng trước tiên phải giữ lấy cái mạng đã,lão già này
lợi hại quá chúng ta không tuyệt phải đối thủ của lão đâu,để ta yểm trợ hai người mau phá cửa
mà bỏ chạy.
Hắc Phong biết chần chờ thêm một chốc nữa thì chắc không ai trong ba người có thể thoát khỏi
cái chết,nếu biết gặp cường địch mạnh thế này lúc đầu năm huynh đệ bọn họ giết một đường
bỏ chạy thì tình cảnh lúc này bọn họ không tới mức thê thảm thế này.
-Còn huynh thì sao?chúng ta là huynh đệ có chạy thì chúng ta cùng chạy,há để huynh ở lại cản
đường chịu chết,việc như thế bọn ta quả thật không làm được.
-Không được,hai người các ngươi nghe lời ta chạy đi,cũng không cần lo cho ta nữa,chúng ta
chạy được người nào hay người nấy.
-Nhưng mà...
-Không nhưng nhị gì hết,coi như ta van xin các ngươi nếu các ngươi chạy thoát được lão già
chết tiệc này,ngày sau tìm lão báo thù cho ta là được.
-Được chúng ta đáp ứng ngươi,nếu một trong hai người chúng ta chạy thoát chúng ta thề sẽ
tìm tới lão báo thù cho huynh đệ.
Hồng Vân,Ngô Vân Khang sau một phút do dự bèn gật đầu đáp ứng,bảo vật đã mất tích bọn họ
nếu ở lại cũng vô dụng hơn nữa lão Thiên Nhất Môn võ công cao siêu bọn nếu muốn liều chết
kéo lão theo cũng không có khả năng,chi bằng lúc này bỏ chạy ngày sau tới tìm lão tính sổ cũng
chưa muộn.
-Nhanh đi đi!
Hắc Phong hét lớn tiếng thét chứa đựng một chút bi thương,một chút hùng dũng khí thế nam
tử đầu đội trời chân đạp đất.Hai chân hắn dang rộng lưng thẳng tắp khí thế hiên ngang tà áo
không gió mà vẫn lay động,hắn không màng tới những vết kiếm cứa sâu trên thân thể đang
chảy máu,ánh mắt chứa đầy tinh quang hàn khí,trường kiếm nắm chắc trong tay hoành trước
ngực thủ thế.
Nghe tiếng thúc dục Ngô Vân Khang,Hồng Vân nhảy vọt tới cửa sổ ý đồ đã rõ phá cửa mà chạy.
-Hạo Thiên Quân mối thù hôm nay chúng ta xin nhớ,ngày sau xin thề sẽ trả lại cho lão gấp trăm
ngàn lần.-Các ngươi giờ mới nghĩ tới việc chạy trốn sao,đã trễ rồi.
Hạo Thiên Quân miệng thét như sấm,đề khí lao tới chém ra một kiếm,kiếm phong đánh ra như
xé gió cuồn cuộn lao tới Hắc Phong,giờ phút này lão bộc phát hết sức mạnh trên cơ thể cơ hồ
sức mạnh của lão lúc này đã tăng lên gấp đôi sức mạnh thật khủng bố,rõ ràng lúc trước lão còn
ẩn dấu sức mạnh.Giờ Hắc Phong liều mạng ngăn cản lão để đồng bọn bỏ trốn lão há có thể để
bọn chúng cầm nắm bảo vật chạy trốn sao,không nói nếu để người Cự Môn chạy thoát,lão sẽ
mất bảo vật mà sau nay lão sẽ để lại cho mình thêm địch nhân,hậu quả như thế há có thể để lại.
Phong sắc mặt âm trầm hắn đã biết sự lợi hại của lão già này,nhưng vạn phần không ngờ lúc
trước lão chưa đánh ra hết sức,lúc này lão bộc lộ hết bản lãnh làm đám người Cự Môn thất
kinh.
Hắc Phong biết không thể có cơ hội chiến thắng được lão,bèn cắn răng lao tới ý đồ của hắn quá
rõ muốn liều mạng mình cầm chân lão cho hai người đồng môn có một chút thời gian bỏ
trốn,đúng là một hành động dũng cảm.
-Keng!keng!keng!
Liên tiếp ba tiếng va chạm của kiếm ảnh,thân ảnh Hắc Phong và Hạo Thiên Quân phút chốc
quấn vào nhau,kiếm đối kiếm nhanh như thiểm điện,mỗi lần nghe tiếng keng! đinh tai nhức
óc.
-Rắc!...
Trường kiếm trên tay Hắc Phong sau mấy một hồi chiến đấu không chịu nổi lực trùng kích đã
gãy làm hai,đoạn kiếm phía trên rơi xuống mặt đất.
-Nội lực lão già này thật kinh khủng.
Hắc Phong thầm nghĩ.
Cánh tay cầm trường kiếm lúc của hắn tê rần,hộ khẩu chảy máu miễn cưỡng lắm hắn mới
không đánh rơi luôn cả phần kiếm trên tay.Hắc Phong lúc này không kìm được phun ra một
ngụm máu tươi.
-Chết đi!
Hạo Thiên Quân quát lớn.
Trường kiếm lại phát động công kích,đánh cho Hắc Phong không kịp thở dốc.
Nội công của Hắc Phong lúc này như thủy triều rút xuống,sau một hồi chiến đấu đã gần như khô
kiệt,cơn đau từ nội ngoại thương làm hắn có cảm giác vô lực hô hấp khó khăn,mắt hắn như hoa lên lúc này chỉ muốn nằm ngủ trận thống khoái.Nhưng hắn có đè nén cảm xúc cắn răng vào môi
chảy máu cố giữ cho đầu óc một tia thanh tỉnh cố lên chút nữa!thêm một chút nữa .Ý chí hắn
rất mạnh mẽ đè nén nỗi đau đớn cố dùng một chút nội lực còn lại vào tàn kiếm,chém ra một
kích cuối cùng.
Hạo Thiên Quân cười lạnh hai mắt lóe lên hàn quang hung ác,hắn lách mình tránh đường kiếm
chém tới của Hắc Phong,trường kiếm lay động di chuyển quét xéo một cái mũi kiếm trong phút
chốc cắt vào yết hầu Hắc Phong.
-Phụp!..
Yết hầu Hắc Phong bắn ra một dòng máu nóng nhuộm đỏ cả thân hình hắn,hắn lảo đảo cơ thể
thanh kiếm gãy rơi xuống mặt sàn nhà một tiếng cạch .Hai cánh tay hắn buông thõng,hai mắt
trợn tròn cơ thể nặng nề từ từ rơi đổ ầm xuống mặt đất,máu tươi òng ọc chảy ra từ yết hầu bị
cắt đứt,hắn đã chết.
-Không !..
-Không!...
Hông Vân,Ngô Vân Khang lúc này phá nát được cửa sổ chuẩn bị lao ra khỏi tiểu quán,ngoái đầu
nhìn lại thấy Hắc Phong ngã gục xuống thì hét vang,tiếng hét thê lương vang vọng trong bầu
trời hoa tuyết bay bay lạnh giá kia.
-Ta thề nhất định nhất định lấy đầu ngươi báo thù cho mọi người!
Tiếng gào rú thê lương,ánh mắt hai người đỏ màu máu,tay nắm thanh kiếm trong tay,thét lên
lời thề máu,rồi nhảy vọt ra ngoài tiểu quán.
nhanh chóng lao vào nhau với tốc độ cực nhanh làm người ta kinh hãi.
-Keng!!!..
-Keng!!..keng!!!!...
Rất nhanh đao kiếm đã va chạm vào nhau,mấy tiếng Keng keng vang lên làm người ta đinh tai
nhức óc,kèm theo đó là những tia lửa tung bay lên không trung.
Ông chủ quán Vương Tiểu Tam nhìn thấy một màn này sắc mặt như tro tàn biết tình thế trước
mặt năm người bạch y đấu với lão già áo đen kia sẽ cực kì quyết liệt,sau trận chiến này cái quán
của lão sớm muộn cũng bị phá hủy.Vương Tiểu Tam sợ đến độ chân tay bủn rủn,tuy đứng phía
sau quan chiến nhưng thấy đao kiếm lao vào nhau,tiếng đao kiếm và chạm đinh tai nhức óc thì
miệng á khẩu,lão không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau mấy bước sợ kiếm của sáu người
kia chém trúng,như vậy thì đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết oan .Vương Tiểu Tam
hoảng hốt lui về phía sau,chạy ra ngoài tiểu quán bằng cánh cửa phía sau.
Hành động của lão cũng không bị một ai ngăn trở,bởi đám người Cự Môn và lão già Thiên Nhất
Môn đang đánh nhau hăng máu,ai cũng đang tập trung vào trận chiến trước mặt hơi đâu mà
quản lão già họ Vương làm gì,chỉ một phút sau bóng lão Vương đã biến mất dạng sau màn tuyết
trắng.
Lại nói về trận chiến trước mắt một mình lão già Thiên Nhất Môn đơn phương độc đấu với năm
người trẻ tuổi của Cự Môn,nhưng cũng không rơi vào thế hạ phong.Trường kiếm trong tay lão
huy động nhanh như chớp chém,đâm đỡ thế công dũng mãnh của năm người không chút nao
núng,cũng không một chút rơi xuống hạ phong.
Trong mấy lần giao phong lấy sức một người địch năm người cho thấy tu vi lão già Hạo Thiên
Quân khủng bố đến mức nào,sắc mặt đám người Hùng Thiên Bá âm trầm hẳn lên biết cái danh
huyết ma của lão cũng không phải giả.
Huyết ma Hạo Thiên Quân giống như hổ lao vào bầy dê,thân pháp nhanh nhạy vừa công vừa
thủ giữa năm người Cự Môn,mỗi kiếm chiêu lão đánh ra vô cùng hiểm ác như muốn đoạt
mệnh.
-Keng!Hạo Thiên Quân vừa mới đỡ một kiếm đâm tới của Hắc Phong,lão nhanh chóng xoay người
chém ra một kiếm,đường kiếm tạo thành một đường cong đánh tới Bạch Nhị.Bạch Nhị sắc mặt
đại biến nhìn kiếm quang chém đến,nhanh chóng huy động trường kiếm trong tay hoành ngang
trước người.
-Keng!
Tia lửa bắn ra kiếm của Hạo Thiên Quân chém tới đã được Bạch Nhị ngăn cản lại,tuy nhiên lực
đạo một kiếm này của Hạo Thiên Quân nặng tựa ngàn cân làm Bạch Nhị hộ khẩu đau đớn,suýt
nữa đánh rơi kiếm,nàng lui ra phía sau mấy bước không tự chủ được miệng phun ra một ngụm
tiên huyết bắn cả lên không trung.
-Bạch sư muội muội có sao không?
Thấy Bạch Nhị thổ huyết Ngô Vân Khang bên cạnh lo lắng hỏi.sắc mặt Bạch Nhị tái nhợt đáp.
-Muội không sao!
Bạch Nhị bị thổ huyết thương thế lại thêm trầm trọng,Hạo Thiên Quân nụ cười tà dị lại xuất ra
một kiếm đâm về phía nàng,rõ ràng lão thấy đám thanh niên trẻ tuổi cũng thật khó đối phó
trong chốc lát khó mà đánh bại được.Liền thấy Bạch Nhị thương thế trầm trọng chân tay có
chút chậm chạp,tuy được đám người đồng môn yểm trợ nhưng lão là người lão luyện trên chốn
giang hồ,bèn nhận ra muốn nhanh chóng giải quyết đám người Cự Môn thì phải tiêu diệt từng
phần lực lượng,như vậy lão không đánh đám người Cự Môn cũng tự tan rã.
Biết ý đồ của lão đám người Hùng Thiên Bá đâu để lão dễ thực hiện,thấy lão chém tới Bạch Nhị
thì Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang bên cạnh bèn xuất kiếm đâm vào những chổ yếu huyệt của
lão,bắt buộc lão phải thu kiếm về đỡ đòn.Hai người Hồng Vân,Hắc Phong cũng không rảnh rỗi
chân dẫm mạnh lên sàn nhà một cái làm sàn nhà lát bằng gỗ nát vụn,thân hình nhảy hai người
nhảy lên cao một trượng lao vút về phía trước đồng dạng xuất ra hai kiếm.
Trước hai kiếm sau hai kiếm Nhưng Hạo Thiên Quân không thu kiếm về kiếm mà vẫn dũng
mãnh đánh tới,mặc kệ hai kiếm của bọn Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang sắp đâm vào yếu huyệt
trên cơ thể phía trước.Lúc này bàn tay còn lại của lão đánh ra liên tục hai chưởng phong đánh
lên hai kiếm lao đến của Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang hai người bọn họ.
-Bùm!..Bùm!!!!....
Hai mũi kiếm vừa đâm tới bị kình lực chưởng phong cuồn như thủy triều đánh bật ra sau,dư lực
còn lại đánh lên người Hùng Thiên Bá,Ngô Vân Khang làm hai người thối lui liên tục ba,bốn
bước mới dừng lại.Tuy đánh ra một chưởng ngăn cản thể công hai người Cự Môn làm kiếm trong tay lão có chút
chậm đi một chớp mắt nhưng như vậy cũng đủ rồi,kiếm của lão nhanh như chớp đã đâm tới
trước ngực Bạch Nhị.Bạch Nhị mặt cắt không một giọt máu,há hốc nhìn mũi kiếm đoạt mạng
đâm tới.
-Phập!!!!.....
Mũi kiếm đâm vào ngực đâm thẳng vào tim Bạch Nhị,Bạch Nhị chỉ hét lên một tiếng.
-Á A á a!...
Trong ánh mắt nàng lóe lên một cái rồi chợt mờ nhạt dần,kiếm Hạo Thiên Quân xuất ra như
chớp lại vô cùng tàn độc,một kiếm đấm chết Bạch Nhị ngay lập tức.
-Bạch sư muội!
Đám người Cự Môn hét lớn,nét mặt lộ kinh hoảng nhìn mũi kiếm đâm xuyên tim Bạch Nhị,mũi
kiếm quá nhanh bọn họ chỉ biết đứng nhìn mà thôi.
Rất nhanh mũi kiếm trong tay Hạo Thiên Quân thu lại,khi kiếm được rút ra từ người Bạch Nhị ra
một dòng máu bắn ra như mưa từ ngực nàng bắn lên không trung,làm màn mưa máu nhuộm
đỏ một mảnh.
Bạch Nhị khóe miệng rỉ dòng,từ ngực có một lỗ máu,máu từ đó không ngừng tuôn xối xả.Thần
quang nàng ảm đạm ngã xuống mặt đất tất nhiên nàng đã chết.
Hai người Hắc Phong,Hông Vân thân thể đang ở trên không trung nhìn thấy cảnh này,nét mặt
trở nên cực kì đau khổ,vì thế mà kiếm trong tay bị chậm đi một nhịp,tất nhiên không thể phát
huy được hết sức mạnh.
-Ác ma,lão chết đi.
Trong một hô hấp mũi kiếm đã đâm tới sau lưng huyết ma Hạo Thiên Quân,lưng của lão hở ra
một mảnh mênh mông không nghi ngờ sẽ bị hai mũi kiếm đâm xuyên qua,Hạo Thiên Quân sắc
mặt lạnh lùng giết người mà biểu hiện trên mặt lão không chút cảm xúc có thể thấy việc giết
người trong mắt lão cũng đã quá đỗi bình thường rồi.
Hạo Thiên Quân vừa giết chết Bạch Nhị mũi chân phải điểm nhẹ lên mặt sàn,thân thể lướt sàng
trái một thước,kiếm từ tay phải chuyển sang tay trái thân thể xoay tròn,chém ra một kiếm tạo
ra một tầng phòng hộ cơ thể.
-Keng!..Keng!!...Một kiếm đánh ra đã gạt được hai mũi kiếm của Hắc Phong,Hồng Vân đâm từ phía sau đâm
tới,Hạo Thiên Quân nhân lúc đó lui ra xa hai bước miệng cười hà hà nói.
-Hà..hà...mấy người các ngươi đừng nên đau buồn mà nôn nóng,lát nữa lão phu sẽ tiễn các
ngươi lên tây thiên đoàn tụ với nàng ta,để các ngươi có thể bầu bạn với nhau.
-Lão ma đầu câm cái miệng chó của ngươi lại,Hắc Phong ta thề chém ngươi thành vạn mảnh
báo thù cho Bạch sư muội.
Ánh mắt Hắc Phong hàn quang lóe sáng,hận ý tuôn trào.Hắn sao không đau khổ phẫn hận cho
được,nhìn đồng bạn chết trước mặt mình việc này như xát muối vào tim hắn.
-Hắc Phong huynh đừng phí lời với tên ma đầu này,mấy người chúng ta cùng xông lên giết chết
lão ma đầu này đi.
Hồng Vân lệ thủy tuôn trào,nàng tay nắm chặt trường kiếm gào lên.
-Tiểu mỹ nhân đừng nổi nóng.
Hà..hà...lát nữa lão phu sẽ hoan hỉ với ngươi một phen.
-Ngươi!.....
Hông Vân nộ hỏa bốc lên nghiến răng kèn kẹt.
Cùng lúc này Hùng Thiên Bá lao lên bên cạnh thi thể Bạch Nhị,nâng lấy cơ thể máu me đỏ thẩm
lạnh toát của nàng hai mắt hắn một mảnh huyết hồng.
-Nàng đã chết!
Miệng hắn lẩm nhẩm mấy từ này,rồi hắn ngẩng mặt lên trời hét lớn,tiếng hét tang thương bi ai
vang vọng trong màn mưa tuyết giăng kín khung trời.
Nàng và hắn cùng một môn phái,tình cảm của hắn đối với nàng không đơn thuần chỉ là tình
huynh đệ đồng môn,trong trái tim hắn nàng là người hắn yêu quý nhất,trong giây lát những
hình ảnh nàng cứ như tước phim quay chậm lướt qua đầu hắn.Hắn nhớ lần đầu tiên gặp
nàng,những kí ức ngọt ngào,những giây phút sánh vai tác chiến....
Tình cảm nam nữ trên thế gian đúng là thứ tình cảm phức tạp nhất trên thế gian,thấy người
mình yêu thương nhất chết trước mặt mình,khi nàng bị giết hắn cũng không kịp nói điều gì với
nàng căn bản nàng bị một mũi kiếm tàn độc đâm thẳng vào tim.Hùng Thiên Bá trái tim như có
ngàn vạn con dao đâm vào đau đớn đến cùng cực,hắn đã khóc,lúc trước những đồng môn từng
người,từng người ngã xuống hắn chỉ đau buồn mất mát trong lòng một chút,nhưng lúc này cảm giác đau thật chẳng có gì sanh được,Hùng Thiên Bá khẽ đưa bàn tay thô ráp của mình vuốt khẽ
lên đôi mắt u quang lạnh lẽo của nàng.
Hắn đặt nhẹ nàng xuống mặt sàn lạnh lẽo,tay cầm trường kiếm hét lớn.
-Hạo Thiên Quân ngươi hãy đền mạng cho Bạch Nhị đi.
-Ngươi muốn lão phu đền mạng cho nàng sao,hà..hà..mạng lão phu lớn lắm,nếu ngươi có bản
lĩnh tới mà lấy.
Hạo Thiên Quân đáp.
Hùng Thiên Bá hai mắt một mảnh huyết hồng chiếu những hàn quang lạnh lẽo,hắn hận lúc này
không moi tim lột da kẻ đứng trước mặt mình.Hùng Thiên Bá trong mắt có những tia máu hắn
là đang điên cuồng,miệng không ngừng gào thét,cùng với đó cơ thể hắn bạo phát một cổ lực
lượng rất mạnh.Có thể nói lúc này hắn chính là kích phát tiềm lực trong cơ thể,hơi thở hắn
nóng hổi phả vào khoảng không,tay nắm chặt trường kiếm huy động đến cực hạn,thân thể hắn
lao tới Hạo Thiên Quân đánh ra một kiếm mạnh nhất của hắn,kiếm ảnh lăng lệ xé gió mà đến
lao tới trước mặt Hạo Thiên Quân.
-Hạo Thiên Quân ngươi chết đi!
Thấy chớp mắt kiếm của Hùng Thiên Bá đã lao tới,Hạo Thiên Quân cũng không dám khinh
thường một kiếm liều mạng này của hắn.
Thân hình lão chớp động tà áo bay trong gió,lão khẽ nghiêng ngươi dùng toàn bộ sưc lực dồn
nội lực vào chân phải tung ra một cước,cước lực của lão cực hùng mạnh đá vào một cái bàn
bằng gỗ.
Cái bàn bằng gỗ nặng đến mấy chục cân bị một cước ghê gớm của lão hất bay bổng lên không
trung gần một trượng,cái bàn xoay tròn mấy vòng trên không trung rồi lao vút đi,hướng di
chuyển của nó không nơi nào khác vừa vặn chính là hướng Hùng Thiên Bá lao đến.
Trong một tích tắc trên không trung kiếm của Hùng Thiên Bá đã chém nát cái bàn bằng gỗ làm
hai,kiếm và thân hắn hắn vẫn lao xuống chém tới Hạo Thiên Quân,tuy nhiên tốc độ thì đã giảm
đi mấy thành.
Hạo Thiên Quân hừ lạnh một tiếng,lạng người sang một bên đồng thời xuất ra một kiếm,kiếm
này của lão thật xảo diệu không hơn,kém một phân chém xiết vào mũi kiếm đang lao đến của
Hùng Thiên Bá.
-Keng!Thanh trường kiếm trong tay Hùng Thiên Bá bị đánh bạt sang một bên,lúc này Hùng Thiên Bá
trên không trung cơ thể vẫn lao xuống,trong lòng hắn thầm kêu không ổn.
Lúc này Hạo Thiên Quân trên môi nở một nụ cười lạnh,thân hình hắn nhảy lên đánh tới Hùng
Thiên Bá trên không trung,lúc này Hùng Thiên Bá trước mặt đã lộ ra một khoảng mênh mông
chết người.
Thấy đối phương đề khí lao lên phản kích Hùng Thiên Bá có chút kinh hoảng,bèn vận khí dồn nội
lực trên tay trái đánh ra liên tiếp hai chưởng,hai chưởng đánh ra dũng mãnh vô song cuồn cuộn
lao đến hơn nữa hắn ở phía trên nhờ trong lực cơ thể đang rơi xem ra cũng có chút ưu thế.
Thế nhưng Hạo Thiên Quân cho thấy biệt danh huyết ma đâu phải cái thùng rỗng,xét thấy cơ
hội hạ thủ Hùng Thiên Bá trước mặt há có thể bỏ qua được sao,ngay khi đánh bạt kiếm của đối
phương,kiếm trong tay lão huy động biến chiêu cực nhanh vạch thành một đường cong cực
đồ,chém lên thủ chưởng của Hung Thiên Bá.
Lần này Hùng Thiên Bá thất kinh bát sắc không ngờ lão gia hỏa này thật xảo trá,kiếm chiêu kinh
tuyệt chém tới thủ chưởng.Dẫu rằng hắn vận nội công toàn lực quán chú vào thủ chưởng
nhưng dù sao thủ chưởng cũng là bằng xương bằng thịt làm sao đón đỡ nổi một chiêu kiếm
hiểm độc kia.
Hùng Thiên Bá lúc này muốn biến chiêu cũng không kịp nữa,nháy mắt kiếm quang đã chém vào
thủ chưởng.
-Phụt!
-Á A a a......
Một cái vòi máu bắn lên phun ra cả trượng,một tiếng thét thất thanh kèm theo đó là một bàn
tay đứt lìa rơi xuống mặt đất.Máu đỏ bắn không trung phun thẳng vào người Hạo Thiên
Quân,làm lão phút chốc trở thành huyết nhân,Hạo Thiên Quân lè lưỡi liếm những giọt máu bắn
vào mặt,bộ dạng hung ác,khát máu cùng cực.
Lão cười hăng hắc,chưởng trái đánh liên tiếp ba chưởng lên người Hùng Thiên Bá.
-Bộp!Bộp!Bộp!!!....
Hùng Thiên Bá trúng liên tiếp ba chưởng lên người,kèm theo đó là tiếng răng rắc của xương cốt
vỡ tan.
Hùng Thiên Bá trên không trung bị bắn ra sau chừng hai trượng rơi mạnh vào thành lò sưởi,rồi
lăn lóc mấy vòng trên sàn nhà máu huyết từ cánh tay bị đứt và miệng không ngừng tuôn trào,có
thể nói lần này hắn bị thương chí mạng,cũng không biết lúc này sống chết thế nào.-Thiên Bá huynh!
Ba người còn lại hô lớn.
Sắc mặt đầy lo lăng,sao không lo lắng cho được trong mấy lần giao phong với lão già Thiên Nhất
Môn đồng môn một chết,một bị thương sống chết chưa rõ,trong mắt mọi người có chút đau
khổ,xen lẫn một chút sợ hãi vì thực lực đối phương quá hùng mạnh.
Xét về nội lực và võ công Hùng Thiên Bá cao hơn đám người bọn họ một ít,vậy mà trước mắt
tên huyết ma của Nhất Thiên Môn này lại dễ dàng bị đánh bại như vậy,lúc này trong lòng mọi
người chỉ có một từ Khủng Bố để hình dung.
Từ khi xuất sơn đến giờ đây mấy người cũng trải qua vô số trận chiến là lần đầu tiên bọn họ đối
đầu với một địch nhân đáng sợ thế này.
-Mọi người bình tĩnh chớ rối loạn tâm trí.
Hắc Phong thấy tình thế bất lợi,lại thấy tâm thần mọi người cực kì dao động,trận chiến trước
mắt như thế thì càng dễ để đối tiêu diệt bèn hô lớn.
-Huynh đệ đừng sợ,chúng ta cùng nhau liên thủ dù có chết cũng phải kéo theo lão xuống địa
ngục.
-Đúng!phải giết lão báo thù cho đồng môn.
-Bằng bất cứ giá nào cũng phải lột da róc xương lão.
Ngô Vân Khang,Hông Vân tâm tình có chút rung động,nghe Hắc Phong hét lớn tâm tình liền ổn
định lại sĩ khí dâng cao vạn trượng,lúc này ba người đều coi nhẹ cái chết,đơn giản lúc này chỉ
còn có nước liều mạng mà thôi.
-Một đám ngu xuẩn,vậy để lão phu đưa các ngươi xuống âm phủ hội ngộ với hảo đồng môn
nhé!
Nói đoạn lão đề khí nhảy lên cao lên không trung thiếu chút nữa đỉnh đầu chạm vào lớp ngói
tiểu quán,cánh áo không gió mà bay phần phật trường kiếm trong tay huy động,lúc này lão như
mãnh hổ hung hãn chém ra mấy kiếm liên tiếp.
Ba người Hắc Phong,Ngô Vân Khang,Hông Vân cũng không hẹn mà mà lao tới,người công kẻ thủ
gạt đỡ thế kiếm được quán chú nội công kinh người của Hạo Thiên Quân.
Đốt cháy tàn một cây hương trận ác chiến trong tiểu quán vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc,lúc
này ba người Cự Môn vẫn kiên cường chống đỡ với cao thủ Hạo Thiên Quân của phái Thiên
Nhất Môn.Tiểu quán lúc này ngổn ngang bàn ghế gãy nát,gỗ vụn bắn tung tóe,khắp bốn vách tường chi
chít vết đao kiếm chém vào từng vệt,từng vệt sâu hoắm.Nếu lúc này Vương Tiểu Tam có mặt ở
đây nhìn cảnh này chắc phải choáng đến độ ngất xỉu mất.
Lại nói đến trận chiến trước mắt,mắt thấy đám thanh niên trẻ tuổi Cự Môn rất khó giải quyết
Hạo Thiên Quân bộ dạng lúc này cũng không còn nhàn nhã nữa,lão bắt đầu nổi hung tính,mỗi
kiếm xuất ra đều toàn lực hung hiểm cùng cực.
Mà lúc này ba người Cự Môn bộ dạng chật vật vô cùng lấy ba địch một vậy mà bọn họ vẫn rơi
vào thế hạ phong,đến bây giờ vẫn miễn cưỡng cầm cự đòn chiêu của lão già áo đen Thiên Nhất
Môn,nhưng bộ dạng ba người thật chật vật trên người đầy vết thương tích,máu nhiễm đỏ bạch
y.
-Con bà nó!
Lão già chó chết thật khó đối phó,lần này chúng ta chắc không xong rồi.
Ngô Vân Khang khuôn mặt anh tuấn lúc này khóe miệng rỉ máu,cũng không thèm để ý văng tục.
-Con chó già Thiên Nhất Môn thật lợi hại chúng ta thật sự đánh không lại lão đâu,chúng ta mau
rút lui sau,trở về môn phái bế quan tu luyện thành tài tìm lão báo thù cho các huynh đệ đồng
môn.
-Đúng vậy đáng chết,đáng hận,dù nhiệm vụ lần này thất bại môn sẽ bị môn phái trách
phạt,nhưng chúng ta nếu lúc này không chạy e rằng cũng không một người nào sống sót thoát
khỏi tay tên ma đầu này.
Trước mắt thấy không thể đánh lại lão già Hạo Thiên Quân đám người Ngô Vân Khang ba người
sinh thoái ý,trong lòng dù muốn tiêu diệt đại địch trước mắt nhưng địch nhân quá mạnh lấy ít
địch nhiều mà còn chiếm thượng phong.Nếu chần chừ không quyết không những nhiệm vụ
không hoàn thành mà đến mạng nhỏ cũng mất nốt.
Hiểu được điều này Hắc Phong,Ngô Vân Khang huy động trường kiếm hợp lực cật lực ngăn cản
Hạo Thiên Vương,cước bộ mỗi người cực nhanh mỗi kiếm xuất ra đều đạt tới cực hạn, đao
kiếm lại nhanh chóng va chạm keng keng vào nhau đinh tai nhức óc,còn Hồng Vân thụt lùi ra
sau tới bên thi thể lạnh ngắt của Hùng Thiên Bá,đưa tay sờ lên ngực Hùng Thiên Bá như tìm
kiếm vật gì đó.Ngực Hùng Thiên Bá bị chưởng lực đánh lõm xuống máu me bê bết,lục phủ ngũ
tạng bị chấn nát tất nhiên lúc bị mấy chưởng của lão Hạo Thiên Quân đánh lên người hắn thật
sự không chịu nổi đoạn khí mà chết ngay đương trường,đến kêu một tiếng cũng không kịp.
Bàn tay trắng như ngọc,ngón tay thon thon của Hồng Vân nhanh chóng tìm kiếm khắp cơ thể
Hùng Thiên Bá một lượt,nhưng lúc này sắc mặt nàng đột biến kinh hô.-Nó đâu rồi sao ta không có tìm thấy.
Hắc Phong chém ra một kiếm rồi lùi về phía sau nói.
-Muội tìm kĩ xem,lúc trước ta rõ ràng thấy Hùng Thiên Bá huynh cất nó vào trong người mà.
-Muội tìm kĩ rồi ràng vật đó quả thật không có trên người huynh ấy mà.
Hồng Vân đưa tay tìm lại một lần nữa sắc mặt xám xịt giọng run run,thanh âm có vẻ mất tự
nhiên một phần có lẽ nhìn thấy cái thi thể bầy nhầy máu thịt của đồng môn,phần nữa kiện đồ
vật mà bọn họ hộ tống nhiệm vụ lần này được Hùng Thiên Bá cất trên người giờ này không thấy
nữa.
-Chẳng lẽ do con chó già chết tiệc Thiên Nhất Môn trong lúc xuất thủ chưởng lực quá mạnh
đánh nát nó rồi sao?.
Ngô Vân Khang nói.
-Điều này sao có thể,kiện đồ vật này không nói là cứng rắn vô bỉ,nhưng với chưởng lực của lão
cũng không có khả năng đánh nát được nó đâu.
Hắc Phong khẳng định.
Nghe thấy đoạn đối thoại ba người Cự Môn lão già áo đen Hạo Thiên Quâj dừng tay lại giây
lát,lão thu lại chiêu thức cũng không đánh tiếp nữa,nhảy lùi ra sau ba bước trên mặt lộ vẻ nghi
ngờ hỏi.
-Các ngươi là đang nói tới bạch ngọc chứa đựng vô thượng thần công sao?
-Con bà ngươi.
Ngươi hỏi làm cái quái gì?.
Hắc Phong hừ lạnh chửi.
-Tên tiểu tử hôi thối sắp chết đến nơi còn ngông cuồng,ngươi không chịu nói thì hà hà....đó là
nhà ngươi bắt lão phu phải dùng đến cực hình tra tấn tra khảo các ngươi đấy .
-Cái miệng quạ ngươi thối lắm,tưởng nói thế bọn ta sợ ngươi sao?
Hắc Phong đáp.
Lời nói của Hắc Phong vô cùng cứng rắn nhưng trong lòng hắn lúc này đang chấn động vô
cùng,bảo vật bọn hắn hộ tống tốn bao công sức không màng tới mạng sống,hy sinh bao nhiêu
huynh đệ đồng môn.Vất vả là thế nay trước mắt địch nhân rất mạnh tình thế hung hiểm vô cùng,ba người bọn họ
hiểu rõ tình hình muốn cầm bảo vật mở con đường máu bỏ trốn nhưng bảo vật nay đã vô cớ
biến mất,làm ba người lúc này vô cùng hoang mang.
-Chúng ta rút lui thôi,bảo vật quan trong nhưng trước tiên phải giữ lấy cái mạng đã,lão già này
lợi hại quá chúng ta không tuyệt phải đối thủ của lão đâu,để ta yểm trợ hai người mau phá cửa
mà bỏ chạy.
Hắc Phong biết chần chờ thêm một chốc nữa thì chắc không ai trong ba người có thể thoát khỏi
cái chết,nếu biết gặp cường địch mạnh thế này lúc đầu năm huynh đệ bọn họ giết một đường
bỏ chạy thì tình cảnh lúc này bọn họ không tới mức thê thảm thế này.
-Còn huynh thì sao?chúng ta là huynh đệ có chạy thì chúng ta cùng chạy,há để huynh ở lại cản
đường chịu chết,việc như thế bọn ta quả thật không làm được.
-Không được,hai người các ngươi nghe lời ta chạy đi,cũng không cần lo cho ta nữa,chúng ta
chạy được người nào hay người nấy.
-Nhưng mà...
-Không nhưng nhị gì hết,coi như ta van xin các ngươi nếu các ngươi chạy thoát được lão già
chết tiệc này,ngày sau tìm lão báo thù cho ta là được.
-Được chúng ta đáp ứng ngươi,nếu một trong hai người chúng ta chạy thoát chúng ta thề sẽ
tìm tới lão báo thù cho huynh đệ.
Hồng Vân,Ngô Vân Khang sau một phút do dự bèn gật đầu đáp ứng,bảo vật đã mất tích bọn họ
nếu ở lại cũng vô dụng hơn nữa lão Thiên Nhất Môn võ công cao siêu bọn nếu muốn liều chết
kéo lão theo cũng không có khả năng,chi bằng lúc này bỏ chạy ngày sau tới tìm lão tính sổ cũng
chưa muộn.
-Nhanh đi đi!
Hắc Phong hét lớn tiếng thét chứa đựng một chút bi thương,một chút hùng dũng khí thế nam
tử đầu đội trời chân đạp đất.Hai chân hắn dang rộng lưng thẳng tắp khí thế hiên ngang tà áo
không gió mà vẫn lay động,hắn không màng tới những vết kiếm cứa sâu trên thân thể đang
chảy máu,ánh mắt chứa đầy tinh quang hàn khí,trường kiếm nắm chắc trong tay hoành trước
ngực thủ thế.
Nghe tiếng thúc dục Ngô Vân Khang,Hồng Vân nhảy vọt tới cửa sổ ý đồ đã rõ phá cửa mà chạy.
-Hạo Thiên Quân mối thù hôm nay chúng ta xin nhớ,ngày sau xin thề sẽ trả lại cho lão gấp trăm
ngàn lần.-Các ngươi giờ mới nghĩ tới việc chạy trốn sao,đã trễ rồi.
Hạo Thiên Quân miệng thét như sấm,đề khí lao tới chém ra một kiếm,kiếm phong đánh ra như
xé gió cuồn cuộn lao tới Hắc Phong,giờ phút này lão bộc phát hết sức mạnh trên cơ thể cơ hồ
sức mạnh của lão lúc này đã tăng lên gấp đôi sức mạnh thật khủng bố,rõ ràng lúc trước lão còn
ẩn dấu sức mạnh.Giờ Hắc Phong liều mạng ngăn cản lão để đồng bọn bỏ trốn lão há có thể để
bọn chúng cầm nắm bảo vật chạy trốn sao,không nói nếu để người Cự Môn chạy thoát,lão sẽ
mất bảo vật mà sau nay lão sẽ để lại cho mình thêm địch nhân,hậu quả như thế há có thể để lại.
Phong sắc mặt âm trầm hắn đã biết sự lợi hại của lão già này,nhưng vạn phần không ngờ lúc
trước lão chưa đánh ra hết sức,lúc này lão bộc lộ hết bản lãnh làm đám người Cự Môn thất
kinh.
Hắc Phong biết không thể có cơ hội chiến thắng được lão,bèn cắn răng lao tới ý đồ của hắn quá
rõ muốn liều mạng mình cầm chân lão cho hai người đồng môn có một chút thời gian bỏ
trốn,đúng là một hành động dũng cảm.
-Keng!keng!keng!
Liên tiếp ba tiếng va chạm của kiếm ảnh,thân ảnh Hắc Phong và Hạo Thiên Quân phút chốc
quấn vào nhau,kiếm đối kiếm nhanh như thiểm điện,mỗi lần nghe tiếng keng! đinh tai nhức
óc.
-Rắc!...
Trường kiếm trên tay Hắc Phong sau mấy một hồi chiến đấu không chịu nổi lực trùng kích đã
gãy làm hai,đoạn kiếm phía trên rơi xuống mặt đất.
-Nội lực lão già này thật kinh khủng.
Hắc Phong thầm nghĩ.
Cánh tay cầm trường kiếm lúc của hắn tê rần,hộ khẩu chảy máu miễn cưỡng lắm hắn mới
không đánh rơi luôn cả phần kiếm trên tay.Hắc Phong lúc này không kìm được phun ra một
ngụm máu tươi.
-Chết đi!
Hạo Thiên Quân quát lớn.
Trường kiếm lại phát động công kích,đánh cho Hắc Phong không kịp thở dốc.
Nội công của Hắc Phong lúc này như thủy triều rút xuống,sau một hồi chiến đấu đã gần như khô
kiệt,cơn đau từ nội ngoại thương làm hắn có cảm giác vô lực hô hấp khó khăn,mắt hắn như hoa lên lúc này chỉ muốn nằm ngủ trận thống khoái.Nhưng hắn có đè nén cảm xúc cắn răng vào môi
chảy máu cố giữ cho đầu óc một tia thanh tỉnh cố lên chút nữa!thêm một chút nữa .Ý chí hắn
rất mạnh mẽ đè nén nỗi đau đớn cố dùng một chút nội lực còn lại vào tàn kiếm,chém ra một
kích cuối cùng.
Hạo Thiên Quân cười lạnh hai mắt lóe lên hàn quang hung ác,hắn lách mình tránh đường kiếm
chém tới của Hắc Phong,trường kiếm lay động di chuyển quét xéo một cái mũi kiếm trong phút
chốc cắt vào yết hầu Hắc Phong.
-Phụp!..
Yết hầu Hắc Phong bắn ra một dòng máu nóng nhuộm đỏ cả thân hình hắn,hắn lảo đảo cơ thể
thanh kiếm gãy rơi xuống mặt sàn nhà một tiếng cạch .Hai cánh tay hắn buông thõng,hai mắt
trợn tròn cơ thể nặng nề từ từ rơi đổ ầm xuống mặt đất,máu tươi òng ọc chảy ra từ yết hầu bị
cắt đứt,hắn đã chết.
-Không !..
-Không!...
Hông Vân,Ngô Vân Khang lúc này phá nát được cửa sổ chuẩn bị lao ra khỏi tiểu quán,ngoái đầu
nhìn lại thấy Hắc Phong ngã gục xuống thì hét vang,tiếng hét thê lương vang vọng trong bầu
trời hoa tuyết bay bay lạnh giá kia.
-Ta thề nhất định nhất định lấy đầu ngươi báo thù cho mọi người!
Tiếng gào rú thê lương,ánh mắt hai người đỏ màu máu,tay nắm thanh kiếm trong tay,thét lên
lời thề máu,rồi nhảy vọt ra ngoài tiểu quán.
/8
|