Chương 9.1: Đại ca là kẻ trộm xe
Quý Mặc Sâm nhìn thiếu niên thoạt nhìn mới mười bảy mười tám tuổi, có lẽ nhỏ hơn anh rất nhiều này, ánh mắt sắc bén đánh giá gương mặt cậu.
Thiếu niên xuống xe điện, đi đến bên cạnh Quý Mặc Sâm nhìn một chút, "Lốp xe nổ, ai thiếu đạo đức mà lại rải đinh trên đường thế này chứ, như vậy thật là nguy hiểm.”
"May mắn đường này ít người, anh có việc gấp gì sao? Tôi là nhân viên tạm thời của một cửa hàng sửa xe ở cách đây không xa, cũng biết sửa xe một chút, nếu anh có lốp dự phòng, tôi có thể thay giúp anh, giá tiền không đắt.”
Quý Mặc Sâm nghe hiểu, nguyên nhân thúc đẩy thiếu niên này xuống xe hỗ trợ là muốn kiếm chút tiền.
"Không cần." Quý Mặc Sâm xoay người đi cốp sau, loại chuyện đổi lốp xe này anh tự mình làm là được.
Hai mắt thiếu niên lộ ra vẻ tiếc nuối.
Quý Mặc Sâm cầm xe dự phòng và dụng cụ tới, nhìn thấy thiếu niên ngồi xổm trên mặt đất nhặt đinh, ánh mắt dừng một chút: "Cậu làm cái gì?”
Thiếu niên quay đầu, thấp giọng nói: "Cái này cứ để đây sẽ rất nguy hiểm, dù sao tôi cũng không vội." Cậu cười cười.
Mặc dù khẩu trang che nửa khuôn mặt, nhưng Quý Mặc Sâm cũng có thể nhìn ra đôi mắt cậu đang cười, rất sạch sẽ.
Quý Mặc Sâm liếc nhìn máy tính bảng, lấy ra một trăm đồng đưa cho cậu, "Lại đây hỗ trợ.”
"Được!" Hai mắt của thiếu niên vui vẻ sáng rực lên.
Hai người tốn không đến mười phút đã thay lốp xong xuôi.
Thiếu niên lau mồ hôi, đi xe điện của mình cầm một chai nước suối uống một ngụm, thuận tay đưa cho Quý Mặc Sâm, "Đại ca.”
Quý Mặc Sâm không nhận.
Thiếu niên kịp phản ứng, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, một lần nữa cầm chai mới, còn ân cần vặn ra sau đó mới đưa cho Quý Mặc Sâm, còn "haha" xấu hổ vừa không mất lễ phép.
Trông thấy nụ cười của thiếu niên, Quý Mặc Sâm không từ chối nhận mà lấy uống một ngụm rồi lên xe.
Thiếu niên nhìn chiếc xe anh rời đi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong thành trăng khuyết, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, "Alo, 110 sao? Xe của tôi bị trộm, biển số xe là...”
Nửa giờ sau.
Quý Mặc Sâm ngồi ở trong đồn cảnh sát địa phương, tiếp nhận sự thẩm vấn của cảnh sát, sắc mặt đen đến mức có thể mài ra mực.
Anh nhớ rõ anh lái xe không bao lâu đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, may là đã được huấn luyện chống lại thuốc, Quý Mặc Sâm mới không trực tiếp ngất đi.
Chỉ là chờ anh dừng xe không bao lâu, hai xe cảnh sát đã bao vây anh, lấy tội danh trộm xe để bắt anh.
Chiếc xe này đích xác không đứng tên anh, quan trọng là anh không nghĩ tới hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, bằng lái cũng không mang, trộm xe lại thêm không có bằng lái, bị giam giữ mười ngày.
Đối mặt với thẩm vấn của cảnh sát, Quý Mặc Sâm đen mặt nói muốn gọi điện thoại, câu hỏi phía sau một mực không phối hợp.
"Chậc, đẹp trai thì ghê gớm sao? Tôi thấy nhất định là một tiểu bạch kiểm chơi bời lêu lổng!" Tên béo bên phải châm chọc nói, "Bị phú bà bỏ rơi thì trộm xe, kiểu vụ án như vậy tôi gặp nhiều rồi.”
Quý Mặc Sâm lạnh lùng đảo mắt qua, ánh mắt lạnh như băng kia là trải qua súng thật đạn thật luyện thành, tên béo sao có thể chịu đựng được, lúc này liền cứng đờ.
Một giây sau, tên béo hoàn hồn, thẹn quá hóa giận nắm lấy cổ áo Quý Mặc Sâm: "Thằng nhóc này, mày vừa trừng mắt với ông đây sao?!”
"Bàng Tử, buông tay, buông tay." Cảnh sát cao gầy bên trái nhắc nhở.
Người này tướng mạo và khí chất đều không giống người bình thường, tuyệt đối đừng chọc phải tấm sắt.
Tên béo hừ một tiếng, vứt Quý Mặc Sâm xuống, liếc mắt nhìn còng tay Quý Mặc Sâm, "Sợ cái gì, tôi thấy xe này nhất định là do anh ta trộm.”
/1652
|