Nhưng ngược lại thì Tần Thư Niệm cảm thấy vô cùng lúng túng, cô đứng dậy đỡ bà Lệ ngồi xuống, rồi lại rót cho bà một ly nước nóng: "Bà ơi, vốn dĩ chứng họ của bà vẫn chưa khỏi, nói lớn tiếng sẽ làm tổn thương cổ họng" Lệ Dị Thần nắm chặt bàn tay thành củ đấm nhưng rồi lại từ từ thả ra: "Bà ơi, bà biết mà, người trong tim cháu bấy lâu nay luôn là Quán Quán, vốn dĩ cưới Thư Niệm không phải ý của cháu, miễn cưỡng duy trì một cuộc hôn nhân không có tình cảm là đau khổ cho cả hai, chi bằng dễ hợp dễ tan, con cũng sẽ bù đắp thật tốt cho cô ấy... Bù đắp thế nào? Thời gian của cháu có quý giá bằng tuổi thanh xuân của Tiểu Niệm hay không, cô ấy có điểm nào có lỗi với cháu, bốn năm rồi, bưng trà rót nước, thấu tình đạt lý, cho dù là một tấm sắt cũng bị làm tan chảy, còn cháu thì sao, cứng đầu cứng cổ! Năm xưa chẳng lẽ bà không cho cháu với người phụ nữ đó được toại nguyện hay sao, là cô ấy đã lựa chọn bỏ cháu mà đi, để cháu như một con chó mà đuổi theo phía sau, thiệt thòi mà cháu phải chịu từ cô ấy chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?" Tống Quán Quán đứng bật dậy, chưa kịp mở miệng đã nước mắt lưng tròng: "Bà ơi, cháu xin lỗi, cháu biết năm xưa là cháu đã có lỗi với Dị Thần.
Trong những ngày xa cách anh ấy, cháu cũng đau khổ vô cùng, sự dày vò trong nhiều năm qua, đủ để cháu nhận ra cháu thực sự không thể rời xa anh ấy, vì vậy cháu mới lựa chọn quay về, lần này, cháu nhất định sẽ dùng cả đời mình để chứng minh cháu yêu anh ấy!" Bà Lệ trừng mắt, khi nhìn thấy mọi người lại sắp sửa cãi nhau, Tần Thư Niệm nhanh tay đưa ly nước tới miệng Bà Lệ: "Bà ơi, bà uống chút nước trước đã.
Đợi Bà Lệ uống một ngụm nước, cô mới nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, không phải vấn đề của anh ấy, là cháu không còn thích nữa.
Cả phòng khách lập tức rơi vào im lặng đến mức kỳ lạ.
Tần Thư Niệm, người đang ở giữa tâm bão, sau khi nói ra những lời này, trông cô bình thản như vừa thoát khỏi cái kén đã trói buộc cuộc đời mình.
"Giống như lời bà đã nói, không cần phải dùng tuổi thanh xuân của mình để cố gắng làm tan chảy một hòn đá không thể tan chảy, không đáng đâu.
Bỏ đi cặp kính gọng đen làm cô trông vụng về, đôi mắt phượng của thiếu nữ dưới ánh đèn bỗng trở nên lấp lánh, sáng rực đến mức khiến sắc mặt Lệ Dị Thần đang đứng bên cạnh trở nên khó coi.
Congratulations! You can enjoy free reading time and sp... Claim Now Bà Lệ cầm ly nước, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác ngỡ ngàng trước đó.
"Niệm Niệm, cháu nghiêm túc đấy chứ? Thật sự không thể cứu vãn ư... Tần Thư Niệm chỉ mỉm cười, mọi chuyện đều nhẹ nhàng như gió thoảng, chuyện cũ đã qua như mây khói.
Sự im lặng bao trùm toàn bộ phòng khách nhà họ Lệ, một lúc lâu sau vẫn là bà Lệ đã phá vỡ sự yên lặng, "Là nhà họ Lệ đã có lỗi với cháu, bà tôn trọng lựa chọn của cháu.
Khi nhìn thấy tình hình đã tới mức này rồi, Tần Thư Niệm tự thấy mình có ở lại cũng không thích hợp, bèn đứng dậy nói lời chào tạm biệt bà Lệ.
/1843
|