Người Đàn ông Thần Bí, Sau Khi Trọng Sinh

Chương 21  

/359


 

“Miêu Miêu?”

 

Giọng nói rầu rĩ của Phong Ngôn lại vang lên từ tɾong phòng tắm.

 

“Ở đây, ở đây ” Lục Miểu Miểu bất đắc dĩ đáp lại, không nhớ nổi đây đã là lần thứ bao nhiêụ

 

Dường như anh coi việc này là một trò chơi, cứ cách một hoặc hai phút lại gọi cô một tiếng. Sau khi nghe cô trả lời, anh lại tiếp tục vui vẻ nghịch nước, h0àn toàn an tâm.

 

Lục Miểu Miểu liếc nhìn đồng hồ, giật mình nhận ra đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi anh vào tắm.

 

Cô chạy nhanh tới gõ cửa 

 

“Anh vẫn chưa tắm xong sao?”

 

Trong bồn tắm, Phong Ngôn đang ngồi thổi bong bóng đầy thích thú, h0àn toàn không cảm thấy khó chịu vì nước đã nguội lạnh từ lâụ Nghe thấy tiếng Miêu Miêu, anh vội vàng đứng dậy.

 

Miêu Miêu cần mình? Có phải cô ấy muốn mình ở bên?

 

Vẻ mặt anh hiện rõ niềm vui sướng khi nghĩ đến điều đó.

 

Lục Miểu Miểu nghe thấy tiếng động bên tɾong, tɾong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng quen thuộc  không bao lâu nữa, Phong Ngôn chắc chắn sẽ mở cửa mà không chút do dự.

 

Quả nhiên, tay nắm cửa bắt đầu xoay. Lục Miểu Miểu nhanh tay chặn lại.

 

“?”

 

Phong Ngôn nghi hoặc, mắt đen láy áp sát khe cửa, tò mò nhìn ra.

 

Thấy cô đứng ngay bên ngoài, đôi mắt anh sáng lên, trên mặt nở một nụ cười đầy dung túng, pha chút chiều chuộng.

 

Miêu Miêu đang chơi đùa với mình?

 

Anh nghĩ thầm, rồi tăng thêm lực kéo. Cánh cửa suýt chút nữa bị anh mở tung ra.

 

Lục Miểu Miểu dùng một tay chống cửa, tay kia nhanh chóng đẩy mặt anh – đang tò mò thò ra – trở vào.

 

“Đừng nhìn nữa  Mau mặc quần áo đi, tôi không đủ sức đâύ với anh đâu ”

 

Nghe thấy cô nói thế, Phong Ngôn ngoan ngoãn buông lỏng tay. Anh ôm lấy bộ quần áo được nhét qua khe cửa, ngây ngốc nhìn bóng dáng cô bên ngoài.

 

“Đừng làm tôi mệt thêm  Mau mặc quần áo, nếu không anh sẽ bị cảm đó ” Cô nói lớn hơn, giọng hơi gắt.

 

Dù Miêu Miêu hung dữ, anh vẫn cảm thấy cô đáng yêu vô cùng.

 

Cuối cùng, sau một hồi lộn xộn, anh cũng mặc xong quần áo.

 

Cánh cửa vừa mở, Phong Ngôn đã dính chặt lấy cô như nam châm hút sắt, bàn tay nắm lấy tay cô không chịu buông.

 

Tóc ướt sũng của anh nhỏ từng giọt nước xuống, khiến khí chất ngoan ngoãn trên gương mặt càng thêm rõ ràng.

 

Lục Miểu Miểu bước vào phòng tắm, chạm thử vào nước. Quả nhiên, nước đã lạnh ngắt.

 

Cảm giác lạnh buốt lan tới tận cánh tay, khiến cô rùng mình.

 

“Anh tắm lâu như vậy, nước đã lạnh hết rồi. Lần sau phải tắm nhanh hơn, nếu không sẽ bị cảm ” Cô nhìn anh, tɾong lòng không khỏi lo lắng.

 

Phong Ngôn đứng phía sau, đang nghịch vài lọn tóc của cô. Nghe cô nói, anh bỗng khựng lại 

 

“Nước lạnh không tắm được sao?”

 

“Đúng vậy. Nước lạnh sẽ làm anh bị cảm, hiểu chưa? Lần sau phải tắm trước khi nước lạnh.” Lục Miểu Miểu kiên nhẫn giải thích, cảm giác mình giống như đang dạy một đứa trẻ nhỏ.

 

Nghe xong, anh gật đầu, ánh mắt lấp lánh vẻ hiểu chuyện. Nhớ rồi, nước lạnh sẽ làm tiểu Miêu bệnh.

 

Thấy anh nghe lời, Lục Miểu Miểu thở phào. Cũng không đến nỗi ngốc nghếch lắm, vẫn có thể dạy dỗ được.

 

“Lại đây, để tôi sấy tóc cho anh.”

 

Cô lấy máy sấy từ ngăn kéo đầu giường, cắm đïện rồi bật thử. Âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng tɾong phòng.

 

“Phong Ngôn?”

 

Khi cô quay lại, Phong Ngôn đang cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt thành quyền.

 

Ánh mắt anh đỏ hoe, lộ vẻ khó chịụ

 

Lục Miểu Miểu còn chưa kịp phản ứng, anh đã bước tới, giật lấy máy sấy từ tay cô và ném ma͙nh vào tường.

 

Chiếc máy sấy vỡ tan thành từng mảnh, âm thanh chói tai biến mất, trả lại không gian yên tĩnh.

 

Cô giật mình, cuối cùng cũng hiểu ra, chính âm thanh của máy sấy đã khiến anh kích động.

 

“Đỡ hơn chưa?” Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.

 

Phong Ngôn khẽ run khi nghe thấy giọng cô. Lần này, anh không nhìn thẳng vào cô như mọi khi, mà quay đầu đi, dáng vẻ né tránh.

 

“Phong Ngôn?” Cô thử gọi tên anh, tiến lại gần hơn.

 

Nhưng anh lùi về phía sau, dáng vẻ như một con thú nhỏ bị kinh hãi, cúi đầu tránh né.

 

Lục Miểu Miểu hiểu anh đang tự trách bản thân. Cô hạ giọng 

 

“Tôi không sợ anh. Đừng tự trách nữa.”

 

Nghe vậy, đôi mắt anh rưng rưng, môi run rẩy. Anh khẽ thốt lên 

 

“Tôi không cố ý… Đừng sợ tôi…”

 

Lời nói đầy sự cầu xin. Anh siết chặt tay, cố gắng kiểm soát bản thân.

 

“Được rồi, tôi biết. Tất cả là tại chiếc máy sấy. Tôi không sợ.” Cô dịu dàng an ủi.

 

Nghe những lời này, Phong Ngôn như được ban lệnh ân xá, khuôn mặt dần thả lỏng.

 

Anh cẩn thận đưa tay, nắm lấy vạt áo cô. Lục Miểu Miểu không né tránh, chỉ im lặng đứng đó, để anh tự trấn an.

 

Thấy cô không từ chối, đôi mắt anh sáng lên niềm vui.

 

Tiểu Miêu không sợ mình nữa.

 

 

 


/359

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status