" Bị xem như người vô hình, giọng điệu của Lệ mẫu càng thêm cứng nhắc: "Đã sắp ly hôn rồi, đừng dây dưa không dứt nữa, đã hưởng thụ vinh hoa phú quý không thuộc về mình suốt bốn năm rồi, sao còn không biết điều như thế chứ?" Tần Thư Niệm chưa kịp mở miệng, bà Lệ đã dùng gậy đập mạnh xuống đất: "Trong bốn năm Tiểu Niệm gả vào nhà ta, luôn cần cù chăm chỉ, hiếu thảo hiểu chuyện, năm trước nghe nói con bị đau dạ dày, cô ấy đã đặc biệt tìm phương thuốc cổ, một ngày ba lần nấu thuốc mang tới cho con, năm ngoái con chỉ buột miệng nói muốn ăn bánh bao Giang Nam, cô ấy đã dành hơn một tháng để học làm, sau đó làm cho con ăn bánh bao có hương vị đúng chuẩn của Giang Nam, sao hả, đều ăn cả vào bụng chó hết rồi à? Mẹ, sao mẹ lại bênh vực người ngoài chứ?" Gương mặt Lệ mẫu cực kỳ khó coi, không dám nổi giận với Bà Lệ, chỉ có thể hướng đôi mắt sắc lạnh về phía Tần Thư Niệm: "Mẹ cũng không nghĩ xem, cô ấy có thân phận gì, không tiền không thế lại có tiền án từng ngồi tù, năm xưa nếu không phải mẹ kiên quyết, con không bao giờ cho cô ấy gả vào nhà! Dù cô ấy có làm việc chăm chỉ, thì có ích gì, bốn năm rồi mà bụng không có chút động tĩnh gì, có nhà ai muốn bỏ ra số tiền lớn để cưới một con gà mái không biết đẻ trứng đâu chứ?" Bà Lệ trừng mắt nhìn bà: "Con nói cái gì vậy hả?" Lệ mẫu sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn cứng đầu, nắm tay Tống Quán Quản, thì thầm: "Vốn dĩ là như thế, chỉ có người có thân phận như Quán Quán, một phụ nữ danh giá xuất chúng mới môn đăng hộ đối với Dị Thần nhà chúng ta, hai người họ có gen tốt như thế, con mới có thể bảo đảm thế hệ sau của nhà họ Lệ không bị lệch lac.
Nếu không, để người phụ nữ đó sinh ra một tên tội phạm, thì mặt mũi nhà họ Lệ sẽ bị mất sạch!" Nói tới mức khó nghe như thế, nhưng ngược lại Tần Thư Niệm lại không có ý định tranh cãi, cô thầm niêm chú thanh tâm, dù sao thì nhẫn nhịn qua ngày hôm nay là có thể hoàn toàn nói lời tạm biệt với nhà họ Lệ, hãy cứ xem như bị chó cắn vậy.
Bà Lệ lại hoàn toàn trầm mặt xuống, cười lạnh nhạt một tiếng: "Môn đăng hộ đối ư? Con nghe cho rõ đây, chỉ cần tôi còn sống, thì nhà họ Lệ chỉ nhận một mình Tần Thư Niệm là cháu dâu duy nhất!" Vừa dứt lời, Lệ Dị Thần từ cầu thang đi xuống, "Bà ơi, mọi người đang nói gì vậy?" Bà Lệ trong lòng vẫn chưa nguôi giận, ngay cả với cháu trai bà cũng không đưa sắc mặt tốt qua nhìn anh: "Cái gì mà oanh oanh yến yến, thật tưởng được làm nhân tình của Dị Thần thì có thể dễ dàng bước vào cửa nhà họ Lệ chúng tôi hay sao? Tôi nói cho các ngươi biết, không thể nào! Nhà họ Lệ chúng ta từ xưa tới nay đều có gia phong chính phái, không dung thứ cho bất kỳ tiểu tam và tra nam nào!" Sắc mặt Lệ Dị Thần cứng đơ, Tống Quán Quán đứng bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt to thấm đầy nước mắt, dáng vẻ như muốn khóc mà lại không khóc, trông rất đáng thương.
/1843
|