Chương 9.2: Đại ca là kẻ trộm xe
"Đại ca!" Bên ngoài vang lên tiếng lo lắng của thiếu niên.
Quý Mặc Sâm lập tức quay đầu, do đứng lên quá nhanh nên ghế sau lưng bị đẩy ra xa nửa mét, phát ra âm thanh chói tai đổ trên mặt đất.
"Đại ca, anh không sao chứ?" Thiếu niên đeo khẩu trang cũng chính là Nam Hi chạy tới, giữ chặt tay Quý Mặc Sâm: "Chú cảnh sát, mọi người hiểu lầm rồi, anh tôi không có trộm xe, xe này là của bạn anh trai tôi, anh ấy... mấy năm trước xảy ra tai nạn xe cộ, đầu óc không quá tỉnh táo, anh ấy có bệnh! Mọi người đừng nhốt anh ấy!”
Quý Mặc Sâm cầm ngược tay Nam Hi, khẽ cười nói: "Đầu óc có bệnh sao?”
Nam Hi cảm thấy xương tay của mình sắp bị bóp nát, thầm mắng người đàn ông này quá mạnh, quay đầu tỏ vẻ đáng thương nói với Quý Mặc Sâm: "Đại ca, anh bóp đau em rồi.”
"Chính là muốn làm cô đau." Giọng Quý Mặc Sâm lạnh lùng nói, lại dùng thêm một phần lực.
Cảnh sát ở đây: "..." Hình như đoạn đối thoại này có chỗ nào đó không đúng lắm?
Nam Hi híp híp mắt, một tay khác lặng yên nắm lại, đè lên huyệt chết trên cổ tay Quý Mặc Sâm, "Đại ca, anh đừng làm rộn, chúng ta trở về lại từ từ nói chuyện.”
"Nói về cuộc đời?" Ánh mắt Quý Mặc Sâm như dao, đồ lừa đảo, ông đây nhất định sẽ cho cô biết cuộc đời cô sau này sẽ náo nhiệt cỡ nào.
Nam Hi gật đầu, nặng nề nói: "Ừ, nói chuyện cuộc đời.”
Khóe miệng Quý Mặc Sâm cong lên một tia châm chọc, cho đến khi Nam Hi nói: "Tôi mang thai.”
"..." Quý Mặc Sâm.
Nam Hi nhân cơ hội thoát khỏi tay anh, thuận thế dùng một cước hung hăng đạp trúng bắp chân anh.
"A." Quý Mặc Sâm kêu lên, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nam Hi.
Nam Hi nâng cằm lên, trừng mắt nhìn Quý Mặc Sâm, vung ống tay áo của mình lên, quả nhiên nhìn thấy bốn dấu tay tím bầm trên cánh tay của mình.
Trả anh một cước thì sao?
Xứng đáng!
Một phút trước vừa chạy tới cục cảnh sát, Triệu Kiệt Du đã hoàn toàn nghe xong cuộc đối thoại giữa Nam Hi và Quý Mặc Sâm, khó khăn lắm mới hoàn hồn đi vào.
Quý Mặc Sâm sau khi nhìn thấy Triệu Kiệt Du, sắc mặt càng khó coi hơn.
Mẹ nó! Lớn bằng này chưa từng mất mặt trước mặt cấp dưới như vậy!
Triệu Kiệt Du giả vờ như không nghe thấy gì, giải quyết hết mọi chuyện về việc trộm xe, chưa đến năm phút đã nộp tiền bảo lãnh cho Quý Mặc Sâm.
Thật ra Quý Mặc Sâm cũng có thể tự mình giải quyết, nhưng anh không thể để người kia đi mất, không muốn chủ động gọi điện thoại.
Bên ngoài có một chiếc xe con, Quý Mặc Sâm đi lên trước, Triệu Kiệt Du nói với Nam Hi: "Cô Nam, mời lên xe.”
Nam Hi bình tĩnh ngồi lên.
Không gian trong xe không nhỏ, hai người mỗi người ngồi một đầu, bầu không khí lạnh lẽo đến mức ngay cả Triệu Kiệt Du ở phía trước cũng có thể cảm nhận được.
"Đi bệnh viện." Quý Mặc Sâm lạnh giọng mở miệng.
Triệu Kiệt Du ngoan ngoãn đi đến bệnh viện gần nhất, anh ta biết nguyên nhân mà boss nói như vậy, nếu như người ở ghế sau kia thật sự mang thai...
Ai ngờ, một tiếng cười thanh thúy vang lên, Nam Hi hời hợt nói: "Đi bệnh viện gì, tôi nói mang thai các anh cũng tin hả?”
Rầm!
Nam Hi bị một bàn tay bóp cổ, đè ngã lên ghế phía sau.
Vẻ mặt của cô không sợ hãi không hoảng hốt, còn mở trừng hai mắt với Quý Mặc Sâm, mỉm cười nói: "Anh Quý, cho dù tôi thật sự mang thai, cũng không có liên qua gì tới anh, bạn bè thầy cô trong lớp tôi đều biết, người hôm đó ở cùng tôi là nam thần Cố.”
Quý Mặc Sâm nhìn thiếu niên dưới tay thật sâu... cô khôi phục giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ, trong nháy mắt anh bóp cổ cô, tay cô càng hung ác hơn, cầm một con dao nhỏ, chọc lên vết thương chí mạng ở thắt lưng của anh.
"Rốt cuộc cô là ai?" Một cô gái nhỏ bình thường? Có cô gái nhỏ nào như cô sao? Trừ phi người trên toàn thế giới đều mù hết rồi.
Nam Hi cười lên, "Xem ra chúng ta có thể chân chính nói chuyện rồi.”
Đối mặt với kẻ mạnh, giả bộ yếu ớt cầu xin đối phương buông tha là thủ đoạn vô dụng nhất.
Chỉ có làm cho đối phương nhìn thẳng vào mình, lấy ra thực lực ngang bằng mới có thể làm cho đối phương nhìn thẳng vào.
Mấy ngày chạy trốn cộng thêm lần trêu đùa hôm nay, có chút đầu cơ trục lợi, đã thành công không phải sao.
/1570
|