Thời điểm xe chạy tới gần, nữ nhân đứng ở giữa đường kia trợn mắt không thể tin được, cấp tốc ôm đứa nhỏ né qua một bên, vừa lúc Hummer lướt ngang bả vai chạy qua. Sắc mặt cô ta trắng bệch đến đáng sợ.
Thương Viêm từ kính chiếu hậu mà có thể nhìn rõ nữ nhân chẳng có chút ý tốt kia, thật sự là nghiệm chứng của câu “Nhân tính bản thiện” – nghĩa trái ngược. Tuy rằng cậu không có nảy sinh ra lòng thương cảm, nhưng trông thấy một người tâm địa xấu xí như vậy thật khiến cậu cảm thấy kinh ngạc.
“Đấy gọi là con người, Tiểu Viêm.” Đối với việc Thương Viêm có chút mất mác, Diễm Quân Ly nhanh chóng dạy bảo, lời nói đạm mạc không gợn sóng quanh quẩn trong tai Thương Viêm. Diễm Quân Ly vươn tay vò loạn tóc trên đầu Thương Viêm, nhượng cậu nhìn ra sự lo lắng mà y dành cho cậu.
“Em biết.” Thương Viêm hé ra nụ cười mỉm, con ngươi vốn mang theo điểm ưu thương nay trở về bình tĩnh. Con người chính là như vậy, không phải sao,
Nữ nhân bị Hummer bỏ qua vẫn còn đứng đó ngơ ngác, hai hốc mắt đã sớm tràn đầy, tiếp theo cô nhìn xuống đứa nhỏ nằm trong lòng mình, nó đã sớm không còn hô hấp, nhưng tay chân vẫn không ngừng máy động.
Trong lòng đang hét to, vì cái gì là cô, vì cái gì!?
Đột nhiên nữ nhân mạnh mẽ xoay người, ở phía trước không xa có một chiếc xe đang chạy tới, cô ta lập tức giở trò cũ chạy ra giữa đường ngăn cản.
Thực hiển nhiên, chủ nhân của chiếc xe này cũng không có lạnh lùng vô cảm như Diễm Quân Ly… Và cũng không có sự sắc bén như y.
Nữ nhân tới gần người đàn ông trên xe, bởi vì phụ cận xung quanh con đường này cũng không có tang thi du đãng, cho nên người đàn ông kia có chút không đành lòng mà mở ra cửa xe.
“Tiên sinh…” Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt và hơi cứng ngắc, cô cố hé ra nụ cười, bàn tay trắng đến xanh xao đã bị tã lót che khuất, trên đó có miệng vết thương rất mờ nhạt nên người đàn ông kia không có nhìn thấy.
Tiếp, người đàn ông chưa kịp có phản ứng gì thì nữ nhân đã lao tới cắn mạnh vào cổ hắn, nước mắt to như hạt đậu cùng hận ý đã lan tỏa trên toàn bộ đôi mắt.
Vì cái gì lại là cô và đứa nhỏ biến thành tang thi, vì cái gì! ? Vì cái gì không là những người này!? Một khi đã như vậy, ah~, vậy cùng nhau biến thành tang thi đi …
“Lại thêm một con, tăng tốc, Sở Thiên.” Lâm Lăng không kiên nhẫn mà nhìn phía trước, lại có một người nam nhân đứng ở giữa lộ, vết trảo trên cổ rất là rõ ràng kia kìa, vì cái gì lại không tự mình hiểu lấy? .
“Biết rồi.” Lưu Sở Thiên đạp chân ga nhượng xe tăng tốc độ, thời điểm chiếc xe lao tới gần thì nam nhân kia mới trông thấy rõ ánh mắt mang theo sát khí của người lái xe, cùng với những ánh mắt vô cảm của bọn người ngồi phía sau.
“Binh” Một tiếng va đập và tùy theo sau đó là máu thịt hỗn độn văng lên kính xe, Thương Viêm hiểu được, người nam nhân này đã không còn tồn tại nữa.
“Đi đường khác, vướng bận.” Diễm Quân Ly lên tiếng, y vừa nói vừa lấy tay che lại hai mắt của Thương Viêm, ngăn trở Thương Viêm nhìn này nọ, nhăn lại đôi chân mày.
“Thật khiến người ta ghê tởm.”
“… Hiểu được .” Kỳ thật tối trọng yếu không phải là những người này vướng bận, mà sợ mấy thứ máu thịt này làm bẩn mắt Viêm tiểu đệ đi! Bất quá, Ly thiếu gia anh thật sự cảm thấy Viêm tiểu đệ đang vô cùng trấn định kia còn cần anh che ánh mắt hay sao?
Diễm Quân Ly vừa dứt lời, Lưu Sở Thiên đang chuẩn bị quay đầu xe sang một con đường khác, thì lại nhảy ra cái Trình Giảo Kim.
Thương Viêm đột nhiên cảm thấy có một chút mất thăng bằng, xe chẳng hiểu vì sao lại chấn động mạnh, cậu biết đây là vì Lưu Sở Thiên đột nhiên đổi hướng. Tay ôm Thương Viêm của Diễm Quân Ly lại càng thêm sức, đem cậu ủng hẳn vào trong lồng ngực, miễn cho Thương Viêm vì vậy mà bị thương.
Động tác của Diễm Quân Ly không chậm, ánh mắt ngay lập tức đảo qua nguyên nhân gây nên vụ chấn động này.
Thời điểm y nhìn thấy trước mặt là một chiếc xe cứu hỏa, ánh mắt hơi khựng, khóe miệng cũng hé ra một tia mỉm cười, chính là nụ cười này nhìn làm sao cũng thấy nó tràn đầy nguy hiểm.
‘Lại đây.’ Diễm Quân Ly cứ như vậy mà hạ mệnh lệnh cho tang thi, toàn bộ tang thi ở mấy con phố xung quanh từ từ tụ họp lại nơi này.
“Đi.” Biết chắc rằng đám người này sẽ rước lấy xui xẻo, tâm tình Diễm Quân Ly bỗng chốc tốt lên, Diễm Quân Ly cũng không quá ham chiến, phân phó Lưu Sở Thiên rời đi.
Lưu Sở Thiên nghe thấy lời nói hàm chứa ý cười của Diễm Quân Ly thì tức tốc nghe theo, gã có đầy đủ cơ sở để tin chắc là nơi này không bao lâu sau sẽ trở thành lò sát sinh của tang thi. Mà Lâm Lăng thì lại móc ra súng lục, từ cửa sổ phó lái vừa tiến hành công kích, vừa yểm hộ.
Đối phương dĩ nhiên cũng không ngồi không, lúc tiếng súng vang lên thì cũng phát ra dị năng công kích lại, tuy rằng hiện tại dị năng giả cấp bậc còn quá thấp, tác dụng của dị năng cũng không phải rất lớn, nhưng dù sao dị năng giả cũng khá nhiều và khoảng cách giữ hai xe lại quá gần. Chiếc Hummer vốn chống đạn nay đã bị chi chit những vết trầy xướt.
Động tác của 3 người rất nhanh, thời điểm Thương Viêm ủng trong lồng ngực Diễm Quân Ly phục hồi lại tinh thần thì cậu đã nghe tiếng súng pằng pằng pằng không ngừng, lúc này Thương Viêm mau chóng móc ra một cây súng tự động đưa cho Lâm Lăng.
Lâm Lăng nhìn thấy súng tự động thì hai mắt sáng ngời, phóng một cái ánh mắt tán thưởng qua cho Thương Viêm, từ khóe miệng cong cong của Lâm Lăng có thể nhận ra rằng Lâm Lăng đang vô cùng cao hứng. Thêm một cây súng tự động, thì uy lực cũng khác hơn hẳn, bắt đầu bắn phá.
Lúc Thương Viêm nhìn thấy chiếc xe cứu hỏa quen thuộc kia thì ngay lập tức cậu nghĩ rằng bọn họ tới bắt dị năng giả hệ không gian cậu, nhưng tiếp theo lại bác bỏ, bọn họ làm sao biết cậu ở trên xe này? Sau đó rất nhanh, Thương Viêm liền bình thường trở lại, những người kia nhất định là tìm BOSS cướp vật tư, hơn nữa không cần phải nói nhiều, thứ họ cần nhất định là vũ khí.
Xác định rõ đám người chán ghét kia là địch nhân, Thương Viêm lại trở về tinh thần bình tĩnh không e sợ, móc một trái lựu đạn ra thả vào trong tay Diễm Quân Ly. Diễm Quân Ly bỗng cảm giác được trên tay hơi nằng nặng, sau đó thì nhìn thấy trái lựu đạn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn e sợ thiên hạ không loạn của em trai. Em trai hình như học theo thói xấu của y rồi.
Diễm Quân Ly nở nụ cười kèm theo chút gì đó mềm mại, “Ngồi vững.” Diễm Quân Ly buông tay ôm Thương Viêm ra, ánh mắt nhìn về phía đám người kia có chút khinh thường.
“Ầm ầm! ! !” Một tiếng nổ lớn khiến cho cuộc chiến hai bên nháy mắt đình chỉ, nhưng một bên vui mừng, còn một bên thì mặt như tro tàn.
“CMN, bọn họ có lựu đạn!” Một dị năng giả ở phía sau xe, mắt nhìn những đội viên phía trước bị thương, thực tức giận mà tuôn ra một lời mắng thô tục.
Hắn là người phụ trách cho nhiệm vụ lần này, hắn vốn dẫn theo đàn dị năng giả đến đoạt lại súng ống mà mấy tên kia đã cướp ở Cục cảnh sát, nhưng ai biết được đối phương cư nhiên có lựu đạn, hơn nữa còn là một đám lòng dạ cứng hơn sắt thép. Nhiệm vụ chẳng tính là quan trọng lần này, xem ra thất bại thảm hại.
Nhưng hắn thật không ngờ, vấn đề lần này không chỉ là bọn họ thất bại thảm trọng, mà là bọn họ … có khả năng sống sót trở về hay không.
Tiếng gầm rú quái dị, những bóng dáng cứng ngắc đang từ từ tới gần.
“Ly thiếu gia anh minh.” Lưu Sở Thiên lái xe, gã không thấy đám người kia đuổi theo phía sau, thì trong lòng cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Viêm tiểu đệ, cái này tôi liền cầm.” Lâm Lăng cầm súng tự động có chút yêu thích không muốn buông tay, cái chuôi MHP7 này cũng không phải mặt hàng mà Cục cảnh sát có thể có. Không phải là anh chưa thấy qua thứ súng này, mà hiện tại là mạt thế, đồ chơi này muốn tìm còn khó hơn lên trời.
Đương nhiên Thương Viêm cũng không có ý kiến gì, lập tức lấy trong không gian ra một hộp đạn đưa cho Lâm Lăng, có súng mà không có đạn chả khác nào có mũi mà không dám thở.
“Viêm tiểu đệ~” Lưu Sở Thiên thấy Lâm Lăng được đồ tốt thì đỏ cả mắt, tiếng kêu mang theo vô hạn lay động nhượng toàn thân Thương Viêm đều run rẩy lẩy bẩy, tiếp liền thực tự giác mà xuất ra một cây súng tự động y chang đưa cho gã, tức khắc được đền đáp bằng một nụ cười tươi rói của Lưu Sở Thiên.
Chính là … một bên vui mừng một bên ưu thương, nhóm Thương Viêm thì đang vui vẻ cao hứng, nhưng đám dị năng giả của Lý Tô Lục thì tâm tình không trong sáng được như vậy.
Văn phòng coi như hoàn hảo đã được thanh lý qua, vốn KTX tràn đầy tang thi đã bị đám dị năng giả tiêu diệt, dùng nơi này làm nơi cư trú. Lý Tô Lục suy sút mà ngồi ở ghế trên, một tay vắt lên trán, hai hàng lông mày nhăn thành hình chữ xuyên(川). Hắn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, giống như là đi vào thành phố S này xong thì mọi thứ đều xui xẻo.
Vốn đám người được phái đi thành phố S lần này, thực lực của bọn họ là tốt nhất, một nửa nhân số đã từng là bộ đội, còn có một phần ba dị năng giả, điều này làm cho công tác trước giờ luôn thực hoàn hảo.
Nhưng sau đó, đầu tiên là vũ khí bị cướp sau là toàn đội bị diệt, chưa tính trong đó còn có sự tình vuột mất một dị năng giả hệ không gian. Mọi thứ đều hỏng bét hỏi sao mà Lý Tô Lục không cảm thấy phiền muộn.
“Tra được.” Đang lúc Lý Tô Lục suy ngẫm lại mọi việc, thì một tập tư liệu xuất hiện trước mắt hắn. Lý Tô Lục lập tức lên dây tinh thần, có thể cướp vũ khí của Cục cảnh sát thì chắc chắn không phải người thường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Từ lẽ đó, việc đầu tiên là Lý Tô Lục đi tra xét tư liệu của đám người Diễm Quân Ly trước, chỉ là vì thiếu hụt internet, mọi việc điều tra cũng phải tự thân vận động.
“Diễm Quân Ly, Diễm Quân Mạc…” Thời điểm Lý Tô Lục nhìn thấy ảnh chụp của Thương Viêm có chút kinh ngạc, tiếp theo đó thì hiểu được cái gì. Trách không được súng ống trong Cục cảnh sát nhiều như vậy, nhưng từ báo cáo cho thấy thì đám người Diễm Quân Ly cũng chỉ có một chiếc xe, nguyên lai tất cả đều ở trong không gian của dị năng giả kia.
“Để cho Bạch Vụ đi tiếp cận cái tên Dị năng giả hệ không gian, sau đó đem cậu ta bắt về đây.” Lý Tô Lục ngưng mắt nhìn về phía trước, đột nhiên cong lên khóe miệng, vô cùng tự tin và khiêu khích, hướng người bên cạnh phân phó.
Súng ống đều nằm trong tay dị năng giả hệ không gian kia, vật tư cũng sẽ ở nơi đó, chỉ cần bắt được cậu ta, thì có thể đạt tới mục đích, căn bản là không cần sống mái với nhau.(Sagi:Anh bắt đc em nó cũng chẳng phải dễ âu :v)
Bạch Vụ, dị năng giả hệ nước cấp 2, là người mà hắn mang từ đại bản doanh tới đây, hy vọng nữ nhân vừa xinh đẹp lại thông minh kia, sẽ không khiến hắn thất vọng.
“Bạch Vụ, có nhiệm vụ?” Võ Tam móc ra một điếu thuốc, dưới tình huống không có bất kỳ ngoại vật nào giúp đỡ, ở trên tay Võ Tam nháy mắt xuất hiện một ngọn lửa nho nhỏ, đem điếu thuốc châm lên.
Bạch Vụ không để ý đến, cô chỉ lo phân phó gã đem đồ vật chất lên xe, tuy rằng mục tiêu đã có người nhìn chằm chằm, nhưng có thể khiến cô tự thân xuất lĩnh thì chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Võ Tam cũng không giận, đối với đứa cháu gái này, gã hiểu, đứa nhỏ sẽ tự biết mà cẩn thận. Thuốc vừa châm đành phải dập tắt, nhanh chóng làm những chuyện mà Bạch Vụ vừa phân phó, gã cũng không muốn nghe cô càm ràm.
“Dị năng giả hệ không gian…” Tác dụng của dị năng giả hệ không gian, Bạch Vụ rất rõ ràng, có lẽ cô có thể suy xét một chút về nhiệm vụ lần này, làm sao để nhận được nhiều ích lợi nhất.
“Chúng ta xuất phát.” Bạch Vụ đối 5 người trong tiểu đội của mình phân phó, dẫn đầu mà bước lên chiếc LandRover, thái độ sảng khoái làm nhóm người còn lại tin tưởng không thôi.
Đây là chiếc LandRover đó :3
Thương Viêm từ kính chiếu hậu mà có thể nhìn rõ nữ nhân chẳng có chút ý tốt kia, thật sự là nghiệm chứng của câu “Nhân tính bản thiện” – nghĩa trái ngược. Tuy rằng cậu không có nảy sinh ra lòng thương cảm, nhưng trông thấy một người tâm địa xấu xí như vậy thật khiến cậu cảm thấy kinh ngạc.
“Đấy gọi là con người, Tiểu Viêm.” Đối với việc Thương Viêm có chút mất mác, Diễm Quân Ly nhanh chóng dạy bảo, lời nói đạm mạc không gợn sóng quanh quẩn trong tai Thương Viêm. Diễm Quân Ly vươn tay vò loạn tóc trên đầu Thương Viêm, nhượng cậu nhìn ra sự lo lắng mà y dành cho cậu.
“Em biết.” Thương Viêm hé ra nụ cười mỉm, con ngươi vốn mang theo điểm ưu thương nay trở về bình tĩnh. Con người chính là như vậy, không phải sao,
Nữ nhân bị Hummer bỏ qua vẫn còn đứng đó ngơ ngác, hai hốc mắt đã sớm tràn đầy, tiếp theo cô nhìn xuống đứa nhỏ nằm trong lòng mình, nó đã sớm không còn hô hấp, nhưng tay chân vẫn không ngừng máy động.
Trong lòng đang hét to, vì cái gì là cô, vì cái gì!?
Đột nhiên nữ nhân mạnh mẽ xoay người, ở phía trước không xa có một chiếc xe đang chạy tới, cô ta lập tức giở trò cũ chạy ra giữa đường ngăn cản.
Thực hiển nhiên, chủ nhân của chiếc xe này cũng không có lạnh lùng vô cảm như Diễm Quân Ly… Và cũng không có sự sắc bén như y.
Nữ nhân tới gần người đàn ông trên xe, bởi vì phụ cận xung quanh con đường này cũng không có tang thi du đãng, cho nên người đàn ông kia có chút không đành lòng mà mở ra cửa xe.
“Tiên sinh…” Khuôn mặt nữ nhân tái nhợt và hơi cứng ngắc, cô cố hé ra nụ cười, bàn tay trắng đến xanh xao đã bị tã lót che khuất, trên đó có miệng vết thương rất mờ nhạt nên người đàn ông kia không có nhìn thấy.
Tiếp, người đàn ông chưa kịp có phản ứng gì thì nữ nhân đã lao tới cắn mạnh vào cổ hắn, nước mắt to như hạt đậu cùng hận ý đã lan tỏa trên toàn bộ đôi mắt.
Vì cái gì lại là cô và đứa nhỏ biến thành tang thi, vì cái gì! ? Vì cái gì không là những người này!? Một khi đã như vậy, ah~, vậy cùng nhau biến thành tang thi đi …
“Lại thêm một con, tăng tốc, Sở Thiên.” Lâm Lăng không kiên nhẫn mà nhìn phía trước, lại có một người nam nhân đứng ở giữa lộ, vết trảo trên cổ rất là rõ ràng kia kìa, vì cái gì lại không tự mình hiểu lấy? .
“Biết rồi.” Lưu Sở Thiên đạp chân ga nhượng xe tăng tốc độ, thời điểm chiếc xe lao tới gần thì nam nhân kia mới trông thấy rõ ánh mắt mang theo sát khí của người lái xe, cùng với những ánh mắt vô cảm của bọn người ngồi phía sau.
“Binh” Một tiếng va đập và tùy theo sau đó là máu thịt hỗn độn văng lên kính xe, Thương Viêm hiểu được, người nam nhân này đã không còn tồn tại nữa.
“Đi đường khác, vướng bận.” Diễm Quân Ly lên tiếng, y vừa nói vừa lấy tay che lại hai mắt của Thương Viêm, ngăn trở Thương Viêm nhìn này nọ, nhăn lại đôi chân mày.
“Thật khiến người ta ghê tởm.”
“… Hiểu được .” Kỳ thật tối trọng yếu không phải là những người này vướng bận, mà sợ mấy thứ máu thịt này làm bẩn mắt Viêm tiểu đệ đi! Bất quá, Ly thiếu gia anh thật sự cảm thấy Viêm tiểu đệ đang vô cùng trấn định kia còn cần anh che ánh mắt hay sao?
Diễm Quân Ly vừa dứt lời, Lưu Sở Thiên đang chuẩn bị quay đầu xe sang một con đường khác, thì lại nhảy ra cái Trình Giảo Kim.
Thương Viêm đột nhiên cảm thấy có một chút mất thăng bằng, xe chẳng hiểu vì sao lại chấn động mạnh, cậu biết đây là vì Lưu Sở Thiên đột nhiên đổi hướng. Tay ôm Thương Viêm của Diễm Quân Ly lại càng thêm sức, đem cậu ủng hẳn vào trong lồng ngực, miễn cho Thương Viêm vì vậy mà bị thương.
Động tác của Diễm Quân Ly không chậm, ánh mắt ngay lập tức đảo qua nguyên nhân gây nên vụ chấn động này.
Thời điểm y nhìn thấy trước mặt là một chiếc xe cứu hỏa, ánh mắt hơi khựng, khóe miệng cũng hé ra một tia mỉm cười, chính là nụ cười này nhìn làm sao cũng thấy nó tràn đầy nguy hiểm.
‘Lại đây.’ Diễm Quân Ly cứ như vậy mà hạ mệnh lệnh cho tang thi, toàn bộ tang thi ở mấy con phố xung quanh từ từ tụ họp lại nơi này.
“Đi.” Biết chắc rằng đám người này sẽ rước lấy xui xẻo, tâm tình Diễm Quân Ly bỗng chốc tốt lên, Diễm Quân Ly cũng không quá ham chiến, phân phó Lưu Sở Thiên rời đi.
Lưu Sở Thiên nghe thấy lời nói hàm chứa ý cười của Diễm Quân Ly thì tức tốc nghe theo, gã có đầy đủ cơ sở để tin chắc là nơi này không bao lâu sau sẽ trở thành lò sát sinh của tang thi. Mà Lâm Lăng thì lại móc ra súng lục, từ cửa sổ phó lái vừa tiến hành công kích, vừa yểm hộ.
Đối phương dĩ nhiên cũng không ngồi không, lúc tiếng súng vang lên thì cũng phát ra dị năng công kích lại, tuy rằng hiện tại dị năng giả cấp bậc còn quá thấp, tác dụng của dị năng cũng không phải rất lớn, nhưng dù sao dị năng giả cũng khá nhiều và khoảng cách giữ hai xe lại quá gần. Chiếc Hummer vốn chống đạn nay đã bị chi chit những vết trầy xướt.
Động tác của 3 người rất nhanh, thời điểm Thương Viêm ủng trong lồng ngực Diễm Quân Ly phục hồi lại tinh thần thì cậu đã nghe tiếng súng pằng pằng pằng không ngừng, lúc này Thương Viêm mau chóng móc ra một cây súng tự động đưa cho Lâm Lăng.
Lâm Lăng nhìn thấy súng tự động thì hai mắt sáng ngời, phóng một cái ánh mắt tán thưởng qua cho Thương Viêm, từ khóe miệng cong cong của Lâm Lăng có thể nhận ra rằng Lâm Lăng đang vô cùng cao hứng. Thêm một cây súng tự động, thì uy lực cũng khác hơn hẳn, bắt đầu bắn phá.
Lúc Thương Viêm nhìn thấy chiếc xe cứu hỏa quen thuộc kia thì ngay lập tức cậu nghĩ rằng bọn họ tới bắt dị năng giả hệ không gian cậu, nhưng tiếp theo lại bác bỏ, bọn họ làm sao biết cậu ở trên xe này? Sau đó rất nhanh, Thương Viêm liền bình thường trở lại, những người kia nhất định là tìm BOSS cướp vật tư, hơn nữa không cần phải nói nhiều, thứ họ cần nhất định là vũ khí.
Xác định rõ đám người chán ghét kia là địch nhân, Thương Viêm lại trở về tinh thần bình tĩnh không e sợ, móc một trái lựu đạn ra thả vào trong tay Diễm Quân Ly. Diễm Quân Ly bỗng cảm giác được trên tay hơi nằng nặng, sau đó thì nhìn thấy trái lựu đạn cùng khuôn mặt nhỏ nhắn e sợ thiên hạ không loạn của em trai. Em trai hình như học theo thói xấu của y rồi.
Diễm Quân Ly nở nụ cười kèm theo chút gì đó mềm mại, “Ngồi vững.” Diễm Quân Ly buông tay ôm Thương Viêm ra, ánh mắt nhìn về phía đám người kia có chút khinh thường.
“Ầm ầm! ! !” Một tiếng nổ lớn khiến cho cuộc chiến hai bên nháy mắt đình chỉ, nhưng một bên vui mừng, còn một bên thì mặt như tro tàn.
“CMN, bọn họ có lựu đạn!” Một dị năng giả ở phía sau xe, mắt nhìn những đội viên phía trước bị thương, thực tức giận mà tuôn ra một lời mắng thô tục.
Hắn là người phụ trách cho nhiệm vụ lần này, hắn vốn dẫn theo đàn dị năng giả đến đoạt lại súng ống mà mấy tên kia đã cướp ở Cục cảnh sát, nhưng ai biết được đối phương cư nhiên có lựu đạn, hơn nữa còn là một đám lòng dạ cứng hơn sắt thép. Nhiệm vụ chẳng tính là quan trọng lần này, xem ra thất bại thảm hại.
Nhưng hắn thật không ngờ, vấn đề lần này không chỉ là bọn họ thất bại thảm trọng, mà là bọn họ … có khả năng sống sót trở về hay không.
Tiếng gầm rú quái dị, những bóng dáng cứng ngắc đang từ từ tới gần.
“Ly thiếu gia anh minh.” Lưu Sở Thiên lái xe, gã không thấy đám người kia đuổi theo phía sau, thì trong lòng cũng mơ hồ đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Viêm tiểu đệ, cái này tôi liền cầm.” Lâm Lăng cầm súng tự động có chút yêu thích không muốn buông tay, cái chuôi MHP7 này cũng không phải mặt hàng mà Cục cảnh sát có thể có. Không phải là anh chưa thấy qua thứ súng này, mà hiện tại là mạt thế, đồ chơi này muốn tìm còn khó hơn lên trời.
Đương nhiên Thương Viêm cũng không có ý kiến gì, lập tức lấy trong không gian ra một hộp đạn đưa cho Lâm Lăng, có súng mà không có đạn chả khác nào có mũi mà không dám thở.
“Viêm tiểu đệ~” Lưu Sở Thiên thấy Lâm Lăng được đồ tốt thì đỏ cả mắt, tiếng kêu mang theo vô hạn lay động nhượng toàn thân Thương Viêm đều run rẩy lẩy bẩy, tiếp liền thực tự giác mà xuất ra một cây súng tự động y chang đưa cho gã, tức khắc được đền đáp bằng một nụ cười tươi rói của Lưu Sở Thiên.
Chính là … một bên vui mừng một bên ưu thương, nhóm Thương Viêm thì đang vui vẻ cao hứng, nhưng đám dị năng giả của Lý Tô Lục thì tâm tình không trong sáng được như vậy.
Văn phòng coi như hoàn hảo đã được thanh lý qua, vốn KTX tràn đầy tang thi đã bị đám dị năng giả tiêu diệt, dùng nơi này làm nơi cư trú. Lý Tô Lục suy sút mà ngồi ở ghế trên, một tay vắt lên trán, hai hàng lông mày nhăn thành hình chữ xuyên(川). Hắn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, giống như là đi vào thành phố S này xong thì mọi thứ đều xui xẻo.
Vốn đám người được phái đi thành phố S lần này, thực lực của bọn họ là tốt nhất, một nửa nhân số đã từng là bộ đội, còn có một phần ba dị năng giả, điều này làm cho công tác trước giờ luôn thực hoàn hảo.
Nhưng sau đó, đầu tiên là vũ khí bị cướp sau là toàn đội bị diệt, chưa tính trong đó còn có sự tình vuột mất một dị năng giả hệ không gian. Mọi thứ đều hỏng bét hỏi sao mà Lý Tô Lục không cảm thấy phiền muộn.
“Tra được.” Đang lúc Lý Tô Lục suy ngẫm lại mọi việc, thì một tập tư liệu xuất hiện trước mắt hắn. Lý Tô Lục lập tức lên dây tinh thần, có thể cướp vũ khí của Cục cảnh sát thì chắc chắn không phải người thường, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Từ lẽ đó, việc đầu tiên là Lý Tô Lục đi tra xét tư liệu của đám người Diễm Quân Ly trước, chỉ là vì thiếu hụt internet, mọi việc điều tra cũng phải tự thân vận động.
“Diễm Quân Ly, Diễm Quân Mạc…” Thời điểm Lý Tô Lục nhìn thấy ảnh chụp của Thương Viêm có chút kinh ngạc, tiếp theo đó thì hiểu được cái gì. Trách không được súng ống trong Cục cảnh sát nhiều như vậy, nhưng từ báo cáo cho thấy thì đám người Diễm Quân Ly cũng chỉ có một chiếc xe, nguyên lai tất cả đều ở trong không gian của dị năng giả kia.
“Để cho Bạch Vụ đi tiếp cận cái tên Dị năng giả hệ không gian, sau đó đem cậu ta bắt về đây.” Lý Tô Lục ngưng mắt nhìn về phía trước, đột nhiên cong lên khóe miệng, vô cùng tự tin và khiêu khích, hướng người bên cạnh phân phó.
Súng ống đều nằm trong tay dị năng giả hệ không gian kia, vật tư cũng sẽ ở nơi đó, chỉ cần bắt được cậu ta, thì có thể đạt tới mục đích, căn bản là không cần sống mái với nhau.(Sagi:Anh bắt đc em nó cũng chẳng phải dễ âu :v)
Bạch Vụ, dị năng giả hệ nước cấp 2, là người mà hắn mang từ đại bản doanh tới đây, hy vọng nữ nhân vừa xinh đẹp lại thông minh kia, sẽ không khiến hắn thất vọng.
“Bạch Vụ, có nhiệm vụ?” Võ Tam móc ra một điếu thuốc, dưới tình huống không có bất kỳ ngoại vật nào giúp đỡ, ở trên tay Võ Tam nháy mắt xuất hiện một ngọn lửa nho nhỏ, đem điếu thuốc châm lên.
Bạch Vụ không để ý đến, cô chỉ lo phân phó gã đem đồ vật chất lên xe, tuy rằng mục tiêu đã có người nhìn chằm chằm, nhưng có thể khiến cô tự thân xuất lĩnh thì chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.
Võ Tam cũng không giận, đối với đứa cháu gái này, gã hiểu, đứa nhỏ sẽ tự biết mà cẩn thận. Thuốc vừa châm đành phải dập tắt, nhanh chóng làm những chuyện mà Bạch Vụ vừa phân phó, gã cũng không muốn nghe cô càm ràm.
“Dị năng giả hệ không gian…” Tác dụng của dị năng giả hệ không gian, Bạch Vụ rất rõ ràng, có lẽ cô có thể suy xét một chút về nhiệm vụ lần này, làm sao để nhận được nhiều ích lợi nhất.
“Chúng ta xuất phát.” Bạch Vụ đối 5 người trong tiểu đội của mình phân phó, dẫn đầu mà bước lên chiếc LandRover, thái độ sảng khoái làm nhóm người còn lại tin tưởng không thôi.
Đây là chiếc LandRover đó :3
/100
|