Chương 10.1: Lần đầu tiên
"Điều tôi muốn rất đơn giản, hy vọng anh Quý về sau đừng tìm tôi gây phiền toái nữa, chúng ta ai đi đường nấy, không ai liên quan tới ai.”
Nam Hi ngồi trên xe, nghiêm túc nói với người đàn ông bên kia: "Tôi nhìn ra được, anh Quý cũng không thích tôi, việc giữa chúng ta nếu để so sánh, còn là tôi bị thiệt." Vừa nghĩ tới ngày đó trên giường bị xé rách đau đớn, Nam Hi không phát hiện trong ánh mắt mình nhìn Quý Mặc Sâm bất giác lộ ra một tia ghét bỏ.
Một tia ghét bỏ này đã Quý Mặc Sâm bị gắt gao nhìn chằm chằm vào cô phát hiện, lông mày anh nổi gân xanh.
"Cô chịu thiệt?”
"Còn không phải sao." Nam Hi nói: "Tôi là lần đầu tiên.”
"..." Quý Mặc Sâm nhịn xuống lời nói thiếu chút nữa thì nói ra: Ông đây cũng là lần đầu tiên! Ai quý hơn ai chứ!
Nam Hi coi việc Quý Mặc Sâm im lặng là đối phương đuối lý, lại đánh giá Quý Mặc Sâm vài lần, đối phương thoạt nhìn cũng đã hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cho dù là tướng mạo hay dáng người đều là cực phẩm, bối cảnh gia đình tất nhiên cũng là đứng đầu, người như vậy nếu nói bên người thiếu phụ nữ, cô cũng không tin.
"Chuyện giữa chúng ta, tôi đã đổi tội cho nam thần Cố, chỉ cần anh Quý không nói, bên phía tôi chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề, sau này tôi cũng tuyệt đối sẽ không lấy cớ này đi tìm anh Quý gây phiền toái." Cô giơ tay lên, thề: "Tôi cam đoan.”
"Cô cam đoan đáng giá mấy đồng tiền." Quý Mặc Sâm lạnh giọng châm chọc nói: "Một câu ai đi đường nấy, không ai liên quan đến ai liền muốn phủi sạch tất cả? Cô có biết cô ký giao dịch gì không?”
Nam Hi nhíu mày, cẩn thận nghĩ lại nội dung hợp đồng mà nguyên chủ ký, lại nhớ không rõ lắm, lúc ấy nguyên chủ bị buộc ký, Nam Hạo Lỗi sao có thể cho cô ấy xem nhiều hơn.
Quý Mặc Sâm nhìn biểu tình của cô, ánh mắt lóe lên, chẳng lẽ cô thật sự không biết chuyện này sao? Lập tức nghĩ đến hành động của kẻ lừa đảo này, Quý Mặc Sâm lại đè xuống chút lòng trắc ẩn kia, chậm rãi nói: "Sinh cho tôi ít nhất một đứa bé, trước khi sinh con, hợp đồng không thể hủy, hợp đồng này trị giá bao nhiêu cô có biết không?”
Quý Mặc Sâm thấy thiếu niên trầm mặc... à không, là thiếu nữ, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy bớt tức giận, nhàn nhạt nói: "Mười triệu tệ, cho Nam Hạo Lỗi lợi nhuận một trăm triệu, đây là giá cả của hợp đồng, về sau giá trị sẽ chỉ càng tăng lên.”
Nam Hi nhíu mày, giọng điệu chán ghét nói: "Hóa ra con của anh Quý cũng chỉ đáng giá mười triệu.”
Quý Mặc Sâm bị giọng điệu của cô chọc tới, cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng, không phải đứa nhỏ của anh chỉ đáng giá mười triệu, mà là... không đúng, đứa nhỏ của anh là vô giá, cũng không tới phiên người phụ nữ này sinh ra.
Nam Hi nói tiếp: "Trong giao dịch này tôi không được chỗ tốt nào, cho nên món nợ này của anh Quý hẳn là tìm Nam Hạo Lỗi đòi, không nên nhắm vào một cô gái yếu đuối như tôi."
"... Cô gái yếu đuối?" Quý Mặc Sâm cảm thấy cổ đau, chân đau, eo cũng đau, não càng đau hơn.
"Người ký tên trên hợp đồng là cô." Trên thực tế, Quý Mặc Sâm cũng là hai ngày trước điều tra mới biết được nội dung hợp đồng.
Ngay từ đầu anh bị bỏ thuốc, đến lên giường cùng Nam Hi như vậy, còn tưởng rằng hết thảy đều là Nam Hi cùng ông cụ hợp tác.
Nam Hi bực bội nhìn Quý Mặc Sâm, cô không mù mắt, cũng không ngốc, anh Quý này không thích mình, cho dù là hai người bị hợp tác đặt bẫy cũng sẽ không hài lòng với đối phương, cũng như cô rất có ý kiến với anh Quý, nói anh ở trên giường biểu hiện tốt một chút còn có thể thêm điểm, nhưng hết lần này tới lần khác biểu hiện của anh quả thực không khiến cô thích.
Rõ ràng là hai người ghét nhau, vì sao còn muốn dây dưa không dứt? Có lẽ là bị cô đùa bỡn, lòng tự trọng không chịu được!
Nam Hi suy nghĩ cẩn thận, tỉnh táo lại nói với Quý Mặc Sâm: "Vậy anh nói xem, rốt cuộc anh muốn thế nào? Mười triệu bây giờ tôi chắc chắn không trả nổi, nếu anh chịu cho tôi thời gian, tôi cũng không phải là không thể trả.”
Trong mắt Quý Mặc Sâm hiện lên một tia kinh ngạc, một cô gái mười tám tuổi, dõng dạc nói cho cô thời gian là có thể trả lại mười triệu tệ?
"Cô trả thế nào?”
/1652
|