Bà Lệ quay đầu nhìn Lệ Dị Thần đang đứng bên cạnh, anh cứng đầu như một khúc gỗ, đứng yên không cử động, trong lòng bà bỗng cảm thấy tức giận, quay đầu lại dịu dàng vỗ vào tay của Tần Thư Niệm: "Bà cũng không giữ cháu lại, chỉ là sau này nếu cháu cảm thấy vui vẻ rồi, hãy nhớ phải thường xuyên về thăm bà, trò chuyện với bà, cháu biết đấy, bà thích nhất là tài nghệ của cháu.
Tần Thư Niệm chỉ cười mà không hồi đáp lại, xách túi lên quay người rời đi.
Bữa tối cũng được ăn trong cảm giác ngổn ngang, dù Tống Quán Quán đã cố gắng hết sức, cũng không khiến bà Lệ nhìn cô thêm một lần, khi ăn tới giữa chừng thì càng không chịu nổi dáng vẻ Tống Quán Quán bám dính lấy Lệ Dị Thần, bà đập đũa, mặt trầm xuống.
"Dị Thần, theo bà vào thư phòng" Lệ mẫu theo phản xạ đã lên tiếng phản đối: "Mẹ, Dị Thần còn chưa ăn no... Ăn thiếu một bữa thì có chết ai chứ?" Lệ mẫu lập tức im lặng, bà Lệ lườm Lệ Dị Thần một cái, quay người đi lên cầu thang.
Ngón tay đang nắm chặt đũa của Lê Dị Thần bỗng siết chặt lại.
"Dị Thần, anh mau đi với bà đi, nhìn bà trông có vẻ rất thích cô Tần, nhìn cô Tần thản nhiên rời khỏi đây mà không ngoảnh đầu lại, chắc chắn bà ấy đã rất buồn, anh là cháu trai mà bà yêu thương nhất, bà cũng muốn nói với anh những lời từ tận đáy lòng" Tống Quán Quán đặt tay lên mu bàn tay Lệ Dị Thần, giọng nói vừa lo lắng vừa chân thành.
Nghe những lời an ủi nhẹ nhàng của người yêu, lòng Lệ Dị Thần vô cùng cảm động: "Quán Quán, em lúc nào cũng thấu hiểu lòng người như thế, bây giờ chỉ bởi vì bà tiếp xúc với em chưa được bao lâu, anh tin chỉ cần bà thật sự thấu hiểu em rồi, nhất định sẽ thay đổi cách nhìn về em.
Tống Quán Quán cười dịu dàng, "Không sao đâu, không cần vội, chúng ta còn cả một tương lai dài phía trước kia mà.
Sau khi an ủi Tống Quán Quán, Lệ Dị Thần đi lên thư phòng ở tầng hai, vừa vào cửa đã thấy trong tay bà Lệ đang cầm một chuỗi hạt Phật quen thuộc.
Anh mím chặt môi và đóng cửa lại, đúng trước bàn, giọng cũng có chút bất lực: "Bà, Quán Quán là người mà cháu đã chọn làm vợ tương lai, hơn nữa nhà họ Tống cũng là thể giao trong nhiều năm của nhà họ Lệ, cho dù bà có ý kiến, thì cứ trách cháu là được, sao lại làm khó cô ấy như thế chứ? Còn chưa gả vào nhà mà đã bảo vệ như thế rồi ư? Sao ngày xưa không thấy cháu có tâm tư như thế với Thư Niệm?" Bà Lệ lườm anh một cái, đưa tay lên chi vào chuỗi hạt trong tay: "Còn nhớ cái này hay không?" Lệ Dị Thần nhíu mày suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn lắc đầu.
/1843
|