Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 46: Nhân vật xuyên qua

/100


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đào Đào: Ta chỉ đùa thoy P Trốn việc mấy hôm bị Beta quánh sưng cả mông đây này.

“Làm sao vậy?” Diễm Quân Ly đặt toàn bộ tâm trí vào em trai cưng nhà mình, nên rất dễ dàng nhận ra, biểu tình của Thương Viêm trở nên kinh ngạc. Diễm Quân Ly nhìn sang Thương Viêm, đôi mắt có phần sắc bén nhưng lại rất quen thuộc, nhượng Thương Viêm không biết nên làm sao.

“Không có việc gì, chỉ là có chút giật mình, vừa rồi có người chạy xẹt qua.”

“Lửa lớn như vậy, người trong Diễm trạch có thể sống sót sao?.” Diễm Quân Ly nhướng mày, y biết Thương Viêm đang lo lắng cái gì, con đường này là lối ra vào duy nhất mà Diễm gia bọn họ tạo nên, cho nên chạy trên đây thì chỉ có thể đến Diễm trạch mà thôi.

“Ừm” Thương Viêm chỉ trả lời lại một âm tiết, người bình thường thì quả thật không thể làm được gì, nhưng không phải người bình thường mà là nhân vật chính thì tính sao đây.

“Ca, em chợp mắt một chút.” Thương Viêm muốn nhắm mắt dưỡng thần, yên tĩnh để suy nghĩ cặn kẽ mọi chuyện.

“Ca” Thương Viêm vừa mới nhắm mắt lại, thì cảm giác được có một cánh tay ôm lấy vai phải của cậu, kéo thân thể cậu nghiêng về bên trái.

“Như vậy thoải mái hơn.” Trong mắt Diễm Quân Ly là dịu dàng đến nỗi hút hồn bất cứ ai nhìn thấy nó, Diễm Quân Ly kéo đầu Thương Viêm tựa lên bờ vai của mình.

Tâm tình trầm trọng của Thương Viêm nháy mắt trở nên nhẹ nhõm hơn, có BOSS ở đây thì cậu sợ gì Chung Hư Lữ chứ. Loại tự phụ này là do sự mạnh mẽ trong linh hồn cùng mấy ngày nay nhìn thấy sự cường đại của Diễm Quân Ly.

Đối với động tác của Diễm Quân Ly, Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên nháy mắt cứng ngắc, cố gắng trợn to mắt nhìn thẳng phía trước, nhưng thần trí bay đi đâu đâu như thế kia… liệu có thể lái xe an toàn hay không nhỉ?

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe…

Thương Viêm nhắm mắt lại, nghiêm túc mà tự hỏi. Chung Hư Lữ xuất hiện ở nơi này thì quả là không bình thường, chiếu theo đạo lý mà nói, không có Diễm Quân Mạc dẫn đường gã sẽ không thể nào tự dưng đến Diễm trạch, nhưng hiện tại Chung Hư Lữ cư nhiên lái xe đến đây là làm sao?

Hơn nữa, nếu vừa rồi cậu không nhìn lầm, thì trên chiếc xe kia còn có 5 người khác, mà nhóm tinh anh cậu nhìn thấy ở công ty cũng vừa đúng 5, lại vừa vặn có Nguyên Hoa Liên trong đó. Theo tình huống nhìn thấy lúc đó thì chắc chắn 5 người kia không thể nào tự động rời khỏi công ty, vậy cũng chỉ có khả năng Chung Hư Lữ đi vào công ty cứu bọn họ.

Nhưng rõ ràng cậu đã đuổi cổ Chung Hư Lữ đi rồi, vì lý do gì mà nội dung vở kịch này vẫn tiếp diễn. Thương Viêm mơ hồ suy đoán đến một khả năng, ‘Xuyên qua’? Hay là ‘Trùng sinh’?

‹Dùng tìm kiếm› Tiếng nói của Công lược kịp thời nhắc nhở Thương Viêm, tìm kiếm là dùng như thế này.

‹Trình tự tìm kiếm› Thương Viêm bị nhắc tới tỉnh, cũng hiểu được bản thân phải làm cái gì. Trước mặt cậu xuất hiện một cái bảng tìm kiếm, y như là trang Baidu, điểm khác biệt duy nhất chính là, cái này không có bất luận logo thương hiệu nào.

‹Nhân vật xuyên qua› Thương Viêm rối rắm giữa Xuyên qua và Trùng sinh, nhưng cuối cùng cậu vẫn lựa chọn Xuyên qua, vì nếu như là Trùng sinh thì gã sẽ biết được những hành vi trước mạt thế của cậu có bao nhiêu kỳ quái, và chắc chắn Mạt thế vừa đến là gã sẽ chạy bay đến Diễm trạch lấy đi Bàn tay vàng. Nhưng Chung Hư Lữ không có làm như vậy, từ đó suy ra gã là Nhân vật xuyên qua, mà còn là một Nhân vật xuyên qua không được tiếp thu kí ức của chính chủ.

‹Tìm kiếm› Trình tự tìm kiếm ngay lập tức phát động dò la các mục tiêu trên bản đồ. ‹Kết quả tìm kiếm: Một tên› Bản đồ cũng xuất hiện trước mắt Thương Viêm, trên một con đường có một cái chấm đỏ đi động, không phải cần đoán, đó chính là con đường dẫn tới Diễm trạch.

Thương Viêm đã phát hiện ra Chung Hư Lữ khác thường, mà bên này Chung Hư Lữ…

“Xảy ra chuyện gì?” Chung Hư Lữ nhìn lửa cháy mù mịt mà thều thào nói, trước là vì xa quá không thấy rõ, bây giờ đi đến gần mới nhận ra có bao nhiêu lớn.

“Hư Lữ, chúng ta trở về đi.” Nguyên Hoa Liên khó xử mà kêu Chung Hư Lữ, vốn là cô muốn dẫn theo đám tinh anh cùng với Dị năng giả đã cứu mạng bọn họ, đến đầu nhập La Dịch Di, nhưng hiện tại thực rõ ràng phương pháp này đã không còn thực hiện được.

“Này, Hư Lữ anh đi đâu vậy!?” Nguyên Hoa Liên vừa mới nói xong thì thấy Chung Hư Lữ vọt vào Diễm trạch, lập tức vội vàng quát to.

“Các người ở trên xe chờ.” Đám cháy tuy lớn, nhưng không đến mức lan sang nơi đỗ xe. Gã nhất định phải tìm hiểu xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vừa rồi gã bắt gặp một chiếc Hummer, từ thân hình thì có thể suy đoán ra bốn người ngồi trên xe là đàn ông, không có khả năng là La Dịch Di.

Dị năng của Chung Hư Lữ không chỉ cường kiện hơn người bình thường, mà trong sấm sét còn có điểm điểm một chút tia lửa, vì thế chạy vào trong đám cháy cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn đến gã.

Chung Hư Lữ không có chạy đi tìm Bàn tay vàng, gã có thể đoán được là Bàn tay vàng đã bị người khác lấy mất. Là Nhân vật xuyên qua như gã? Vậy người kia là ai?

Chung Hư Lữ tìm kiếm bóng dáng La Dịch Di, bởi vì bà ta sau này sẽ là một trợ thủ đắc lực của gã, và thêm nữa bà ta là chủ của Diễm trạch, gã chỉ cần tìm được La Dịch Di thì có thể biết được ngọn nguồn.

Rốt cục, Chung Hư Lữ tìm thấy La Dịch Di ở trong thư phòng, hiện tại La Dịch Di đã hôn mê bất tỉnh, trên chân có băng gạc ướt đẫm máu đã nói cho Chung Hư Lữ biết, hết thảy đều thay đổi, cái thế giới lấy gã làm nhân vật chính như thế này, ai lại cùng gã đối kháng?

Chung Hư Lữ tuy rằng vạn phần suy nghĩ, nhưng động tác trên tay thì lại không chậm trễ chút nào, gã khiên La Dịch Di lên trên vai, trước khi căn phòng sụp đổ xuống, mang theo La Dịch Di chạy ra khỏi nơi này. Gã còn cần năng lực của La Dịch Di, mấy tinh anh ngoài kia không thể nào bằng được.

“Lại đây hỗ trợ.” Bọn người Nguyên Hoa Liên nhìn thấy La Dịch Di như vậy thì không khó để biết xảy ra chuyện gì, bọn họ một bên hỗ trợ, một bên nhìn nhau thăm dò ý tứ.

Cái loại cất giấu tâm tư này, Chung Hư Lữ cho dù có chút kiệt sức, nhưng gã vẫn còn có thể mở miệng hỏi.

“Có chuyện gì? Không ngại nói ra xem?” Năm người nhìn nhau, cuối cùng Nguyên Hoa Liên – người biết nhiều nhất mở miệng. Nguyên Hoa Liên dừng lại động tác, còn lại bốn người kia thì giúp đỡ La Dịch Di băng bó và tiến hành sơ cứu.

“Chiếc xe vừa rồi gặp phải, lái xe chính là Lưu Sở Thiên, ngồi ở bên cạnh gã chính là Lâm Lăng.” Tuy rằng Chung Hư Lữ vào công ty hơi trễ, nhưng Nguyên Hoa Liên biết Chung Hư Lữ nhận thức bọn họ, dù sao mấy năm trước hai người kia cũng thường xuất hiện trên TV.

Nguyên Hoa Liên mờ mịt nói, nhượng Chung Hư Lữ ngẩn ra, tuy rằng gã không biết mọi chuyện xảy ra trước Mạt thế, cũng không có ký ức của chính chủ, nhưng hai người kia thì gã có thể biết qua 《Đế Vương Mạt Thế》.

Mà hiện tại, người mà bọn họ trung tâm lại chính là địch thủ lớn nhất của gã —— Diễm Quân Ly.

“Nhưng bên trong có bốn người?” Chung Hư Lữ phỏng đoán người kia chính là Nhân vật xuyên qua, bởi vì trong 《Đế Vương Mạt Thế》 không hề có màn này.

“Tôi nghĩ, đó là Diễm Quân Mạc. Trước mạt thế cậu ta có chút quái quái, cư nhiên đối đầu với phu nhân, còn thường xuyên đi thăm nom Diễm Quân Ly.” Nguyên Hoa Liên cau mày, chần chờ mà nói ra.

Chung Hư Lữ nghe mà như bị bom đạn oanh tạc, cả người đều cứng đờ. Quả nhiên, chính là Diễm Quân Mạc, mấy ngày qua, gã rất kỳ quái là sao Diễm Quân Mạc không xuất hiện. Ai mà ngờ rằng, Nhân vật xuyên qua kia trước Mạt thế đã tới đây rồi.

Đương nhiên, gã cũng có nghĩ qua là Người trùng sinh, nhưng hiện tại gã đã xác định chắc chắn một điều, đó là Nhân vật xuyên qua. Diễm Quân Mạc chỉ sống sót được có một tháng từ sau khi Mạt thế giáng lâm, cho dù Diễm Quân Ly lợi hại thì Diễm Quân Mạc cũng không thể nào đi đầu nhập người mà mình chán ghét.

Nếu thế không gian của gã có bị gì không? Chung Hư Lữ bắt đầu sợ hãi, gã cảm thấy Nhân vật xuyên qua kia sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho không gian hư vô. Nhưng hiện tại cái không gian gã đang xài là cái gì?.

Đồ giả! Rốt cục Chung Hư Lữ cũng rõ ràng, bởi vì hiện tại, trong không gian của gã bỗng dưng xuất hiện một cây đao nhỏ, bộ dáng hoàn toàn giống với Đọa Thiên trong 《Đế Vương Mạt Thế》.Cái này có phải là đồ thay thế hay không?

Để nghiệm chứng, gã cầm cây đao chạy vào trong một tòa nhà, nơi đó gã tìm thấy một con chó, liền không tiếng động chém tới. Cuối cùng, gã cũng suy ra được kết luận, cây đao nhỏ này chỉ khiến cho miệng vết thương chảy máu không ngừng ( đừng hỏi ngộ là nghiệm chứng mần sao  (╯▽╰). )

Gã là nhân vật chính của thế giới này, gã là trung tâm của thế giới này, cho dù Bàn tay vàng nguyên bản gã tìm không thấy, thì cũng sẽ có vật thay thế đưa tới tận miệng. Đây là ưu thế tuyệt đối của gã.

Nhưng nếu muốn mạnh hơn nữa, thì Bàn tay vàng không thể để lọt cho tên kia.

Chung Hư Lữ nắm chặt nắm tay, âm thầm phát thệ trong lòng, giờ khắc này Chung Hư Lữ đã nhận biết được vị thế của mình, gã bắt đầu đem sự việc trong mạt thế tiêu hóa, bắt đầu trưởng thành .

“Hiện tại phải đi đâu?” Lưu Sở Thiên vừa lái xe vừa hỏi ý kiến Diễm Quân Ly, hiện tại bọn họ đã giải quyết xong La Dịch Di, cũng không còn lý do gì ở lại cái thành phố này.

“Đi thành phố W.” Thương Viêm suy nghĩ xong thì quyết định đi nơi đó, hiện tại đã xác nhận chắc chắn Chung Hư Lữ là Nhân vật qua giả, như vậy gã ta nhất định sẽ biết nội dung truyện, so với việc cùng Chung Hư Lữ tranh đoạt Bàn tay vàng, thì chi bằng buông tha vài cái Bàn tay vàng sắp tới, trực tiếp nhảy cóc, tìm kiếm Bàn tay vàng ở giai đoạn sau.

Đối với lời Thương Viêm nói, Lâm Lăng cùng Lưu Sở Thiên tuy rằng vì lý do dị năng nên đối với Thương Viêm cũng không có ý kiến gì, nhưng bọn họ tổng sẽ nghe theo chỉ thị của Diễm Quân Ly.

“Đi thành phố W.” Nếu đã xác định tin tưởng Thương Viêm, thì Diễm Quân Ly cũng sẽ không phản bác, tuy rằng y cũng không biết bí mật của Thương Viêm là gì, nhưng từ những sự việc đã trải qua đủ cho thấy Tiểu Viêm hiểu biết nhiều hơn so với bọn họ, hơn nữa từ thái độ của Tiểu Viêm thì có thể nhìn ra cậu làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho y.

“Tốt lắm.” Hiện tại rốt cục có thể khởi hành, kỳ thật Lưu Sở Thiên rất hưng phấn , Lâm Lăng vừa nghe thấy Lưu Sở Thiên nói, lập tức nắm chặt bàn tay, mà Diễm Quân Ly lại đột nhiên ôm lấy bả vai của Thương Viêm, đem Thương Viêm ủng vào trong ngực, Thương Viêm chẳng hiểu gì cả, ngơ ngác nhìn Diễm Quân Ly.

Tiếp, Thương Viêm liền hiểu được nguyên nhân BOSS làm như vậy, Lưu Sở Thiên vừa mới cho xe tăng tốc, thì nhượng Thương Viêm nhớ tới cái từ “Cửu khúc thập bát loan”(*).

[9 khúc quẹo 18 vòng cong]

Thương Viêm có thể nghe rõ ràng tiếng xe tăng tốc cùng tiếng thắng xe lết bánh, mỗi khi chuyển một vòng cong Thương Viêm đều cảm nhận được chiếc xe nghiêng hẳn sang một bên, nhìn Lâm Lăng đang lắc lư lắc lư phía trước, ánh mắt Thương Viêm nhìn sang Diễm Quân Ly tăng thêm vài phần sùng bái.

Diễm Quân Ly cũng không phải hoàn toàn chẳng lung lay, nhưng đối với với Lâm Lăng vừa cài dây an toàn vừa nắm chặt tay vịn mà nói thì có phần vững vàng hơn. Vì thế Thương Viêm cũng không có cảm giác khó chịu gì.

Xe đang hướng tới ngoại thành chạy, trên đường lãng đãng trông thấy vài con tang thi, xe chạy tốc độ cao, tang thi còn chưa kịp cảm giác xem trong Hummer có người hay không thì bọn họ đã phóng vút đi mất.

Loại Hummer này trước mạt thế đã hiếm thấy, tại mạt thế còn khó gặp hơn, có thể nói là có tiền cũng mua không được. Bởi vì độ an toàn của nó cao hơn nhiều so với những loại xe khác. Hơn nữa xe này tiêu hao nhiều xăng dầu, từ điểm đó liền đó có thể thấy được người trên xe thực lực cao cỡ nào.

Diễm Quân Ly không sử dụng uy áp, cho nên bên ngoài xe toàn là vết máu cùng bụi bẩn, trừ bỏ việc xe chẳng móp méo chỗ nào, thì xem ra cũng đen đen dơ dơ như những xe khác. Ở hàng hiên bên cạnh đường, bọn họ mơ hồ có thể thấy được đám người đang ló đầu ra nhìn, ban đầu khi nhìn thấy Hummer thì hốt hoảng, sau đó là vui vẻ.

“Này này này.” Ở cửa sổ lớn không xa phía trước có mấy người đang vẫy tay kêu bọn họ, thực rõ ràng ý tứ là muốn đi nhờ xe bọn họ, ké một đoạn đường.

Nhưng loại yêu cầu này ai mà lại đồng ý? Lưu Sở Thiên nhìn thấy loại tình huống này, gã ngược lại bắt đầu tăng tốc.

Đám người ngoài cửa sổ thấy chiếc Hummer này chạy nhanh như điện, chẳng thèm để ý gì đến bọn họ. Có người bắt đầu mắng, có người bắt đầu hối hận, đương nhiên còn có một ít người không chịu bỏ qua.

“Ồ, còn có người chơi trò này.” Vẻ mặt Lưu Sở Thiên tràn đầy khinh thường, nhìn thấy một bóng người đang chắn phía trước, trên tay còn ôm một cái tã lót, chắc trong đó là một đứa nhỏ vừa sinh không lâu.

“Chạy qua luôn.” Đối với loại hành vi này, Lâm Lăng vừa bất mãn lại vừa khinh bỉ, bọn họ dù cứng hay mềm gì thì cũng không ưa, trọng yếu hơn nữa là nữ nhân kia cùng đứa nhỏ kia… Hai mắt bén nhọn của Lâm Lăng đã nhận ra điều gì đó, mỉm cười châm chọc, thật sự là lòng người hiểm ác.

Lâm Lăng nhìn thấy, thì Lưu Sở Thiên cũng nhận ra, trên mặt mang lên sát khí, bàn tay nắm tay lái bắt đầu căng thẳng, tăng lớn mã lực liền phóng vút về phía nữ nhân kia.

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status