Ly Hôn Đi, Anh Sẽ Hối Hận

Chương 15

/1843



Bà Lệ tức giận cười khẩy, nói với giọng lạnh lùng: "Đối với người phụ nữ đó, chỉ một chuyện nhỏ nhặt cũng nhớ mãi không quên, còn người vợ đầu ấp tay gối bao nhiêu năm thì bỏ như giày cũ? Đây là món quà Thư Niệm đã tặng bà vào năm đầu tiên hai đứa kết hôn!  Hơn mười năm rồi, đêm nào bà cũng mơ thấy ác mộng, không ngủ được, đã gặp bao nhiêu bác sĩ, uống bao nhiêu thuốc cũng không thấy khá hơn, là nha đầu đó tự mình đi tới Phổ Đà Sơn, mười quỳ chín lạy, đặc biệt cầu xin đại sư để cầu về cho bà chuỗi hạt được khai quang này, bảo bà đeo nó mỗi ngày, chỉ để bà có được giấc ngủ ngon! Nếu lâu quá cháu không nhớ, vậy tháng trước sinh nhật em gái cháu, cô ấy vì buổi tiệc tùng vui thà cửa gì gì đó mà bận rộn hai đêm liền không nói, thậm chí trong lúc nướng thịt cho bọn họ mà bị bỏng, bây giờ bên hông vẫn còn một vết sẹo đấy, cháu đã quên sạch cả rồi à!" Lệ Dị Thần mím chặt môi, ánh mắt tối tăm như vực sâu: "Những điều này cháu sẽ bù đắp gấp đôi về vật chất cho cô ấy...   Bù đắp được sao?" Bà Lệ thở dài, nhìn đứa cháu trai lâu nay luôn rất hiểu chuyện, chỉ riêng trong tình cảm lại khiến bà đau đầu không thôi.

 "Dối gạt người khác thì được, nhưng trong lòng cháu không rõ hay sao, năm xưa trong hoàn cảnh như thế nào thì Thư Niệm mới được gả vào nhà ta?" Tay Lệ Dị Thần đang buông thõng bỗng siết chặt một cách không tự chủ, đôi mắt đen như màu mực trào dâng.

 "Khách sạn đã được đặt, thiệp mời đã được gửi đi, tiệc đính hôn ngay trước mắt, nhưng cô dâu tương lai lại bỏ trốn, nếu không phải Thư Niệm đồng ý đón nhận cái mớ hỗn độn này, thì cả nhà họ Lệ chúng ta đã trở thành trò cười trong thương trường rồi!" Bà Lệ hừ lạnh một tiếng: "Tại sao bà không có thiện cảm với Tống Quán Quán, cháu không rõ sao, vì chút ích kỷ cá nhân của cô ấy mà để lại một cái hố sâu cho nhà họ Lệ chúng ta, còn cô ấy thì tự tìm được chỗ dựa tốt hơn, giờ quay lại còn muốn bà chấp nhận cô ấy ư, nghĩ cũng đẹp quá nhị!" Bà liếc Lệ Dị Thần một cái: "Cháu tự suy nghĩ cho kỹ đi!" Lệ Dị Thần im lặng như một bức tượng, mái tóc rủ xuống để lại một nỗi ám ảnh lớn trên gương mặt anh.

 Cuộc trò chuyện trong thư phòng đương nhiên đã không truyền đến tại Tần Thư Niệm, sau khi rời khỏi Lệ Dị Thần, cô khó khăn lắm mới có được một giấc ngủ ngon, tới sáng hôm sau vẫn là Thẩm Y Y đến phòng khách gọi cô dậy.

 Cô vừa xoa xoa khóe mắt còn hơi nhức, một mặt trong miệng đang nhai bánh mì phết mứt việt quất, một mặt còn phải dùng bàn tay rảnh rỗi để nhắn tin.

 Tần Thư Niệm: [Anh Lệ, sáng nay có rảnh không, nếu tiện thì mười giờ phiền anh đến Cục Dân Chính tiến hành làm thủ tục.

 ] Lệ Dị Thần trả lời tin nhắn rất nhanh, điều đó khiến Tần Thư Niệm có chút ngạc nhiên, nếu cô nhớ không nhầm thì giờ này thường là thời gian họp sáng của Lê Thị, Lệ Dị Thần khi đang họp đều luôn bật chế độ không làm phiền.

 Lệ Dị Thần: [Sáng không rảnh.

 ] Tần Thư Niệm: (Ba giờ chiều thì sao? Bốn giờ cũng được, đừng quá sáu giờ, bên đó tan làm rồi.

 Lệ Dị Thần: (Vài ngày nữa hãy nói, gần đây đều không có thời gian.

 ] Sau đó thì tin nhắn im bặt, Lệ Dị Thần không trả lời nữa.




/1843

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status