Người Đàn ông Thần Bí, Sau Khi Trọng Sinh

Chương 22  

/359


 

Bàn tay của Miêu Miêu mềm thật.

 

Phong Ngôn khép hờ mắt, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười dịu dàng hiếm thấy hiện lên trên gương mặt. Anh ngồi ngoan ngoãn trên giường, để mặc Lục Miểu Miểu dùng khăn lông lau khô tóc cho mình.

 

Khung cảnh yên bình này h0àn toàn trái ngược với vẻ kích động đến mất kiểm soát ban nãy. Giờ đây, anh dịu dàng và ngoan ngoãn đến mức khó tin.

 

Lục Miểu Miểu nhẹ nhàng lau tóc anh, tay làm việc nhưng đầu óc lại thả trôi the0 dòng suy nghĩ.

 

Cô thật ra không biết nhiều về căn bệnh của Phong Ngôn. Ngay cả chú Phong cũng rấtít khi nhắc đến. Có lẽ họ sợ nếu cô biết, cô sẽ càng bài xích anh hơn.

 

Một lần, cô vô tình nghe được đoạn trò chuyện giữa anh và bác sĩ tâm lý tɾong thư phòng. Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cụm từ “hội chứng phổ tự kỷ”.

 

Nhưng Phong Ngôn không giống những người mắc bệnh tự kỷ thông thường. Trước khi cha mẹ anh gặp chuyện, ngoài việc anh ít nói và khép kín, anh h0àn toàn không có biểu hiện gì lạ. Thậm chí, so với bệnh tự kỷ điển hình, anh giống người mắc hội chứng Asperger hơn.

 

Lục Miểu Miểu lục lại những kiến thức tâm lý ít ỏi mà mình từng học, cố gắng đối chiếu với biểu hiện của Phong Ngôn  khó khăn tɾong giao tiếp xã hội, hạn chế tɾong việc diễn đạt cảm xúc, các hành vi lặp đi lặp lại…

 

Điều khác biệt là, những người mắc hội chứng này thường có khả năng tư duy rấtcao. Họ thường có chỉ số trí tuệ vượt trội tɾong những lĩnh vực cụ thể.

 

Nghĩ đến Phong Ngôn đời trước, người từng g͙iành được vô số giải thưởng tɾong lĩnh vực hóa học, cô thấy anh quả thật là một thiên tài.

 

Giữa lúc cô mải miết suy nghĩ, giọng anh vang lên kéo cô trở về thực tại 

 

“Miêu Miêu, đi tắm.”

 

Lục Miểu Miểu ngẩng lên, xoa nhẹ tóc anh. “Tôi tắm rồi, không cần nữa.”

 

Hiện tại việc quan trọng là bôi thuốc cho anh, sau đó cả hai cùng ngủ. Với cơ thể nhỏ bé bây giờ, cô bắt đầu cảm thấy mắt mình sắp díp lại.

 

Phong Ngôn cũng không khá hơn. Trong lúc cô lau tóc cho anh, đầu anh liên tục gật gà gật gù, dựa sát vào người cô. Nhưng khi nghe cô nói không đi tắm, khuôn mặt anh lập tức hiện rõ vẻ khó xử.

 

“Miêu Miêu, đi tắm,” anh cố chấp lặp lại.

 

Một khi Phong Ngôn đã nhận định điều gì, anh sẽ bướng bỉnh đến mức khiến người khác phải đau đầụ

 

Lục Miểu Miểu suy nghĩ một chút, rồi nói 

 

“Không phải ngày nào mèo cũng nên tắm đâụ Tắm nhiều quá lông sẽ khô, dễ bị bệnh.”

 

Cô thử dùng logic của anh để thuyết phục̶.

 

Quả nhiên, nghe đến chữ “bệnh,” mặt Phong Ngôn tái mét, đôi mắt đen hơi co rút lại. Như thể tưởng tượng ra cảnh cô bị bệnh, anh lắc đầu nguầy nguậy, giọng gấp gáp 

 

“Không  Miêu Miêu không được bệnh ”

 

“Được rồi, tôi không bị bệnh đâụ Bây giờ ngồi yên để bôi thuốc nào.” Lục Miểu Miểu dịu dàng dỗ dành, cầm lấy lọ thuốc sát trùng.

 

 

 


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status