Nhân lúc Tô Hàn không có trọng án, các tác vụ thông thường ở phòng pháp y đều có thể an tâm cho Tiểu Ca. Chuyện khiến Hàn Hân Đình không thể an lòng nhất là làm thế nào để xa Tạ Kỳ Ngôn vài ngày. Hàn Hân Đình không vui, Tạ Kỳ Ngôn chắc chắn cũng sẽ không vui.
Từ lúc hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, chính thức xác lập mối quan hệ, ngay cả việc ra mắt phụ huynh, Tạ Kỳ Ngôn cũng không ngần ngại, đêm nào Tạ Kỳ Ngôn cũng tìm cớ ở lại nhà của Hàn Hân Đình, số lần mà Tạ Kỳ Ngôn ngủ lại nhà mình thì Phương Tư Nhã cũng chỉ đếm gọn trên đầu ngón tay.
Có nghĩa là đêm nào họ cũng quấn quít với nhau, Tạ Kỳ Ngôn cũng không có chuyện đi công tác quá 2, 3 ngày. Hầu hết thời gian họ đều dành cho nhau. Hai người bọn họ từ oan gia đối đầu, cộng sự thân thiết đến mức yêu đương không muốn rời nhau.
Nhưng lần này, việc Hàn Học Kỳ muốn Hàn Hân Đình về nhà để tham gia một số công vụ của Hàn gia khó lòng từ chối. Dù Hàn Hân Đình vẫn cố gắng tập trung cho công việc pháp y ở cục cảnh sát, nhưng mấy năm nay, do tình hình sức khỏe của Hàn Học Kỳ thực sự không tốt, công việc quan trọng nếu không giao phó cho thân tín kề cận đều muốn Hàn Hân Đình và Bành Quốc Bân tận lực giúp sức.
Chỉ là gần đây yêu đương với Tạ Kỳ Ngôn, muốn cố gắng cho đối phương nhiều hơn một sự đảm bảo. Hàn Hân Đình muốn giảm dần sự hiện của Bành Quốc Bân cũng muốn ông yên tâm vì khả năng tự lập của mình, nên Hàn Hân Đình mới muốn một mình giải quyết để lấy thêm lòng tin của Hàn Học Kỳ.
Khó khăn đến đâu, Hàn Hân Đình cũng chỉ mỉm cười nói với ông mình: “Ông cứ yên tâm giao phó!“. Thành ra, chỉ cần là Hàn Học Kỳ yêu cầu, Hàn Hân Đình không dám từ chối, cũng không muốn nhờ cậy vào Bành Quốc Bân.
“Sao đấy!” Tạ Kỳ Ngôn lo lắng hỏi khi thấy Hàn Hân Đình ngập ngừng trước bàn làm việc của mình.
“Tôi muốn đến Anh Châu, ông gọi rồi!” Hàn Hân Đình không dám nhìn thẳng Tạ Kỳ Ngôn, chỉ bẽn lẽn thăm dò.
“Cậu xin phép sau cũng được mà.”
Tạ Kỳ Ngôn không phải kẻ tọc mạch nhưng những đêm kề gối bên nhau, thấy Hàn Hân Đình bận rộn đến tận khuya mới dám chợp mắt. Nếu không phải hằng đêm đều là lò sưởi của Hàn Hân Đình, dỗ dành cô ấy vào giấc, Tạ Kỳ Ngôn cũng không biết rằng cô ấy vì chuyện ở Hàn gia mà lao tâm khổ tứ đến vậy, cũng là vì mình mà cố gắng đến vậy. Hàn Hân Đình không nói, chỉ là hành động của cô ấy làm Tạ Kỳ Ngôn cảm động thôi.
“Tôi không phải xin phép nghỉ, tôi đến để hỏi cậu một tiếng.” Hàn Hân Đình bày tỏ, trong câu nói có một chút không nỡ xa.
“Lo cho cảm giác của tôi à?” Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ đứng dậy, bước tới chỗ của Hàn Hân Đình, hiếm hoi áp sát Hàn Hân Đình, khoảng cách giữa hai người nhỏ đến mức chỉ để cho hơi thở đi qua.
Nhưng đây là cảnh cục mà? Hàn Hân Đình lập tức ý thức mà không đắm chìm vào chất giọng bất ngờ trầm lại và ánh mắt nhu tình bộc phát của Tạ Kỳ Ngôn đang tấn công mình.
“Không nhớ tôi hả?” Hàn Hân Đình bối rối, cũng không hiểu sao lại thành ra nói năng như thế.
“Đi mấy ngày vậy?” Tạ Kỳ Ngôn cũng dần nghiêm túc, mới một chút cũng đã không nỡ xa rồi.
“1 tuần. Thứ bảy trước 21:00 sẽ có mặt tại Tô Hàn.”
“Chỉ 1 tuần thôi, cậu cũng quay lại mà, đừng lo lắng như vậy.” Tạ Kỳ Ngôn phì cười.
Là từ miệng Tạ Kỳ Ngôn nói ra 3 chữ “đừng lo lắng”, vậy mà Hàn Hân Đình chỉ rời khỏi Tô Hàn mới 3 ngày, hình ảnh Hàn Hân Đình và Bành Quốc Bân sóng bước cùng nhau trong bữa tiệc từ thiện do Hàn gia chủ trì, cả hai suốt buổi tiệc như hình với bóng, từng cử chỉ đều làm những người có mặt xốn xang đến ganh tị, Bành Quốc Bân lại còn mang ánh mắt “ngào đường” dành cho Hàn Hân Đình mang lên đến tận trang nhất các trang báo giải trí khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn như bị ai moi ra, thui trên lửa nóng, đứng ngồi không yên.
“Tiểu Ngôn, làm gì thất thần vậy?” Phương Tư Nhã lo lắng khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn sơ suất rót tràn bia vào ly, điều trước giờ không xảy ra trên người cậu ấy.
Thời điểm đó, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra bản thân đã nhớ Hàn Hân Đình rất nhiều. Nhiều đến nỗi rất muốn nhắn thúc giục, muốn nhắn hỏi han, muốn nhắn để lôi cậu ấy về nhưng vòng đi vòng lại vẫn là sợ Hàn Hân Đình không thoải mái, sợ bản thân đang bắt cô ấy chia sẻ một phần riêng tư cho mình.
Tạ Kỳ Ngôn cũng chỉ nhàn nhạt trả lời Phương Tư Nhã rằng do mình nhất thời bất cẩn.
Hôm đó đúng ra trước 21:00 thì Hàn Hân Đình đã trở về biệt thự nhưng lịch trình lại đột ngột thay đổi khiến Hàn Hân Đình không thể quay trở về như đã hẹn. Tạ Kỳ Ngôn từ sớm đã chạy đến biệt thự để đợi, vì không có cách nào vào nhà nên cũng chỉ có thể đợi, đợi đến nỗi trời đổ mưa lớn mà không biết trú ở đâu.
Tại sao xung quanh không có mái che vậy? Nơi có mái che duy nhất lại đóng cửa im lìm. Tạ Kỳ Ngôn nhìn mãi vào cánh cổng biệt thự vẫn đóng im ỉm, trái tim từng chút từng chút bị bóp đau.
22:00, 23:00, 23:30, 23:40. Hàn Hân Đình cuối cùng cũng xuất hiện, lúc ánh đèn xe ô tô lướt qua, từ xa, nhanh chóng phát hiện hình bóng quen thuộc của Tạ Kỳ Ngôn đang ngồi co ro trước cửa biệt thự chờ đợi mình. Cô ấy lập tức ra lệnh cho tài xế, tắt đèn, một mình cầm ô chạy đến chỗ của Tạ Kỳ Ngôn.
“Tạ Kỳ Ngôn! Có phải cậu điên rồi không? Tại sao lại ở đây dầm mưa chứ.” Trong giọng nói của Hàn Hân Đình hoàn toàn không còn muốn giữ bình tĩnh.
“Tôi nhớ cậu!” Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp ngước ánh mắt tròn xoe cùng sườn mặt đã loang nước mưa nhìn chiếc dù của Hàn Hân Đình che mưa cho mình.
Mưa ngoài trời càng lúc càng nặng hạt, không có những đường cứa mà tại sao những giọt mưa rơi xuống đều làm cả hai thấy đau lòng như vậy. Hàn Hân Đình vội vàng mang Tạ Kỳ Ngôn vào nhà.
Ánh sáng ấm áp, khung cảnh quen thuộc, hương thơm của người mình ngày mong đêm nhớ, tất cả cuối cùng cũng đã ở đây, Tạ Kỳ Ngôn có đôi chút thả lỏng.
“Vì bài báo hả?” Hàn Hân Đình không lảng tránh, trực tiếp quay sang hỏi.
“Tại sao lại thân thiết với người ta như vậy chứ?” Đúng là Tạ Kỳ Ngôn dỗi rồi.
“Tôi không có gì với A Bân cả, lúc đó vì sẩy chân, anh ấy chỉ cố đỡ tôi thôi.”
“Ừa! Có thể là tôi nghĩ nhiều rồi.” Tạ Kỳ Ngôn cụp mắt, bây giờ lại muốn hóa thành cún con ướt mưa mua chuộc trái tim của Hàn Hân Đình rồi sao? Đúng là rất có tác dụng, Hàn Hân Đình thấy đau lòng lắm rồi!
“Tại sao không gọi cho tôi, nếu tôi biết cậu đến, tôi sẽ cố gắng về nhanh hơn.”
“Tôi lo lắng cho cậu thôi, tôi biết cậu sẽ không sao, cậu là Hàn Hân Đình mà, sao lại có chuyện gì được chứ!” Tạ Kỳ Ngôn nói với một chút giọng điệu hờn dỗi, trước giờ không có, nên vừa nghe thấy Hàn Hân Đình có thể nghe ra được ngay.
“Chỉ là không hiểu vì sao lúc đồng hồ báo 9 giờ rồi, nhà cậu vẫn khóa cửa thì tôi không bình tĩnh được.”
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn không nhịn nổi cũng quên mất cơ thể mình vẫn còn ướt mưa, bước đến ôm chầm lấy Hàn Hân Đình từ phía sau.
Lúc cả hai bắt đầu mối quan hệ, những đêm bên cạnh nhau, Tạ Kỳ Ngôn luôn là người đi ngủ cuối cùng chỉ để đảm bảo Hàn Hân Đình thực sự yên giấc. Tạ Kỳ Ngôn luôn hôn lên trán của Hàn Hân Đình như một lời chúc phúc, lời cảm ơn, lời an ủi, lời động viên dành cho cô sau ngày dài mệt mỏi, Tạ Kỳ Ngôn luôn biết cách dỗ dành cơn đau của Hàn Hân Đình.
Tạ Kỳ Ngôn hẳn biết ở vai trò là con cháu Hàn gia, Hàn Hân Đình sẽ có những mối quan hệ ngoài công việc, đó là quy tắc xã giao, cũng hiểu rõ Hàn Hân Đình có nhiều chuyện không tiện nói ra, cách cậu ấy làm chính là hoàn toàn tôn trọng khoảng không cá nhân của Hàn Hân Đình. Tôn trọng đến mức cậu ấy tổn thương cũng không muốn Hàn Hân Đình bận lòng.
“Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình không phải không thấy tim mình đau, chỉ là không ngờ tình yêu của Tạ Kỳ Ngôn dành cho mình ấm áp cũng nhường nhịn đến như vậy lại xót xa rồi!
“Sao hả?” Tạ Kỳ Ngôn nhẹ giọng hỏi lại, cũng không phải muốn vòi vĩnh thêm điều gì.
“Đi theo tôi!” Hàn Hân Đình bất ngờ nắm lấy cổ tay của Tạ Kỳ Ngôn.
“Đi đâu?” Tạ Kỳ Ngôn cau mày khó hiểu.
“Thêm vân tay của cậu vào nhà chứ còn làm sao nữa! Nhà này cũng đâu phải xa lại gì với cậu.”
“Không phải cậu không muốn à!”
“Người đó là cậu, tôi còn không muốn à.”
Hàn Hân Đình cẩn thận hướng dẫn Tạ Kỳ Ngôn cài đặt dấu vân tay vào cánh cửa nhà của mình. Với Hàn Hân Đình, đó là một bước tiến lớn. Biệt thự này là nơi tư mật của cô ấy, cá nhân của cô ấy, bí mật của cô ấy. Tất cả đau lòng, ám ảnh, hy vọng giúp đỡ trong vụ án của Chi Dao, những viên thuốc giúp cô ấy ức chế những cơn đau tan nát lòng mình từng đêm, mà chưa bao giờ cô ấy dám để bất kỳ ai phát hiện. Hàn Hân Đình cho rằng biệt thự này là an trú dành cho riêng mình.
Tạ Kỳ Ngôn là người duy nhất mà cô ấy chấp nhận cài đặt dấu vân tay mở cửa. Người ta là bình thường, với Hàn Hân Đình, chính là mở cửa thành trì kiên cố nhất của mình cho một kẻ trên tay đang cầm vũ khí và chính mình cũng cởi xuống toàn bộ chiếc giáp phòng vệ đối với Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn là lần đầu yêu một người, yêu say đắm một người nhưng Tạ Kỳ Ngôn cũng là người hiểu chuyện, nên Tạ Kỳ Ngôn mới không khỏi bật ra nhu tình lúc Hàn Hân Đình mỉm cười thông báo rằng đã cài đặt xong dấu vân tay.
“Cậu tắm đi, tôi đi pha nước ấm cho, không lại cảm đấy.” Hàn Hân Đình quay lại.
Không phải là lần đầu sử dụng nhà vệ sinh ở biệt thự này cho việc tắm táp, chỉ là lần này đặc biệt khác hơn, rất thân thuộc, thân thuộc đến nỗi giống như mỗi một chỗ nơi đây đều là nơi mình khẳng định thuộc về.
Rất an tâm.
Sau một hồi, Tạ Kỳ Ngôn cũng đã tắm táp xong, chọn một chiếc áo thun xanh lơ và quần thun ngắn mà Hàn Hân Đình đã chuẩn bị cho mình, bước ra ngoài. Những tầng hơi nước ấm bao quanh, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên tóc và trượt dài trên gương mặt rạng ngời của Tạ Kỳ Ngôn. Hơn nữa, Tạ Kỳ Ngôn đáng ghét này lại còn lau người rất sạch sẽ, đáng trách là cậu ấy còn chọn chiếc áo thun cao cổ cổ hủ như vậy làm cho Hàn Hân Đình có một chút thở dài.
Chẳng phải người ta luôn nhìn người tình của mình bước ra từ trong nhà tắm với làn da trắng mịn, sạch sẽ bằng một chút khát khao và mê đắm hay sao? Nhưng trong mắt Hàn Hân Đình lúc này, Tạ Kỳ Ngôn không phải là mỹ cảnh quyến rũ nhất mà đó là quang cảnh làm người ta thấy yên bình nhất.
“Tôi sấy tóc cho cậu. Đầu ẩm thế này, không ngủ được đâu.” Hàn Hân Đình vui vẻ lấy ra trong tủ máy sấy khi bản thân cũng đã tắm rửa sạch sẽ, trông thấy Tạ Kỳ Ngôn đầu tóc vẫn ẩm ướt mà lại chạy đi đọc sách.
Tạ Kỳ Ngôn cũng trở nên rất ngoan ngoãn làm theo lời của Hàn Hân Đình, trong đầu không nghĩ gì nhiều chỉ là thấy trái tim mình nhẹ tênh. Đây có phải là cảm giác bình yên mà người ta vẫn hay nhắc đến khi được ở nơi thuộc về mình sau một ngày đương đầu mệt mỏi, một ngày mà nhìn đâu cũng thấy nỗi nhớ kéo dài đến lê thê.
Thật sự rất dễ chịu. Tạ Kỳ Ngôn nhắm mắt lại như cố khắc thật sâu vào trí nhớ của mình khoảnh khắc thư thái này. Hàn Hân Đình vui vẻ sấy tóc cho đối phương, những ngón tay thon dài của Hàn Hân Đình lùa qua làn tóc của Tạ Kỳ Ngôn, cẩn thận từng chút, tách các nếp tóc, chú ý nhiệt độ để không làm Tạ Kỳ Ngôn khó chịu. Bản thân chịu nóng một chút, cũng không có sao. Trước mặt chẳng phải là thứ quý giá nhất của mình rồi hay sao? Câu nệ việc mình ngại nhiệt cao để làm gì.
Nhưng mà sếp Tạ có phải cao hơn một chút rồi không? Hàn Hân Đình thầm nghĩ rồi chậm rãi nhướn người lên, đầu gối khuỵu trên giường, tư thế một cao, một thấp này làm hương hoa trà vẫn còn nằm trên làn da thịt nhẵn mịn của Hàn Hân Đình cọ vào đầu mũi Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn nhận ra trái tim mình giật nảy lên, vội vàng mở mắt, cảnh tượng thanh thoát của Hàn Hân Đình lộ diện trước mắt. Cô ấy chỉ mặc độc chiếc áo choàng tắm, nửa kín nửa hở thật biết làm đầu óc của người khác mê man. Cũng chính là làm bản thân Tạ Kỳ Ngôn nhịn không nổi mà vòng tay ôm chầm lấy ôn hương nhuyễn ngọc
“Tôi bây giờ sao lại ích kỷ như vậy nhỉ?” Giọng Tạ Kỳ Ngôn trầm xuống, Hàn Hân Đình phàn nàn Tạ Kỳ Ngôn không chịu ngồi yên cho mình sấy tóc, lại tiện tay tắt máy sấy.
“Lại làm sao rồi?” Hàn Hân Đình càm ràm cho có lệ, mỗi lần Tạ Kỳ Ngôn hạ tông giọng thì trái tim cũng ngã nhào.
“Không muốn chia sẻ cậu với ai cả.”
“Tạ Kỳ Ngôn cũng biết nhõng nhẽo rồi à?”
“Chỉ với một mình cậu thôi!”
“Được rồi! Cậu có mệt không? Uống một ít nước ấm rồi ngủ nhé!”
“Có yêu tôi không?” Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận làn hương hoa trà có ý định rơi đi, bản thân lại như một đứa trẻ kéo người ta lại.
“Cậu có phải con nít đâu?”
“Có yêu không?”
“Trái tim của tôi, ở chỗ cậu rồi, đừng hỏi có yêu hay không nữa.” Hàn Hân Đình nhìn xuống, khi vòng eo vẫn bị Tạ Kỳ Ngôn ôm chặt.
“Câu trả lời không thay đổi.” Hàn Hân Đình từ từ dùng ngón tay của mình men theo sườn mặt thanh tú của Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều như muốn bản thân ghi nhớ thật kỹ người trước mặt mình.
Hàn Hân Đình rốt cuộc là không chịu nói ra lời Tạ Kỳ Ngôn muốn nghe. Hàn Hân Đình đúng là tiểu yêu tinh, thích bỏ lửng để làm trái tim người ta tự ngứa ngáy, tự huyễn hoặc tìm kiếm câu trả lời.
Tạ Kỳ Ngôn không có ý định buông tha, nếu cả ba chữ cơ bản đó mà cậu ấy cũng không nói, vậy thì để cậu ấy phải trả giá đi. Đôi khi hai chữ “Ngôn Ngôn” sẽ có tác dụng cổ vũ hơn rất nhiều cho khoảnh khắc này được kéo dài hơn một chút.
“Cửa nhà của cậu có vân tay tôi rồi, có phải còn ở đâu mà vân tay tôi chưa quét không?”
“Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình dự cảm Tạ Kỳ Ngôn lại sắp giở trò, lần trước đẩy đưa chẳng phải quá tổn thương thanh quản, báo hại cả ngày không dám mở miệng nói chuyện.
“Không phải cũng nên thế rồi à?”
Dứt câu nói cũng là lúc dây thắt áo choàng tắm của Hàn Hân Đình rơi xuống, mỹ cảnh cũng dần dần lộ ra trước mắt khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn nhảy cẩng lên, tầng hơi nóng nhen nhóm bao trùm.
Hàn Hân Đình từ bao giờ thắt nút dây áo choàng tắm lỏng như thế nhỉ? Tạ Kỳ Ngôn chưa từng thấy nhưng có thể lúc nãy Hàn Hân Đình cũng không để tâm.
Tạ Kỳ Ngôn nhanh tay khóa chặt hai cổ tay của Hàn Hân Đình xuống sau lưng, kéo sát Hàn Hân Đình để cậu ấy ngồi trên người mình, một bàn tay còn lại thuần thục kéo xuống chiếc áo choàng tắm của Hàn Hân Đình để lộ phần cổ trắng nõn vẫn còn đọng tầng hương hoa trà thanh mát, vô cùng mời gọi.
Tạ Kỳ Ngôn cũng không ngần ngại ấn môi mình vào khu vực yêu kiều đang lộ ra trước mắt.
Tạ Kỳ Ngôn thong dong dùng môi chiếm dụng làn da của Hàn Hân Đình từ phần cổ đến xương quai xanh, rồi tấn công vào phần ngực căng tròn khiêu khích. Mỗi một chuyển động có lúc chậm rãi, có lúc dồn dập cật lực mang tính trêu ghẹo của Tạ Kỳ Ngôn đều khiến Hàn Hân Đình không kịp trở tay. Hai tiếng “Ngôn Ngôn” vô thức bật ra trong tiếng thở gấp gáp và nặng nề, thực sự rất có sức mạnh cổ vũ. Tạ Kỳ Ngôn được nước lấn tới, phóng hỏa đốt nhà khiến thành trì của Hàn Hân Đình tan tác.
“Ngôn! Chậm thôi!” Hàn Hân Đình khó nhọc vùng vẫy khi tay vẫn bị Tạ Kỳ Ngôn khắc chế ở phía sau, bàn tay trơ trọi chỉ còn biết bám lấy ống tay áo choàng tắm vẫn còn sót lại trên cơ thể, siết chặt.
Tuyến phòng vệ càng lúc càng bị bẻ gãy, cơ thể dần mềm nhũn theo sự dẫn dắt của Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Kỳ Ngôn dịu dàng đỡ lấy lưng của Hàn Hân Đình, đặt cô ấy nằm xuống, tay cũng hoàn toàn thả lỏng cổ tay của Hàn Hân Đình, có lẽ bàn tay đến lúc làm những việc quan trọng hơn.
Tạ Kỳ Ngôn tham luyến cuốn lấy môi của Hàn Hân Đình đến khi tầng hơi nóng bao trùm khiến Hàn Hân Đình chỉ còn biết siết mạnh lấy drap giường, lần nào cũng là kẻ thất thủ trước, lần nào cũng bại trận trước sự mạnh mẽ của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình có đôi chút tự giận bản thân mà nhắm chặt mắt để môi của Tạ Kỳ Ngôn bạo liệt tấn công mình.
Nhưng Tạ Kỳ Ngôn lại để tâm sự bức bối của Hàn Hân Đình, đột ngột nhoài người lên trên, dứt đôi mình khỏi cơ thể của Hàn Hân Đình. Tạ Kỳ Ngôn chợt cắn nhẹ tai của Hàn Hân Đình, hạ thấp tông giọng như muốn đùa giỡn. Đôi tai mèo con của Hàn Hân Đình lập tức bị đánh trúng mà đỏ ửng lên đến không còn hơi sức, hành động này rõ ràng là cố tình đánh cắp lý trí của Hàn Hân Đình.
“Đến lúc lấy dấu vân tay rồi phải không?”
Bên ngoài trời mưa, nhưng trong phòng lửa tình càng cháy càng lớn, triền miên hết đêm.
Từ lúc hai người bọn họ nói chuyện yêu đương, chính thức xác lập mối quan hệ, ngay cả việc ra mắt phụ huynh, Tạ Kỳ Ngôn cũng không ngần ngại, đêm nào Tạ Kỳ Ngôn cũng tìm cớ ở lại nhà của Hàn Hân Đình, số lần mà Tạ Kỳ Ngôn ngủ lại nhà mình thì Phương Tư Nhã cũng chỉ đếm gọn trên đầu ngón tay.
Có nghĩa là đêm nào họ cũng quấn quít với nhau, Tạ Kỳ Ngôn cũng không có chuyện đi công tác quá 2, 3 ngày. Hầu hết thời gian họ đều dành cho nhau. Hai người bọn họ từ oan gia đối đầu, cộng sự thân thiết đến mức yêu đương không muốn rời nhau.
Nhưng lần này, việc Hàn Học Kỳ muốn Hàn Hân Đình về nhà để tham gia một số công vụ của Hàn gia khó lòng từ chối. Dù Hàn Hân Đình vẫn cố gắng tập trung cho công việc pháp y ở cục cảnh sát, nhưng mấy năm nay, do tình hình sức khỏe của Hàn Học Kỳ thực sự không tốt, công việc quan trọng nếu không giao phó cho thân tín kề cận đều muốn Hàn Hân Đình và Bành Quốc Bân tận lực giúp sức.
Chỉ là gần đây yêu đương với Tạ Kỳ Ngôn, muốn cố gắng cho đối phương nhiều hơn một sự đảm bảo. Hàn Hân Đình muốn giảm dần sự hiện của Bành Quốc Bân cũng muốn ông yên tâm vì khả năng tự lập của mình, nên Hàn Hân Đình mới muốn một mình giải quyết để lấy thêm lòng tin của Hàn Học Kỳ.
Khó khăn đến đâu, Hàn Hân Đình cũng chỉ mỉm cười nói với ông mình: “Ông cứ yên tâm giao phó!“. Thành ra, chỉ cần là Hàn Học Kỳ yêu cầu, Hàn Hân Đình không dám từ chối, cũng không muốn nhờ cậy vào Bành Quốc Bân.
“Sao đấy!” Tạ Kỳ Ngôn lo lắng hỏi khi thấy Hàn Hân Đình ngập ngừng trước bàn làm việc của mình.
“Tôi muốn đến Anh Châu, ông gọi rồi!” Hàn Hân Đình không dám nhìn thẳng Tạ Kỳ Ngôn, chỉ bẽn lẽn thăm dò.
“Cậu xin phép sau cũng được mà.”
Tạ Kỳ Ngôn không phải kẻ tọc mạch nhưng những đêm kề gối bên nhau, thấy Hàn Hân Đình bận rộn đến tận khuya mới dám chợp mắt. Nếu không phải hằng đêm đều là lò sưởi của Hàn Hân Đình, dỗ dành cô ấy vào giấc, Tạ Kỳ Ngôn cũng không biết rằng cô ấy vì chuyện ở Hàn gia mà lao tâm khổ tứ đến vậy, cũng là vì mình mà cố gắng đến vậy. Hàn Hân Đình không nói, chỉ là hành động của cô ấy làm Tạ Kỳ Ngôn cảm động thôi.
“Tôi không phải xin phép nghỉ, tôi đến để hỏi cậu một tiếng.” Hàn Hân Đình bày tỏ, trong câu nói có một chút không nỡ xa.
“Lo cho cảm giác của tôi à?” Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ đứng dậy, bước tới chỗ của Hàn Hân Đình, hiếm hoi áp sát Hàn Hân Đình, khoảng cách giữa hai người nhỏ đến mức chỉ để cho hơi thở đi qua.
Nhưng đây là cảnh cục mà? Hàn Hân Đình lập tức ý thức mà không đắm chìm vào chất giọng bất ngờ trầm lại và ánh mắt nhu tình bộc phát của Tạ Kỳ Ngôn đang tấn công mình.
“Không nhớ tôi hả?” Hàn Hân Đình bối rối, cũng không hiểu sao lại thành ra nói năng như thế.
“Đi mấy ngày vậy?” Tạ Kỳ Ngôn cũng dần nghiêm túc, mới một chút cũng đã không nỡ xa rồi.
“1 tuần. Thứ bảy trước 21:00 sẽ có mặt tại Tô Hàn.”
“Chỉ 1 tuần thôi, cậu cũng quay lại mà, đừng lo lắng như vậy.” Tạ Kỳ Ngôn phì cười.
Là từ miệng Tạ Kỳ Ngôn nói ra 3 chữ “đừng lo lắng”, vậy mà Hàn Hân Đình chỉ rời khỏi Tô Hàn mới 3 ngày, hình ảnh Hàn Hân Đình và Bành Quốc Bân sóng bước cùng nhau trong bữa tiệc từ thiện do Hàn gia chủ trì, cả hai suốt buổi tiệc như hình với bóng, từng cử chỉ đều làm những người có mặt xốn xang đến ganh tị, Bành Quốc Bân lại còn mang ánh mắt “ngào đường” dành cho Hàn Hân Đình mang lên đến tận trang nhất các trang báo giải trí khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn như bị ai moi ra, thui trên lửa nóng, đứng ngồi không yên.
“Tiểu Ngôn, làm gì thất thần vậy?” Phương Tư Nhã lo lắng khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn sơ suất rót tràn bia vào ly, điều trước giờ không xảy ra trên người cậu ấy.
Thời điểm đó, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra bản thân đã nhớ Hàn Hân Đình rất nhiều. Nhiều đến nỗi rất muốn nhắn thúc giục, muốn nhắn hỏi han, muốn nhắn để lôi cậu ấy về nhưng vòng đi vòng lại vẫn là sợ Hàn Hân Đình không thoải mái, sợ bản thân đang bắt cô ấy chia sẻ một phần riêng tư cho mình.
Tạ Kỳ Ngôn cũng chỉ nhàn nhạt trả lời Phương Tư Nhã rằng do mình nhất thời bất cẩn.
Hôm đó đúng ra trước 21:00 thì Hàn Hân Đình đã trở về biệt thự nhưng lịch trình lại đột ngột thay đổi khiến Hàn Hân Đình không thể quay trở về như đã hẹn. Tạ Kỳ Ngôn từ sớm đã chạy đến biệt thự để đợi, vì không có cách nào vào nhà nên cũng chỉ có thể đợi, đợi đến nỗi trời đổ mưa lớn mà không biết trú ở đâu.
Tại sao xung quanh không có mái che vậy? Nơi có mái che duy nhất lại đóng cửa im lìm. Tạ Kỳ Ngôn nhìn mãi vào cánh cổng biệt thự vẫn đóng im ỉm, trái tim từng chút từng chút bị bóp đau.
22:00, 23:00, 23:30, 23:40. Hàn Hân Đình cuối cùng cũng xuất hiện, lúc ánh đèn xe ô tô lướt qua, từ xa, nhanh chóng phát hiện hình bóng quen thuộc của Tạ Kỳ Ngôn đang ngồi co ro trước cửa biệt thự chờ đợi mình. Cô ấy lập tức ra lệnh cho tài xế, tắt đèn, một mình cầm ô chạy đến chỗ của Tạ Kỳ Ngôn.
“Tạ Kỳ Ngôn! Có phải cậu điên rồi không? Tại sao lại ở đây dầm mưa chứ.” Trong giọng nói của Hàn Hân Đình hoàn toàn không còn muốn giữ bình tĩnh.
“Tôi nhớ cậu!” Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp ngước ánh mắt tròn xoe cùng sườn mặt đã loang nước mưa nhìn chiếc dù của Hàn Hân Đình che mưa cho mình.
Mưa ngoài trời càng lúc càng nặng hạt, không có những đường cứa mà tại sao những giọt mưa rơi xuống đều làm cả hai thấy đau lòng như vậy. Hàn Hân Đình vội vàng mang Tạ Kỳ Ngôn vào nhà.
Ánh sáng ấm áp, khung cảnh quen thuộc, hương thơm của người mình ngày mong đêm nhớ, tất cả cuối cùng cũng đã ở đây, Tạ Kỳ Ngôn có đôi chút thả lỏng.
“Vì bài báo hả?” Hàn Hân Đình không lảng tránh, trực tiếp quay sang hỏi.
“Tại sao lại thân thiết với người ta như vậy chứ?” Đúng là Tạ Kỳ Ngôn dỗi rồi.
“Tôi không có gì với A Bân cả, lúc đó vì sẩy chân, anh ấy chỉ cố đỡ tôi thôi.”
“Ừa! Có thể là tôi nghĩ nhiều rồi.” Tạ Kỳ Ngôn cụp mắt, bây giờ lại muốn hóa thành cún con ướt mưa mua chuộc trái tim của Hàn Hân Đình rồi sao? Đúng là rất có tác dụng, Hàn Hân Đình thấy đau lòng lắm rồi!
“Tại sao không gọi cho tôi, nếu tôi biết cậu đến, tôi sẽ cố gắng về nhanh hơn.”
“Tôi lo lắng cho cậu thôi, tôi biết cậu sẽ không sao, cậu là Hàn Hân Đình mà, sao lại có chuyện gì được chứ!” Tạ Kỳ Ngôn nói với một chút giọng điệu hờn dỗi, trước giờ không có, nên vừa nghe thấy Hàn Hân Đình có thể nghe ra được ngay.
“Chỉ là không hiểu vì sao lúc đồng hồ báo 9 giờ rồi, nhà cậu vẫn khóa cửa thì tôi không bình tĩnh được.”
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn không nhịn nổi cũng quên mất cơ thể mình vẫn còn ướt mưa, bước đến ôm chầm lấy Hàn Hân Đình từ phía sau.
Lúc cả hai bắt đầu mối quan hệ, những đêm bên cạnh nhau, Tạ Kỳ Ngôn luôn là người đi ngủ cuối cùng chỉ để đảm bảo Hàn Hân Đình thực sự yên giấc. Tạ Kỳ Ngôn luôn hôn lên trán của Hàn Hân Đình như một lời chúc phúc, lời cảm ơn, lời an ủi, lời động viên dành cho cô sau ngày dài mệt mỏi, Tạ Kỳ Ngôn luôn biết cách dỗ dành cơn đau của Hàn Hân Đình.
Tạ Kỳ Ngôn hẳn biết ở vai trò là con cháu Hàn gia, Hàn Hân Đình sẽ có những mối quan hệ ngoài công việc, đó là quy tắc xã giao, cũng hiểu rõ Hàn Hân Đình có nhiều chuyện không tiện nói ra, cách cậu ấy làm chính là hoàn toàn tôn trọng khoảng không cá nhân của Hàn Hân Đình. Tôn trọng đến mức cậu ấy tổn thương cũng không muốn Hàn Hân Đình bận lòng.
“Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình không phải không thấy tim mình đau, chỉ là không ngờ tình yêu của Tạ Kỳ Ngôn dành cho mình ấm áp cũng nhường nhịn đến như vậy lại xót xa rồi!
“Sao hả?” Tạ Kỳ Ngôn nhẹ giọng hỏi lại, cũng không phải muốn vòi vĩnh thêm điều gì.
“Đi theo tôi!” Hàn Hân Đình bất ngờ nắm lấy cổ tay của Tạ Kỳ Ngôn.
“Đi đâu?” Tạ Kỳ Ngôn cau mày khó hiểu.
“Thêm vân tay của cậu vào nhà chứ còn làm sao nữa! Nhà này cũng đâu phải xa lại gì với cậu.”
“Không phải cậu không muốn à!”
“Người đó là cậu, tôi còn không muốn à.”
Hàn Hân Đình cẩn thận hướng dẫn Tạ Kỳ Ngôn cài đặt dấu vân tay vào cánh cửa nhà của mình. Với Hàn Hân Đình, đó là một bước tiến lớn. Biệt thự này là nơi tư mật của cô ấy, cá nhân của cô ấy, bí mật của cô ấy. Tất cả đau lòng, ám ảnh, hy vọng giúp đỡ trong vụ án của Chi Dao, những viên thuốc giúp cô ấy ức chế những cơn đau tan nát lòng mình từng đêm, mà chưa bao giờ cô ấy dám để bất kỳ ai phát hiện. Hàn Hân Đình cho rằng biệt thự này là an trú dành cho riêng mình.
Tạ Kỳ Ngôn là người duy nhất mà cô ấy chấp nhận cài đặt dấu vân tay mở cửa. Người ta là bình thường, với Hàn Hân Đình, chính là mở cửa thành trì kiên cố nhất của mình cho một kẻ trên tay đang cầm vũ khí và chính mình cũng cởi xuống toàn bộ chiếc giáp phòng vệ đối với Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn là lần đầu yêu một người, yêu say đắm một người nhưng Tạ Kỳ Ngôn cũng là người hiểu chuyện, nên Tạ Kỳ Ngôn mới không khỏi bật ra nhu tình lúc Hàn Hân Đình mỉm cười thông báo rằng đã cài đặt xong dấu vân tay.
“Cậu tắm đi, tôi đi pha nước ấm cho, không lại cảm đấy.” Hàn Hân Đình quay lại.
Không phải là lần đầu sử dụng nhà vệ sinh ở biệt thự này cho việc tắm táp, chỉ là lần này đặc biệt khác hơn, rất thân thuộc, thân thuộc đến nỗi giống như mỗi một chỗ nơi đây đều là nơi mình khẳng định thuộc về.
Rất an tâm.
Sau một hồi, Tạ Kỳ Ngôn cũng đã tắm táp xong, chọn một chiếc áo thun xanh lơ và quần thun ngắn mà Hàn Hân Đình đã chuẩn bị cho mình, bước ra ngoài. Những tầng hơi nước ấm bao quanh, những giọt nước vẫn còn đọng lại trên tóc và trượt dài trên gương mặt rạng ngời của Tạ Kỳ Ngôn. Hơn nữa, Tạ Kỳ Ngôn đáng ghét này lại còn lau người rất sạch sẽ, đáng trách là cậu ấy còn chọn chiếc áo thun cao cổ cổ hủ như vậy làm cho Hàn Hân Đình có một chút thở dài.
Chẳng phải người ta luôn nhìn người tình của mình bước ra từ trong nhà tắm với làn da trắng mịn, sạch sẽ bằng một chút khát khao và mê đắm hay sao? Nhưng trong mắt Hàn Hân Đình lúc này, Tạ Kỳ Ngôn không phải là mỹ cảnh quyến rũ nhất mà đó là quang cảnh làm người ta thấy yên bình nhất.
“Tôi sấy tóc cho cậu. Đầu ẩm thế này, không ngủ được đâu.” Hàn Hân Đình vui vẻ lấy ra trong tủ máy sấy khi bản thân cũng đã tắm rửa sạch sẽ, trông thấy Tạ Kỳ Ngôn đầu tóc vẫn ẩm ướt mà lại chạy đi đọc sách.
Tạ Kỳ Ngôn cũng trở nên rất ngoan ngoãn làm theo lời của Hàn Hân Đình, trong đầu không nghĩ gì nhiều chỉ là thấy trái tim mình nhẹ tênh. Đây có phải là cảm giác bình yên mà người ta vẫn hay nhắc đến khi được ở nơi thuộc về mình sau một ngày đương đầu mệt mỏi, một ngày mà nhìn đâu cũng thấy nỗi nhớ kéo dài đến lê thê.
Thật sự rất dễ chịu. Tạ Kỳ Ngôn nhắm mắt lại như cố khắc thật sâu vào trí nhớ của mình khoảnh khắc thư thái này. Hàn Hân Đình vui vẻ sấy tóc cho đối phương, những ngón tay thon dài của Hàn Hân Đình lùa qua làn tóc của Tạ Kỳ Ngôn, cẩn thận từng chút, tách các nếp tóc, chú ý nhiệt độ để không làm Tạ Kỳ Ngôn khó chịu. Bản thân chịu nóng một chút, cũng không có sao. Trước mặt chẳng phải là thứ quý giá nhất của mình rồi hay sao? Câu nệ việc mình ngại nhiệt cao để làm gì.
Nhưng mà sếp Tạ có phải cao hơn một chút rồi không? Hàn Hân Đình thầm nghĩ rồi chậm rãi nhướn người lên, đầu gối khuỵu trên giường, tư thế một cao, một thấp này làm hương hoa trà vẫn còn nằm trên làn da thịt nhẵn mịn của Hàn Hân Đình cọ vào đầu mũi Tạ Kỳ Ngôn.
Tạ Kỳ Ngôn nhận ra trái tim mình giật nảy lên, vội vàng mở mắt, cảnh tượng thanh thoát của Hàn Hân Đình lộ diện trước mắt. Cô ấy chỉ mặc độc chiếc áo choàng tắm, nửa kín nửa hở thật biết làm đầu óc của người khác mê man. Cũng chính là làm bản thân Tạ Kỳ Ngôn nhịn không nổi mà vòng tay ôm chầm lấy ôn hương nhuyễn ngọc
“Tôi bây giờ sao lại ích kỷ như vậy nhỉ?” Giọng Tạ Kỳ Ngôn trầm xuống, Hàn Hân Đình phàn nàn Tạ Kỳ Ngôn không chịu ngồi yên cho mình sấy tóc, lại tiện tay tắt máy sấy.
“Lại làm sao rồi?” Hàn Hân Đình càm ràm cho có lệ, mỗi lần Tạ Kỳ Ngôn hạ tông giọng thì trái tim cũng ngã nhào.
“Không muốn chia sẻ cậu với ai cả.”
“Tạ Kỳ Ngôn cũng biết nhõng nhẽo rồi à?”
“Chỉ với một mình cậu thôi!”
“Được rồi! Cậu có mệt không? Uống một ít nước ấm rồi ngủ nhé!”
“Có yêu tôi không?” Tạ Kỳ Ngôn cảm nhận làn hương hoa trà có ý định rơi đi, bản thân lại như một đứa trẻ kéo người ta lại.
“Cậu có phải con nít đâu?”
“Có yêu không?”
“Trái tim của tôi, ở chỗ cậu rồi, đừng hỏi có yêu hay không nữa.” Hàn Hân Đình nhìn xuống, khi vòng eo vẫn bị Tạ Kỳ Ngôn ôm chặt.
“Câu trả lời không thay đổi.” Hàn Hân Đình từ từ dùng ngón tay của mình men theo sườn mặt thanh tú của Tạ Kỳ Ngôn, ánh mắt tràn đầy sự yêu chiều như muốn bản thân ghi nhớ thật kỹ người trước mặt mình.
Hàn Hân Đình rốt cuộc là không chịu nói ra lời Tạ Kỳ Ngôn muốn nghe. Hàn Hân Đình đúng là tiểu yêu tinh, thích bỏ lửng để làm trái tim người ta tự ngứa ngáy, tự huyễn hoặc tìm kiếm câu trả lời.
Tạ Kỳ Ngôn không có ý định buông tha, nếu cả ba chữ cơ bản đó mà cậu ấy cũng không nói, vậy thì để cậu ấy phải trả giá đi. Đôi khi hai chữ “Ngôn Ngôn” sẽ có tác dụng cổ vũ hơn rất nhiều cho khoảnh khắc này được kéo dài hơn một chút.
“Cửa nhà của cậu có vân tay tôi rồi, có phải còn ở đâu mà vân tay tôi chưa quét không?”
“Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình dự cảm Tạ Kỳ Ngôn lại sắp giở trò, lần trước đẩy đưa chẳng phải quá tổn thương thanh quản, báo hại cả ngày không dám mở miệng nói chuyện.
“Không phải cũng nên thế rồi à?”
Dứt câu nói cũng là lúc dây thắt áo choàng tắm của Hàn Hân Đình rơi xuống, mỹ cảnh cũng dần dần lộ ra trước mắt khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn nhảy cẩng lên, tầng hơi nóng nhen nhóm bao trùm.
Hàn Hân Đình từ bao giờ thắt nút dây áo choàng tắm lỏng như thế nhỉ? Tạ Kỳ Ngôn chưa từng thấy nhưng có thể lúc nãy Hàn Hân Đình cũng không để tâm.
Tạ Kỳ Ngôn nhanh tay khóa chặt hai cổ tay của Hàn Hân Đình xuống sau lưng, kéo sát Hàn Hân Đình để cậu ấy ngồi trên người mình, một bàn tay còn lại thuần thục kéo xuống chiếc áo choàng tắm của Hàn Hân Đình để lộ phần cổ trắng nõn vẫn còn đọng tầng hương hoa trà thanh mát, vô cùng mời gọi.
Tạ Kỳ Ngôn cũng không ngần ngại ấn môi mình vào khu vực yêu kiều đang lộ ra trước mắt.
Tạ Kỳ Ngôn thong dong dùng môi chiếm dụng làn da của Hàn Hân Đình từ phần cổ đến xương quai xanh, rồi tấn công vào phần ngực căng tròn khiêu khích. Mỗi một chuyển động có lúc chậm rãi, có lúc dồn dập cật lực mang tính trêu ghẹo của Tạ Kỳ Ngôn đều khiến Hàn Hân Đình không kịp trở tay. Hai tiếng “Ngôn Ngôn” vô thức bật ra trong tiếng thở gấp gáp và nặng nề, thực sự rất có sức mạnh cổ vũ. Tạ Kỳ Ngôn được nước lấn tới, phóng hỏa đốt nhà khiến thành trì của Hàn Hân Đình tan tác.
“Ngôn! Chậm thôi!” Hàn Hân Đình khó nhọc vùng vẫy khi tay vẫn bị Tạ Kỳ Ngôn khắc chế ở phía sau, bàn tay trơ trọi chỉ còn biết bám lấy ống tay áo choàng tắm vẫn còn sót lại trên cơ thể, siết chặt.
Tuyến phòng vệ càng lúc càng bị bẻ gãy, cơ thể dần mềm nhũn theo sự dẫn dắt của Tạ Kỳ Ngôn. Tạ Kỳ Ngôn dịu dàng đỡ lấy lưng của Hàn Hân Đình, đặt cô ấy nằm xuống, tay cũng hoàn toàn thả lỏng cổ tay của Hàn Hân Đình, có lẽ bàn tay đến lúc làm những việc quan trọng hơn.
Tạ Kỳ Ngôn tham luyến cuốn lấy môi của Hàn Hân Đình đến khi tầng hơi nóng bao trùm khiến Hàn Hân Đình chỉ còn biết siết mạnh lấy drap giường, lần nào cũng là kẻ thất thủ trước, lần nào cũng bại trận trước sự mạnh mẽ của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình có đôi chút tự giận bản thân mà nhắm chặt mắt để môi của Tạ Kỳ Ngôn bạo liệt tấn công mình.
Nhưng Tạ Kỳ Ngôn lại để tâm sự bức bối của Hàn Hân Đình, đột ngột nhoài người lên trên, dứt đôi mình khỏi cơ thể của Hàn Hân Đình. Tạ Kỳ Ngôn chợt cắn nhẹ tai của Hàn Hân Đình, hạ thấp tông giọng như muốn đùa giỡn. Đôi tai mèo con của Hàn Hân Đình lập tức bị đánh trúng mà đỏ ửng lên đến không còn hơi sức, hành động này rõ ràng là cố tình đánh cắp lý trí của Hàn Hân Đình.
“Đến lúc lấy dấu vân tay rồi phải không?”
Bên ngoài trời mưa, nhưng trong phòng lửa tình càng cháy càng lớn, triền miên hết đêm.
/72
|