Hạo Thiên Quân khuôn mặt không chút cảm xúc,thấy hai người vọt ra ngoài chạy trốn,bảo vật
chưa tới tay hơn nữa để nếu hai người trốn thoát sau này sẽ là những địch nhân,mầm họa
trong tương lai như vậy lão sao có thể để lại mà bỏ qua mạng sống cho hai tên hậu bối Cự
Môn.Lão không chút nghĩ ngợi phóng thân hình đuổi theo hai người Hồng Vân,Ngô Vân Khang.
Lúc này Hồng Vân hai người đã nhảy vọt ra khoảng sân,nơi gốc cây tùng cột năm con tuấn
mã.Không chút do dự hai người chém chết ba con tuấn mã,hành động dứt khoát giết chết ba
con ngựa đoạn tuyệt việc lão già Thiên Nhất Môn dùng tuấn mã đuổi giết,ba con tuấn mã
nhanh chóng bị giải quyết nằm chết trên vũng máu trong màn mưa tuyết.
Hành động giết tuấn mã nhanh như chớp sau đó hai người chặt đứt hai sơi dây thừng còn lại
đang cột hai con tuấn mã ở gốc tùng,nhanh chóng nhảy lên yên ngựa,cầm chắc dây cương
phóng đi.
Tiếng ngựa hí một tràng dài như xé nát hư không,tám vó ngựa dẫm mạnh lên nên tuyết trắng
làm tuyết dưới chân chúng bắn tung tóe,rất nhanh hai người,hai ngựa đã phóng ra ngoài cửa
tiểu quán.
Nhưng vừa nhảy lên yên ngựa chạy được hơn mười trượng thì thân ảnh Hạo Thiên Quân đã
truy đuổi tới phía sau,hai người cưỡi trên tuấn mã thất kinh không ngờ khinh công của lão già
họ Hạo lại cao siêu,thân pháp phiêu hốt nhanh như chớp dật như vậy,phút chốc đã đuổi tới sau
lưng.
-Không hay rồi,lão già thối tha này không ngờ lại chạy nhanh như vậy,đúng là ác ma đến lúc này
cũng bám theo không tha như vậy.
Ngô Vân Khang kinh hô.
-Sư huynh đừng lo,lão già đó cho dù khinh công cao siêu đến mấy cũng khó mà đuổi theo tuấn
mã được.Chúng ta nhanh trở lại môn phái thông tri với cao tầng về sự việc lần này,rồi bế quan
tu luyện nhất định sau này võ công tinh tiến phải đi tìm lão báo mối đại thù này.
Nghe sư muội nói Ngô Vân Khang thấy có lí bèn gật đầu nói phải rồi thúc ngựa hối thúc nó tăng
tốc.Nhưng đúng lúc này hắn cảm giác phía sau có một cổ kình phong xé gió mà đến,hơn nữa tốc
độ cực nhanh hắn giật mình sắc mặt đại biến,bèn xoay trường kiếm chém vào phía sau lưng nơi
vật đang xé gió lao tới.Tuy nhiên hắn đã phản ứng quá muộn,kiếm chém ra chỉ đánh vào khoảng không,một cây phi
đao chừng nửa tấc đã xé gió bay đến nhanh như thiểm điện đâm từ lưng xuyên ra phía trước
ngực hắn.Ngô Vân Chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh Á!... rồi trước mắt hắn tối sầm lại,trời
đất quay cuồng rơi từ yên ngựa xuống mặt tuyết,máu đỏ chảy lên nên tuyết trắng tuyệt khí mà
chết.
Diễn biến việc này quá nhanh có thể nói chỉ trong một thời thần mà thôi.
-Sao có thể?
Hồng Vân há hốc mồm kinh hãi,tâm thần chấn động cực điểm,cơ thể run lên bần bật vì sợ.Sự
việc quá nhanh,ra tay quá độc ác,một chiêu đánh ra đoạt mạng địch nhân,những nàng chưa hết
sợ hãi thì chợt thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen,điếu đáng sợ hơn là nàng nhìn thấy
bóng đen nhanh chóng phủ xuống không ai khác chính là Hạo Thiên Quân.
Bàn tay Hạo Thiên Quân vươn ra,năm ngón tay quắp lại thành trảo vươn tới chộp lấy cơ thể
nàng,nắm lấy vai nàng vứt mạnh xuống đất.
-Bộp!!...
Cơ thể thanh mảnh của nàng giống như túi cát bị ném từ yên ngựa xuống vậy. đáng sợ hai từ
để hình dung tâm trạng của nàng lúc này,có nằm mơ nàng không nghĩ khinh công lão già này lại
có tốc độ nhanh hơn tuấn mã,hơn nữa cách lão xuất thủ ác độc làm cho nàng cực kì kinh
hoàng.Nàng sợ tới mức nhìn thấy lão như diều hâu lao xuống thân thể nàng cứng đờ chẳng thể
đưa ra một phản ứng phản kháng nào cả,giống như lão là diều hâu nàng là một con chim nhỏ
yếu ớt vậy.
Hạo Thiên Quân sau khi bắt được Hồng Vân liền nhanh chóng điểm liên tiếp mấy đại huyệt trên
người nàng,sau đó ánh mắt thèm thuồng cứa đầy dâm dục lão quét lên cơ thể nàng lão cười tà
nói.
-Mỹ nhân nàng định chạy đi đâu thế?
Hà..hà..Chúng ta còn chưa vui vẻ với nhau mà,sao nàng lại nỡ bỏ lão phu mà đi như vậy,nàng
chẳng cảm thấy mình quá tuyệt tình lắm sao?
Lúc này Hồng Vân cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi,trong lòng bỗng dấy lên sự sợ hãi khi nghe
những lão già họ Hạo nói,trong đầu nàng lướt qua vô vàn ý nghĩ.Nàng muốn tự sát ngay lập
tức,nàng không thể để cơ thể thanh bạch của nàng bị địch nhân làm dơ bân,nhưng điều này
làm sao có thể thực hiện được lão già Hạo Thiên Quân đã nhanh tay điểm hết mấy đại huyệt
trên cơ thể nàng.Rất nhanh cơ thể nàng bị lão sơ mó một hồi như nàng biết lão đang tìm bảo vật xem nó có
được nàng mang trên người không,sau khi tìm kiếm không tìm thấy bảo vật được cất trên
người nàng lão ta ben bế xốc nàng lên vai phi thân quay trở lại tiểu quán,lúc này ánh mắt nàng
như phun ra tia lửa,hai dòng lệ thủy rơi xuống gò má,cơ thể ngọc ngà tinh khiết của nàng đã bị
lão già đê tiện đụng chạm làm dơ bẩn,lúc này trong đầu nàng lại nghĩ ra bao nhiêu điều kinh
khủng sắp xảy ra với mình.
Lão đặt nàng xuống tựa lưng vào cái lò sưởi,lão đưa tay lên vuốt khuôn mặt xinh đẹp của
nàng,một làn thở đầy phấn khích của lão phả lên má nàng làm nàng đầy sợ hãi,nàng muốn hét
lên nhưng á huyệt đã bị lão điểm huyệt không thể nói,đành mở to mắt trừng trừng nhìn lão,lúc
này nàng chỉ muốn giống như bốn người kia chết đi cho xong,chết để thoát khỏi sự dày vò của
tên ác ma trước mắt này.
-Được rồi đừng nhìn ta như vậy,nàng đợi ta một lát ta đi tìm được bảo vật rồi sẽ trở lại chơi đùa
cùng ngươi nha.
Khuôn mặt kiềm diễm của Hồng Vân đỏ bừng tức giận bởi hành động vô sĩ của lão,lúc này trong
nàng thầm chửi rủa lão già vô sỉ,dâm tặc,bại hoại.... .
Vài phút sau!
Hạo Thiên Quân trở lại sắc mặt đỏ bừng ánh mắt như phát hỏa,trên người đằng đằng sát khí
nhìn Hồng Vân,bàn tay với những ngón tay thô ráp của lão nâng cái cằm xinh xinh của nàng lên
quát lớn làm nước miếng trong miệng lão bắn tung tóe.
-Nói mau ngọc thạch có chứa vô thượng thần công các ngươi cất dấu ở đâu?
Hạo Thiên Quân thật sự tức giận tới mức quên là mình đang điểm á huyệt trên người nàng thì
làm sao nàng có thể trả lời hắn.Mà khẳng định là nếu nàng mà nói được thì chắc chắn lời đầu
tiên ắt hẳn sẽ chửi lão già vô sĩ,dâm tặc trước mặt.Hạo Thiên Quân nhanh chóng nhớ ra mình
đã điểm huyệt đạo nói của nàng bèn đưa tay khai mở huyệt đạo.
-Lão già đê tiện,mặt dày vô liêm sỉ mau thả bổn cô nương ra,bổn cô nương liều mạng với nhà
ngươi.....
Hồng Vân sau khi được lão giải khai huyệt đạo từ trong miệng tuôn ra một tràng chửi rủa.
-Con tiện nhân chửi rủa đủ chưa,giờ thì nhanh trả lời lão phu bảo vật các ngươi cất dấu ở đâu?
Hạo Thiên Quân kìm nén tức giận trong lòng nói.
-Có chết ta cũng không nói,ngươi giết ta đi!-Thật cứng đầu,ta hỏi ngươi một lần nữa ngươi có trả lời hay không?
-Lão già vô sỉ đừng phí lời,lão nằm mơ ta sẽ nói cho lão biết.
-Tốt!
Hạo Thiên Quân đáp tốt một tiếng bàn tay lão tát mạnh một cái lên khuôn mặt kiều diễm của
Hồng Vân,làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng in rõ năm ngón tay của lão.
Khóe miệng Hồng Vân bị một tát làm chảy một dòng máu tươi,ánh mắt nàng muốn ăn tươi
nuốt sống lão chửi lớn.
-Tông môn nhà lão,lão có giỏi thì giết ta đi,ta nói rồi có chết ta cũng không nói cho lão bảo vật
được bọn ta cất dấu ở đâu đâu,lão đừng tâm si vọng tưởng nữa.
Hồng Vân lửa giận thiêu đốt liên tục chửi rủa,với lại nàng đã nghe tới ác danh dâm tà,độc ác của
Hạo Thiên Quân biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết một cái chết đau khổ dày vò,bất giác hai
dòng lệ rơi xuống trên làn da mĩ miều như ngà,như ngọc của nàng.
-Con nha đầu ngu ngốc,mau nói cho lão phu biết bảo vật được dấu ở đâu,lão phu hứa tìm thấy
bảo vật sẽ tha mạng sống cho nàng.
Hạo Thiên Quân trong lòng buồn bực vô cùng biết không thể dùng cường lực uy hiếp nàng bèn
hạ giọng nhỏ nhẹ nói với Hồng Vân.
Có lẽ lúc đầu lão không nghĩ tới trường hợp này lão cữ ngỡ bắt gọn năm người hậu bối Cự Môn
sẽ dễ dàng lấy được bảo vật mà bọn họ cất giấu.Chỉ đáng tiếc người tính không bằng trời tính
lão ngàn vạn lần không ngờ tâm kế của lão dày công suy nghĩ mấy tháng nay trong thời khắc
quyết định lại không thực hiện được,điều này làm cho lão muốn phát cuồng.
Lại nói nguyên nhân cuộc truy sát đổ máu mưa tanh đoạt bảo này khởi nguồn cách đây ba
tháng trước,diễn ra tại Hải Dương thành vào trung tuần tháng tám,lúc bấy giờ vào ban đêm
trên bầu trời mặt trăng lấp ló sau làn mây bồng bềnh tỏa ánh sáng dịu nhẹ,nhuộm cả mặt đất
tạo cho khung cảnh Hải Dương thành mờ mờ ảo ảo.
Trên bầu trời phía đông thành ngoại thành một trăm dặm,hai đạo ánh sáng rực rỡ xuất hiện xé
tan màn đêm đen lạnh lẽo xuất hiện trước mặt vô số ánh mắt mọi người dân Hải Dương
thành,lúc này mặt trời vừa mới lặn mới hơn một canh giờ nên mọi người trong và ngoại thành
rất mau chú tới dị tượng này,rất nhanh mọi người liền ra khỏi nhà ngước mặt lên trời quan sát
hai đạo ánh sáng như hai vầng thái dương vừa xuất hiện trên bầu trời một cách thần bí mà chỉ
chỉ trỏ trỏ,bàn luận sôi nổi Nếu chuyện hai vầng sáng xuất hiện như vậy rồi yên ắng biến mất thì không có gì để nói,đằng
này hai đạo ánh sáng trên bầu trời xuất hiện cũng chính là lúc gây nên trường rúng động can
qua,mưa tanh gió máu.Mà điểm xuất phát huyết tinh trên đầu người dân trong ngoài Hải
Dương thành chính là do hai đạo ánh sáng gây nên.
Khi mọi người quan sát hai đạo ánh sáng hết ngạc nhiên thích thú,xen lẫn với chút nghi hoặc thì
trên bầu trời xuất hiện những tia ba động âm thanh truyền vào màng nhĩ của từng người,mà
âm thanh phát ra trên bầu trời nơi hai vầng sáng lại là giọng nói của hai vị nam tử.
Lúc này mọi người mới há hốc mồm kinh sợ không ngờ đạo ánh sáng trên bầu trời mà mọi
người nhìn thấy đó chính là hai vị cường giả tu luyện giả,tiên nhân.
Hai người lăng không,phi hành dừng trên bầu trời Hải Dương thành thì trong mắt người dân
chính là những người,những nhân vật này lần đầu tiên bọn họ giờ mới được nhìn thấy,trước
đây những nhân vật cỡ này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.,thần thoại mà thôi.
Hai vị tu luyện giả phi hành trên trời trong mắt dân thường chính là cao cao tại thượng vạn
người kính ngưỡng tôn làm thần tiên,không ngờ hai vị thần thánh trong mắt mọi người dừng lại
trên Hải Dương thành một khắc bắt đầu to tiếng mắng nhiếc một nhau,rồi bắt đầu lao vào nhau
chém giết
Đại chiến xảy ra phía trên bầu trời cách ngàn trượng so với mặt đất phía dưới nhưng những lời
đối thoại,tiếng binh khí va chạm vào nhau đinh tai nhức óc,ầm ầm như sấm rền kèm với kiếm
quang dày đặc rợp trời,hai đạo ánh sáng như thiểm điện bay qua bay lại giao chiến như chớp
giật thì mọi người mọi người phía dưới nghe và nhìn khá rõ.
Dư âm trân chiến tạo thành một cỗ ba động kinh khủng,làm người dân phía dưới thành cách cả
ngàn trượng hô hấp khó khăn,những người phía dưới sắc mặt đại biến kinh sợ,trận chiến cách
xa ngàn trượng áp lực khủng bố như vậy không biết trung tâm trận chiến sức mạnh bộc phát
kinh khủng đến thế nào.Trong phút chốc khung cảnh thật hoành tráng,khí thế hai người đối
chiến thật kinh thế hãi tục,như đại dương rộng lớn xé tan màn đêm đen tĩnh mịch,trận đại
chiến kinh thiên động địa làm người dân trong ngoài thành quan chiến phải trợn mắt há hốc
mồm vì kinh hãi,đến thở mạnh cũng không dám,một số người yếu bóng vía kinh sợ tới mức vãi
cả ra quần.
-Thần thánh quỷ thần ơi không thể tin được đây lại là sức mạnh do con người gây ra
sao?.Không chắc hẳn không phải là con người mà là sức mạnh của thần tiên trên trời.
-Lực lượng phát ra thật đáng sợ,quá kinh nhân hãi tục cũng may trận chiến này xảy ra trên ngàn
trượng nếu ở dưới mặt đất thì hậu quả của trận chiến gây ra thì thật khó lường.-Thật đáng sợ đây chính là sức mạnh của các vị tiên nhân sống trong truyền thuyết sao?được
xem các vị tiên nhân đại chiến đời này của ta coi như sống không uổng phí a!
-Lão phu sống bảy mươi năm rồi đây là lần đầu tiên được nhìn thấy các vị tiên nhân trong
truyền thuyết,hơn nữa lại được xem trận đấu của các vị tiên thật là sung sướng hết mức.
-Trận chiến đấu đúng thật kinh thiên động địa,không biết các vị tiên nhân vì hà cớ gì mà lại xảy
ra đại chiến như vậy nhỉ?
-Phụ thân trên bầu trời là cái gì thế?thật là đẹp thật là chói mắt.
-Phụ thân ơi con sợ tè cả ra quần rồi....
....................
Sau một hồi im lặng,bắt đầu có tiếng nghị luận tiếng trao đổi của những người dân già,trẻ,nam
tử,nử tử đều có phút chốc làm không khí trong và ngoài thành trở nên nóng bỏng vô cùng.
Nguyên nhân cuộc đại chiến qua những lời đối thoại âm vang cuồn cuộn của những vị tiên nhân
trong mắt mọi người truyền từ ngàn trượng vào màng nhỉ mọi người thì mọi người đại khái đã
nắm được tám chín phần.Nguyên nhân hai vị cường giả đánh nhau đến mức trời long đất lở
chính là vì một bộ vô công pháp thượng được tìm thấy trong một cổ mộ thời viễn cổ.
Trận chiến kinh thiên động địa này xảy ra trên bầu trời Hải Dương thành hơn một canh giờ,lực
lượng bùng phát từ trận chiến làm phương viên hơn một dặm xung quanh hai người sấm chớp
rền vang,những người quan chiến phía dưới căng tròn hai mắt cũng không kịp nhìn thấy chuyển
động của hai vị cường giả trên không kia,chỉ nhìn thấy từng đạo,từng đạo tàn ảnh lao xẹt vào
nhau.Trong mắt mọi người cái gì là cao thủ võ lâm uy chấn giang hồ so sánh với hai vị cường giả
tiên nhân trên kia thì chẳng khác gì một trò đùa,một tiểu hài đồng ba tuổi so với người lớn đúng
là cách nhau một trời một vực.
Đáng sợ thật đáng sợ mọi người trong lòng khiếp đảm,có lẽ trận chiến này về sau sẽ lưu lại
trong lòng mỗi người một ấn kí khó thể phai nhạt.Có thể nó sẽ được ghi chép vào sử sách,một
câu chuyện thần thoại.
Trận chiến nào cũng sẽ phải có hồi kết,chừng nửa thời thần sau lúc bấy giờ trên thiên không
hành động của hai vị cường giả có biểu hiện chậm chạp dần.Lúc này mọi người suy đoán trận
chiến hai vị cường giả này có lực lượng cân bằng này trong phút chốc cũng không thể phân
thắng bại,trận chiến lúc này sẽ phải kéo dài và rất ác liệt điều này làm cho mọi người trở nên
hưng phấn vô cùng.Nhưng trái với suy đoán mọi người hai luồng ánh sáng vô quang do hai vị
cường giả phát ra trong nháy bấy bỗng phát sáng chói chang như hai mặt trời nhỏ vậy,làm
người quan chiến lóa cả mắt,lúc này mọi người dưới đất mới biết hai vị cường giả đã tung ra sát chieu tối hậu mạnh nhất muốn một kích tiêu diệt đối phương.Hai tiểu mặt trời trong chớp mắt
đã va vào nhau một cách chính diện.
-Bùm!...
Bùm!...
Tiếng nổ kinh thiên do những lần và chạm này tựa hồ làm người ta thủng màng nhĩ,những
người phía dưới bị một đợt kinh lực ngàn trượng do lần đối chiến này quét qua giống như một
cơn bão ép xuống làm mọi người nằm phủ phục trên mặt đất.
Trên bầu trời hai đạo quang ảnh như hai mặt trời nhanh chóng tàn lụi,như hai chấm đen trong
ánh trăng mờ ảo rơi từ thiên không xuống mặt đất.
-Đồng quy vu tận.
Mọi người trong lòng kinh hãi chợt kinh hô.
Đáng sợ trận chiến chỉ dùng hai chữ như thế để hình dung,hai vị tiên nhân cao cao tại thượng
trong mắt mọi người rơi từ độ ngàn trượng cho dù có tu vi trác tuyệt cũng có lẽ tan xương,nát
thịt khó tránh khỏi cái chết.Tuy nhiên đó chỉ là nói một cách tương đối với tu vi thông thiên của
hai đại cao thủ như vậy rơi từ độ cao ngàn trượng như vậy cũng có khả năng không chết.
Lúc bấy giờ từ nơi một trong hai thân ảnh trên không trung đang rơi xuống với một tốc độ
chóng mặt,một đạo quang mang tỏa sáng dịu nhẹ bay ra khỏi thân thể người này rồi cũng rơi
xuống mặt đất.
Mọi trên mặt đất há hốc mồm,ánh mắt người nào người nấy đều phát sáng như sao,trong lòng
mọi người chỉ trừ những kẻ đầu heo mới không biết vật phát sáng nhu hòa đang rơi xuống là cái
gì.Tất nhiên qua lời đối thoại trong trận chiến của hai đại cường giả mọi người liền mơ hồ đoán
ra đây chính là bạch ngọc ghi chép lại vô thượng thần công,mà hai vị đại cao thủ trong mắt
thường nhân bọn họ xưng tiên không màng mạng sống điên cuồng cướp đoạt,đồng quy vu tận.
Giá trị của vật này thì không phải bàn cãi đến tiên nhân không màng tới mạng sống thì mấy vạn
người trong ngoài thành sao không động tâm được cơ chứ.Vô thượng thần công nghe cái tên
thật mê động lòng người,ai cũng muốn thử vận may cũng muốn cướp lấy bí kíp thần công,xem
thử vận khí của mình có thể tu luyện một bước lên trời,đạp không phi hành tiêu diêu tự tại
trong nhân gian sống cuộc sống tiên nhân,sống cuộc sống trường thọ.
Chỉ nghĩ đến như vậy ai cũng bắt đầu điên cuồng,đại bộ phận mọi người dời mặt ra khỏi hai cái
thân ảnh không biết sống chết đang rơi xuống của hai đại cao thủ,đám người này cũng biết vật
mang trên người hai đại cao thủ bất phàm nhưng so với bạch ngọc chứa vô thượng thần công
đang rơi xuống thì giá trị còn lâu mới bằng,nên ánh mắt mọi người không tự chủ được nửa bước cũng không rời mắt bạch ngọc.Tuy nhiên một số khác lại không chủ ý lên vô thượng thần
công muốn kiếm chác những thứ có giá trị trên người hai đại cao thủ tu vi thông thiên kia,bọn
họ chỉ chờ chực thi thể hai người rơi xuống là sẽ lao vào cướp đoạt.
Ham muốn cùng cực,lòng tham không đáy con người dần che mờ lý trí,mọi người trong và
ngoại thành phương viên mấy dặm nhanh chóng bị trâno chiến thú hút tới.Nay mắt ai cũng
chứa một tia vằn máu hướng lao tới của bọn họ chính là bạch ngọc có chứa vô thượng thần
công,và bảo vật trên người hai người đang rơi xuống.
Tiếng bước chân,hò hét rung chuyển trời đất,cả trong và ngoài Hải Dương thành phải dùng tới
hai từ hỗn loạn để hình dung.
Chưa đến một tuần trà đã có người lao tới hiện trường,người này là một hán tử mặc trường
bào màu xanh,tuổi tác khoảng ba mươi.Hán tử này thân pháp nhanh nhạy là người có võ công
,chủ ý của hắn là tầm bảo không biết do vận khí hắn tốt hay sao nhưng hắn đã nhanh chóng
nhìn thấy bạch ngọc phát sáng dưới mặt đất bèn vô cùng kích động lao tới nắm bạch ngọc vào trong lòng bàn tay.
chưa tới tay hơn nữa để nếu hai người trốn thoát sau này sẽ là những địch nhân,mầm họa
trong tương lai như vậy lão sao có thể để lại mà bỏ qua mạng sống cho hai tên hậu bối Cự
Môn.Lão không chút nghĩ ngợi phóng thân hình đuổi theo hai người Hồng Vân,Ngô Vân Khang.
Lúc này Hồng Vân hai người đã nhảy vọt ra khoảng sân,nơi gốc cây tùng cột năm con tuấn
mã.Không chút do dự hai người chém chết ba con tuấn mã,hành động dứt khoát giết chết ba
con ngựa đoạn tuyệt việc lão già Thiên Nhất Môn dùng tuấn mã đuổi giết,ba con tuấn mã
nhanh chóng bị giải quyết nằm chết trên vũng máu trong màn mưa tuyết.
Hành động giết tuấn mã nhanh như chớp sau đó hai người chặt đứt hai sơi dây thừng còn lại
đang cột hai con tuấn mã ở gốc tùng,nhanh chóng nhảy lên yên ngựa,cầm chắc dây cương
phóng đi.
Tiếng ngựa hí một tràng dài như xé nát hư không,tám vó ngựa dẫm mạnh lên nên tuyết trắng
làm tuyết dưới chân chúng bắn tung tóe,rất nhanh hai người,hai ngựa đã phóng ra ngoài cửa
tiểu quán.
Nhưng vừa nhảy lên yên ngựa chạy được hơn mười trượng thì thân ảnh Hạo Thiên Quân đã
truy đuổi tới phía sau,hai người cưỡi trên tuấn mã thất kinh không ngờ khinh công của lão già
họ Hạo lại cao siêu,thân pháp phiêu hốt nhanh như chớp dật như vậy,phút chốc đã đuổi tới sau
lưng.
-Không hay rồi,lão già thối tha này không ngờ lại chạy nhanh như vậy,đúng là ác ma đến lúc này
cũng bám theo không tha như vậy.
Ngô Vân Khang kinh hô.
-Sư huynh đừng lo,lão già đó cho dù khinh công cao siêu đến mấy cũng khó mà đuổi theo tuấn
mã được.Chúng ta nhanh trở lại môn phái thông tri với cao tầng về sự việc lần này,rồi bế quan
tu luyện nhất định sau này võ công tinh tiến phải đi tìm lão báo mối đại thù này.
Nghe sư muội nói Ngô Vân Khang thấy có lí bèn gật đầu nói phải rồi thúc ngựa hối thúc nó tăng
tốc.Nhưng đúng lúc này hắn cảm giác phía sau có một cổ kình phong xé gió mà đến,hơn nữa tốc
độ cực nhanh hắn giật mình sắc mặt đại biến,bèn xoay trường kiếm chém vào phía sau lưng nơi
vật đang xé gió lao tới.Tuy nhiên hắn đã phản ứng quá muộn,kiếm chém ra chỉ đánh vào khoảng không,một cây phi
đao chừng nửa tấc đã xé gió bay đến nhanh như thiểm điện đâm từ lưng xuyên ra phía trước
ngực hắn.Ngô Vân Chỉ kịp thét lên một tiếng thất thanh Á!... rồi trước mắt hắn tối sầm lại,trời
đất quay cuồng rơi từ yên ngựa xuống mặt tuyết,máu đỏ chảy lên nên tuyết trắng tuyệt khí mà
chết.
Diễn biến việc này quá nhanh có thể nói chỉ trong một thời thần mà thôi.
-Sao có thể?
Hồng Vân há hốc mồm kinh hãi,tâm thần chấn động cực điểm,cơ thể run lên bần bật vì sợ.Sự
việc quá nhanh,ra tay quá độc ác,một chiêu đánh ra đoạt mạng địch nhân,những nàng chưa hết
sợ hãi thì chợt thấy trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng đen,điếu đáng sợ hơn là nàng nhìn thấy
bóng đen nhanh chóng phủ xuống không ai khác chính là Hạo Thiên Quân.
Bàn tay Hạo Thiên Quân vươn ra,năm ngón tay quắp lại thành trảo vươn tới chộp lấy cơ thể
nàng,nắm lấy vai nàng vứt mạnh xuống đất.
-Bộp!!...
Cơ thể thanh mảnh của nàng giống như túi cát bị ném từ yên ngựa xuống vậy. đáng sợ hai từ
để hình dung tâm trạng của nàng lúc này,có nằm mơ nàng không nghĩ khinh công lão già này lại
có tốc độ nhanh hơn tuấn mã,hơn nữa cách lão xuất thủ ác độc làm cho nàng cực kì kinh
hoàng.Nàng sợ tới mức nhìn thấy lão như diều hâu lao xuống thân thể nàng cứng đờ chẳng thể
đưa ra một phản ứng phản kháng nào cả,giống như lão là diều hâu nàng là một con chim nhỏ
yếu ớt vậy.
Hạo Thiên Quân sau khi bắt được Hồng Vân liền nhanh chóng điểm liên tiếp mấy đại huyệt trên
người nàng,sau đó ánh mắt thèm thuồng cứa đầy dâm dục lão quét lên cơ thể nàng lão cười tà
nói.
-Mỹ nhân nàng định chạy đi đâu thế?
Hà..hà..Chúng ta còn chưa vui vẻ với nhau mà,sao nàng lại nỡ bỏ lão phu mà đi như vậy,nàng
chẳng cảm thấy mình quá tuyệt tình lắm sao?
Lúc này Hồng Vân cơ thể đang run rẩy vì sợ hãi,trong lòng bỗng dấy lên sự sợ hãi khi nghe
những lão già họ Hạo nói,trong đầu nàng lướt qua vô vàn ý nghĩ.Nàng muốn tự sát ngay lập
tức,nàng không thể để cơ thể thanh bạch của nàng bị địch nhân làm dơ bân,nhưng điều này
làm sao có thể thực hiện được lão già Hạo Thiên Quân đã nhanh tay điểm hết mấy đại huyệt
trên cơ thể nàng.Rất nhanh cơ thể nàng bị lão sơ mó một hồi như nàng biết lão đang tìm bảo vật xem nó có
được nàng mang trên người không,sau khi tìm kiếm không tìm thấy bảo vật được cất trên
người nàng lão ta ben bế xốc nàng lên vai phi thân quay trở lại tiểu quán,lúc này ánh mắt nàng
như phun ra tia lửa,hai dòng lệ thủy rơi xuống gò má,cơ thể ngọc ngà tinh khiết của nàng đã bị
lão già đê tiện đụng chạm làm dơ bẩn,lúc này trong đầu nàng lại nghĩ ra bao nhiêu điều kinh
khủng sắp xảy ra với mình.
Lão đặt nàng xuống tựa lưng vào cái lò sưởi,lão đưa tay lên vuốt khuôn mặt xinh đẹp của
nàng,một làn thở đầy phấn khích của lão phả lên má nàng làm nàng đầy sợ hãi,nàng muốn hét
lên nhưng á huyệt đã bị lão điểm huyệt không thể nói,đành mở to mắt trừng trừng nhìn lão,lúc
này nàng chỉ muốn giống như bốn người kia chết đi cho xong,chết để thoát khỏi sự dày vò của
tên ác ma trước mắt này.
-Được rồi đừng nhìn ta như vậy,nàng đợi ta một lát ta đi tìm được bảo vật rồi sẽ trở lại chơi đùa
cùng ngươi nha.
Khuôn mặt kiềm diễm của Hồng Vân đỏ bừng tức giận bởi hành động vô sĩ của lão,lúc này trong
nàng thầm chửi rủa lão già vô sỉ,dâm tặc,bại hoại.... .
Vài phút sau!
Hạo Thiên Quân trở lại sắc mặt đỏ bừng ánh mắt như phát hỏa,trên người đằng đằng sát khí
nhìn Hồng Vân,bàn tay với những ngón tay thô ráp của lão nâng cái cằm xinh xinh của nàng lên
quát lớn làm nước miếng trong miệng lão bắn tung tóe.
-Nói mau ngọc thạch có chứa vô thượng thần công các ngươi cất dấu ở đâu?
Hạo Thiên Quân thật sự tức giận tới mức quên là mình đang điểm á huyệt trên người nàng thì
làm sao nàng có thể trả lời hắn.Mà khẳng định là nếu nàng mà nói được thì chắc chắn lời đầu
tiên ắt hẳn sẽ chửi lão già vô sĩ,dâm tặc trước mặt.Hạo Thiên Quân nhanh chóng nhớ ra mình
đã điểm huyệt đạo nói của nàng bèn đưa tay khai mở huyệt đạo.
-Lão già đê tiện,mặt dày vô liêm sỉ mau thả bổn cô nương ra,bổn cô nương liều mạng với nhà
ngươi.....
Hồng Vân sau khi được lão giải khai huyệt đạo từ trong miệng tuôn ra một tràng chửi rủa.
-Con tiện nhân chửi rủa đủ chưa,giờ thì nhanh trả lời lão phu bảo vật các ngươi cất dấu ở đâu?
Hạo Thiên Quân kìm nén tức giận trong lòng nói.
-Có chết ta cũng không nói,ngươi giết ta đi!-Thật cứng đầu,ta hỏi ngươi một lần nữa ngươi có trả lời hay không?
-Lão già vô sỉ đừng phí lời,lão nằm mơ ta sẽ nói cho lão biết.
-Tốt!
Hạo Thiên Quân đáp tốt một tiếng bàn tay lão tát mạnh một cái lên khuôn mặt kiều diễm của
Hồng Vân,làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng in rõ năm ngón tay của lão.
Khóe miệng Hồng Vân bị một tát làm chảy một dòng máu tươi,ánh mắt nàng muốn ăn tươi
nuốt sống lão chửi lớn.
-Tông môn nhà lão,lão có giỏi thì giết ta đi,ta nói rồi có chết ta cũng không nói cho lão bảo vật
được bọn ta cất dấu ở đâu đâu,lão đừng tâm si vọng tưởng nữa.
Hồng Vân lửa giận thiêu đốt liên tục chửi rủa,với lại nàng đã nghe tới ác danh dâm tà,độc ác của
Hạo Thiên Quân biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết một cái chết đau khổ dày vò,bất giác hai
dòng lệ rơi xuống trên làn da mĩ miều như ngà,như ngọc của nàng.
-Con nha đầu ngu ngốc,mau nói cho lão phu biết bảo vật được dấu ở đâu,lão phu hứa tìm thấy
bảo vật sẽ tha mạng sống cho nàng.
Hạo Thiên Quân trong lòng buồn bực vô cùng biết không thể dùng cường lực uy hiếp nàng bèn
hạ giọng nhỏ nhẹ nói với Hồng Vân.
Có lẽ lúc đầu lão không nghĩ tới trường hợp này lão cữ ngỡ bắt gọn năm người hậu bối Cự Môn
sẽ dễ dàng lấy được bảo vật mà bọn họ cất giấu.Chỉ đáng tiếc người tính không bằng trời tính
lão ngàn vạn lần không ngờ tâm kế của lão dày công suy nghĩ mấy tháng nay trong thời khắc
quyết định lại không thực hiện được,điều này làm cho lão muốn phát cuồng.
Lại nói nguyên nhân cuộc truy sát đổ máu mưa tanh đoạt bảo này khởi nguồn cách đây ba
tháng trước,diễn ra tại Hải Dương thành vào trung tuần tháng tám,lúc bấy giờ vào ban đêm
trên bầu trời mặt trăng lấp ló sau làn mây bồng bềnh tỏa ánh sáng dịu nhẹ,nhuộm cả mặt đất
tạo cho khung cảnh Hải Dương thành mờ mờ ảo ảo.
Trên bầu trời phía đông thành ngoại thành một trăm dặm,hai đạo ánh sáng rực rỡ xuất hiện xé
tan màn đêm đen lạnh lẽo xuất hiện trước mặt vô số ánh mắt mọi người dân Hải Dương
thành,lúc này mặt trời vừa mới lặn mới hơn một canh giờ nên mọi người trong và ngoại thành
rất mau chú tới dị tượng này,rất nhanh mọi người liền ra khỏi nhà ngước mặt lên trời quan sát
hai đạo ánh sáng như hai vầng thái dương vừa xuất hiện trên bầu trời một cách thần bí mà chỉ
chỉ trỏ trỏ,bàn luận sôi nổi Nếu chuyện hai vầng sáng xuất hiện như vậy rồi yên ắng biến mất thì không có gì để nói,đằng
này hai đạo ánh sáng trên bầu trời xuất hiện cũng chính là lúc gây nên trường rúng động can
qua,mưa tanh gió máu.Mà điểm xuất phát huyết tinh trên đầu người dân trong ngoài Hải
Dương thành chính là do hai đạo ánh sáng gây nên.
Khi mọi người quan sát hai đạo ánh sáng hết ngạc nhiên thích thú,xen lẫn với chút nghi hoặc thì
trên bầu trời xuất hiện những tia ba động âm thanh truyền vào màng nhĩ của từng người,mà
âm thanh phát ra trên bầu trời nơi hai vầng sáng lại là giọng nói của hai vị nam tử.
Lúc này mọi người mới há hốc mồm kinh sợ không ngờ đạo ánh sáng trên bầu trời mà mọi
người nhìn thấy đó chính là hai vị cường giả tu luyện giả,tiên nhân.
Hai người lăng không,phi hành dừng trên bầu trời Hải Dương thành thì trong mắt người dân
chính là những người,những nhân vật này lần đầu tiên bọn họ giờ mới được nhìn thấy,trước
đây những nhân vật cỡ này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.,thần thoại mà thôi.
Hai vị tu luyện giả phi hành trên trời trong mắt dân thường chính là cao cao tại thượng vạn
người kính ngưỡng tôn làm thần tiên,không ngờ hai vị thần thánh trong mắt mọi người dừng lại
trên Hải Dương thành một khắc bắt đầu to tiếng mắng nhiếc một nhau,rồi bắt đầu lao vào nhau
chém giết
Đại chiến xảy ra phía trên bầu trời cách ngàn trượng so với mặt đất phía dưới nhưng những lời
đối thoại,tiếng binh khí va chạm vào nhau đinh tai nhức óc,ầm ầm như sấm rền kèm với kiếm
quang dày đặc rợp trời,hai đạo ánh sáng như thiểm điện bay qua bay lại giao chiến như chớp
giật thì mọi người mọi người phía dưới nghe và nhìn khá rõ.
Dư âm trân chiến tạo thành một cỗ ba động kinh khủng,làm người dân phía dưới thành cách cả
ngàn trượng hô hấp khó khăn,những người phía dưới sắc mặt đại biến kinh sợ,trận chiến cách
xa ngàn trượng áp lực khủng bố như vậy không biết trung tâm trận chiến sức mạnh bộc phát
kinh khủng đến thế nào.Trong phút chốc khung cảnh thật hoành tráng,khí thế hai người đối
chiến thật kinh thế hãi tục,như đại dương rộng lớn xé tan màn đêm đen tĩnh mịch,trận đại
chiến kinh thiên động địa làm người dân trong ngoài thành quan chiến phải trợn mắt há hốc
mồm vì kinh hãi,đến thở mạnh cũng không dám,một số người yếu bóng vía kinh sợ tới mức vãi
cả ra quần.
-Thần thánh quỷ thần ơi không thể tin được đây lại là sức mạnh do con người gây ra
sao?.Không chắc hẳn không phải là con người mà là sức mạnh của thần tiên trên trời.
-Lực lượng phát ra thật đáng sợ,quá kinh nhân hãi tục cũng may trận chiến này xảy ra trên ngàn
trượng nếu ở dưới mặt đất thì hậu quả của trận chiến gây ra thì thật khó lường.-Thật đáng sợ đây chính là sức mạnh của các vị tiên nhân sống trong truyền thuyết sao?được
xem các vị tiên nhân đại chiến đời này của ta coi như sống không uổng phí a!
-Lão phu sống bảy mươi năm rồi đây là lần đầu tiên được nhìn thấy các vị tiên nhân trong
truyền thuyết,hơn nữa lại được xem trận đấu của các vị tiên thật là sung sướng hết mức.
-Trận chiến đấu đúng thật kinh thiên động địa,không biết các vị tiên nhân vì hà cớ gì mà lại xảy
ra đại chiến như vậy nhỉ?
-Phụ thân trên bầu trời là cái gì thế?thật là đẹp thật là chói mắt.
-Phụ thân ơi con sợ tè cả ra quần rồi....
....................
Sau một hồi im lặng,bắt đầu có tiếng nghị luận tiếng trao đổi của những người dân già,trẻ,nam
tử,nử tử đều có phút chốc làm không khí trong và ngoài thành trở nên nóng bỏng vô cùng.
Nguyên nhân cuộc đại chiến qua những lời đối thoại âm vang cuồn cuộn của những vị tiên nhân
trong mắt mọi người truyền từ ngàn trượng vào màng nhỉ mọi người thì mọi người đại khái đã
nắm được tám chín phần.Nguyên nhân hai vị cường giả đánh nhau đến mức trời long đất lở
chính là vì một bộ vô công pháp thượng được tìm thấy trong một cổ mộ thời viễn cổ.
Trận chiến kinh thiên động địa này xảy ra trên bầu trời Hải Dương thành hơn một canh giờ,lực
lượng bùng phát từ trận chiến làm phương viên hơn một dặm xung quanh hai người sấm chớp
rền vang,những người quan chiến phía dưới căng tròn hai mắt cũng không kịp nhìn thấy chuyển
động của hai vị cường giả trên không kia,chỉ nhìn thấy từng đạo,từng đạo tàn ảnh lao xẹt vào
nhau.Trong mắt mọi người cái gì là cao thủ võ lâm uy chấn giang hồ so sánh với hai vị cường giả
tiên nhân trên kia thì chẳng khác gì một trò đùa,một tiểu hài đồng ba tuổi so với người lớn đúng
là cách nhau một trời một vực.
Đáng sợ thật đáng sợ mọi người trong lòng khiếp đảm,có lẽ trận chiến này về sau sẽ lưu lại
trong lòng mỗi người một ấn kí khó thể phai nhạt.Có thể nó sẽ được ghi chép vào sử sách,một
câu chuyện thần thoại.
Trận chiến nào cũng sẽ phải có hồi kết,chừng nửa thời thần sau lúc bấy giờ trên thiên không
hành động của hai vị cường giả có biểu hiện chậm chạp dần.Lúc này mọi người suy đoán trận
chiến hai vị cường giả này có lực lượng cân bằng này trong phút chốc cũng không thể phân
thắng bại,trận chiến lúc này sẽ phải kéo dài và rất ác liệt điều này làm cho mọi người trở nên
hưng phấn vô cùng.Nhưng trái với suy đoán mọi người hai luồng ánh sáng vô quang do hai vị
cường giả phát ra trong nháy bấy bỗng phát sáng chói chang như hai mặt trời nhỏ vậy,làm
người quan chiến lóa cả mắt,lúc này mọi người dưới đất mới biết hai vị cường giả đã tung ra sát chieu tối hậu mạnh nhất muốn một kích tiêu diệt đối phương.Hai tiểu mặt trời trong chớp mắt
đã va vào nhau một cách chính diện.
-Bùm!...
Bùm!...
Tiếng nổ kinh thiên do những lần và chạm này tựa hồ làm người ta thủng màng nhĩ,những
người phía dưới bị một đợt kinh lực ngàn trượng do lần đối chiến này quét qua giống như một
cơn bão ép xuống làm mọi người nằm phủ phục trên mặt đất.
Trên bầu trời hai đạo quang ảnh như hai mặt trời nhanh chóng tàn lụi,như hai chấm đen trong
ánh trăng mờ ảo rơi từ thiên không xuống mặt đất.
-Đồng quy vu tận.
Mọi người trong lòng kinh hãi chợt kinh hô.
Đáng sợ trận chiến chỉ dùng hai chữ như thế để hình dung,hai vị tiên nhân cao cao tại thượng
trong mắt mọi người rơi từ độ ngàn trượng cho dù có tu vi trác tuyệt cũng có lẽ tan xương,nát
thịt khó tránh khỏi cái chết.Tuy nhiên đó chỉ là nói một cách tương đối với tu vi thông thiên của
hai đại cao thủ như vậy rơi từ độ cao ngàn trượng như vậy cũng có khả năng không chết.
Lúc bấy giờ từ nơi một trong hai thân ảnh trên không trung đang rơi xuống với một tốc độ
chóng mặt,một đạo quang mang tỏa sáng dịu nhẹ bay ra khỏi thân thể người này rồi cũng rơi
xuống mặt đất.
Mọi trên mặt đất há hốc mồm,ánh mắt người nào người nấy đều phát sáng như sao,trong lòng
mọi người chỉ trừ những kẻ đầu heo mới không biết vật phát sáng nhu hòa đang rơi xuống là cái
gì.Tất nhiên qua lời đối thoại trong trận chiến của hai đại cường giả mọi người liền mơ hồ đoán
ra đây chính là bạch ngọc ghi chép lại vô thượng thần công,mà hai vị đại cao thủ trong mắt
thường nhân bọn họ xưng tiên không màng mạng sống điên cuồng cướp đoạt,đồng quy vu tận.
Giá trị của vật này thì không phải bàn cãi đến tiên nhân không màng tới mạng sống thì mấy vạn
người trong ngoài thành sao không động tâm được cơ chứ.Vô thượng thần công nghe cái tên
thật mê động lòng người,ai cũng muốn thử vận may cũng muốn cướp lấy bí kíp thần công,xem
thử vận khí của mình có thể tu luyện một bước lên trời,đạp không phi hành tiêu diêu tự tại
trong nhân gian sống cuộc sống tiên nhân,sống cuộc sống trường thọ.
Chỉ nghĩ đến như vậy ai cũng bắt đầu điên cuồng,đại bộ phận mọi người dời mặt ra khỏi hai cái
thân ảnh không biết sống chết đang rơi xuống của hai đại cao thủ,đám người này cũng biết vật
mang trên người hai đại cao thủ bất phàm nhưng so với bạch ngọc chứa vô thượng thần công
đang rơi xuống thì giá trị còn lâu mới bằng,nên ánh mắt mọi người không tự chủ được nửa bước cũng không rời mắt bạch ngọc.Tuy nhiên một số khác lại không chủ ý lên vô thượng thần
công muốn kiếm chác những thứ có giá trị trên người hai đại cao thủ tu vi thông thiên kia,bọn
họ chỉ chờ chực thi thể hai người rơi xuống là sẽ lao vào cướp đoạt.
Ham muốn cùng cực,lòng tham không đáy con người dần che mờ lý trí,mọi người trong và
ngoại thành phương viên mấy dặm nhanh chóng bị trâno chiến thú hút tới.Nay mắt ai cũng
chứa một tia vằn máu hướng lao tới của bọn họ chính là bạch ngọc có chứa vô thượng thần
công,và bảo vật trên người hai người đang rơi xuống.
Tiếng bước chân,hò hét rung chuyển trời đất,cả trong và ngoài Hải Dương thành phải dùng tới
hai từ hỗn loạn để hình dung.
Chưa đến một tuần trà đã có người lao tới hiện trường,người này là một hán tử mặc trường
bào màu xanh,tuổi tác khoảng ba mươi.Hán tử này thân pháp nhanh nhạy là người có võ công
,chủ ý của hắn là tầm bảo không biết do vận khí hắn tốt hay sao nhưng hắn đã nhanh chóng
nhìn thấy bạch ngọc phát sáng dưới mặt đất bèn vô cùng kích động lao tới nắm bạch ngọc vào trong lòng bàn tay.
/8
|