Người Đàn ông Thần Bí, Sau Khi Trọng Sinh

Chương 23  

/359


 

Phong Ngôn ngoan ngoãn gật đầu, ngồi im trên giường. Chiếc áo sơ mi rộng rãi trễ xuống vai, để lộ phần cổ và vai của cậu thiếu niên.

 

Lần đầu tiên, Lục Miểu Miểu cảm thấy anh thật dễ bảo. Có lẽ vì kiếp này cô không còn tỏ ra kháng cự hay chối bỏ anh như trước, nên anh cũng không bị đẩy vào trạng thái kích động như trước kia.

 

Đây có lẽ là một khởi đầu tốt? Có lẽ lần này, mọi chuyện sẽ có một kết thúc khác.

 

Cô thầm nghĩ, lòng chợt thấy nhẹ nhõm.

 

“Ưm…”

 

Chất lỏng lạnh buốt của thuốc sát trùng vừa chạm vào da, Phong Ngôn khẽ rên lên, the0 phản xạ lùi lại một chút. Nhưng ngay lập tức, anh sợ cô sẽ giận nên lại ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt mềm mại nhìn cô như để báo hiệu  Tôi không trốn, cô cứ bôi thuốc tiếp đi.

 

Lục Miểu Miểu không để ý đến động tác nhỏ của anh. Sự chú ý của cô đều đổ dồn vào những vết thương rải rác trên làn da tái nhợt của anh.

 

Những vết thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chúng chói mắt đến mức khiến lòng cô không khỏi ê ẩm.

 

Phong Ngôn có một thói quen không tốt  tự làm tổn thương bản thân. Đời trước, điều này đã dẫn đến những hành động tự hủy hoại nghiêm trọng hơn, thậm chí là cố gắng tự sát.

 

Lần này, cô đã kịp quay lại trước khi anh bước đến bước đó. Cô hy vọng, nếu dẫn dắt đúng cách, có thể thay đổi quỹ đạo của anh?

 

Nhưng ngay sau đó, cô thở dài. Cô không phải bác sĩ tâm lý, kiến thức của cô đâu đủ để hiểu rõ tình trạng của anh.

 

“Có thể nói cho tôi biết tại sao anh lại tự làm mình bị thương không?” Cô thử hỏi, hy vọng có thể hiểu thêm.

 

“Ưm… Miêu Miêu ngoan… Ngủ…”

 

Dường như đã mệt mỏi cả ngày, Phong Ngôn vừa lẩm bẩm vừa gục đầu xuống vai cô.

 

Bàn tay anh khẽ vuốt lưng cô, động tác nhẹ nhàng như đang dỗ một chú mèo nhỏ.

 

“... Được rồi, ngủ đi.”

 

Thấy anh đã gật gù, Lục Miểu Miểu không tiếp tục truy hỏi. Sau khi bôi thuốc xong, cô giúp anh nằm xuống nghỉ ngơi.

 

Phong Ngôn dựa vào e0 cô, đầu gối lên gối mềm, tay nắm chặt lấy ngón trỏ của cô như một đứa trẻ con.

 

Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của anh lúc ngủ, Lục Miểu Miểu bất giác cảm thấy buồn cười. Một chàng trai lớn như anh, nhưng lại hành xử như một đứa trẻ.

 

Giấc ngủ khiến anh trông thật an tường.

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên mình thấy anh bình yên đến vậy.

 

Cô vừa định rút chăn đắp lên cho anh thì anh giật mình mở mắt, đôi đồng tử đen láy tràn ngập sự bất an 

 

“Miêu Miêu?”

 

“Ở đây. Ngủ đi.”

 

Nghe tiếng cô, Phong Ngôn mới dần thả lỏng cơ thể.

 

Lục Miểu Miểu nằm xuống bên cạnh, cảm thấy buồn ngủ đang dần kéo đến. Nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn không khỏi tự hỏi 

 

Rốt cuộc mình có gì đặc biệt mà lại khiến anh an tâm đến vậy?

 

 

 


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status