Hôm xảy ra vụ án, A Phu cả ngày đều ở nhà, nhưng bà Linh vẫn khẳng khái khai với cảnh sát rằng chồng mình có lịch trình công tác phải đi xa, bà chỉ ở nhà một mình.
Trên thực tế, hắn không phải không có ở nhà mà là đang bận rộn di chuyển từ đường ống nước ở căn hộ của nạn nhân quay trở về nhà mình sau khi gây án. Đáng lý ra, nếu Mạc Bắc không xuất hiện ở cửa chính, bà Linh có thể giúp chồng mình dễ dàng rời khỏi hiện trường đường đường chính chính, sau đó bà sẽ là người báo với cảnh sát chuyện thảm sát xảy ra trong căn hộ hàng xóm.
Vì bằng chứng hoàn toàn chứng minh sự tồn tại của A Phu. Không chỉ ADN trên vỏ đậu phộng trùng khớp với ADN của A Phu, dấu vết trên đường ống nước xuất hiện giữa nhà của nạn nhân và nhà của bà Linh. Trong nhà của hai vợ chồng, cảnh sát cuối cùng cũng tìm được hung khí gây án, đó là một con dao mổ được giấu ở dưới giường. Vết máu trên lưỡi dao rất hỗn loạn nhưng trùng khớp với toàn bộ vết máu của 5 nạn nhân. Cảnh sát tìm thêm được đoạn dây kẽm dài, theo lời phân tích của tổ pháp chứng đây chính là đoạn dây được dùng làm đòn bẩy để bẩy chiếc lẫy khóa cửa sổ giúp A Phu thành công đột nhập vào nhà.
Đó là bằng chứng, nhưng nguyên nhân dẫn đến hành động hung tợn của A Phu chính là đố kị.
Ông ta đố kị những người trẻ tuổi hơn mình, những người từ tỉnh lên thành phố để kiếm sống vì cho rằng chính sự xuất hiện của họ đã làm ông ta bị sa thải ở chính công việc mà ông ta yêu thích.
A Phu vốn là nhân viên làm trong phòng nghiên cứu cho công ty về dụng cụ y tế. Ông ta muốn thăng tiến mà đã dành thêm thời gian đi học điều dưỡng, nhằm nắm bắt các tác dụng của từng loại dụng cụ, định lượng thuốc. Ông ta đã dành gần như hết tiền dành dụm của mình để vừa làm vừa học, hy vọng sau khi hoàn tất khóa học có thể nhận được cơ hội làm việc tại bệnh viện như lời hứa hẹn của vị quản lý.
Tuy nhiên, trong giai đoạn suy thoái tài chính, cũng như xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh, công ty quyết định cắt giảm nhân sự. A Phu chính là đối tượng đầu tiên. Lớn tuổi, không có nhiều bằng cấp cạnh tranh, không có sắc vóc để thuyên chuyển sang bộ phận bán hàng trọng điểm để kích cầu doanh thu, ăn nói lắp ba lắp bắp.
Việc học của A Phu vì vậy mà buộc phải dừng lại do không còn đủ kinh phí để trang trải, việc vừa họ vừa làm là để trả tiền vay vốn nhưng hiện tại chính là không còn nguồn thu. Ông ta cho rằng tuổi tác chính là rào cản của bản thân, sau này, đi xin việc, mấy tháng trời đều không có hồi âm. Các vị trí của ông ấy đều được ưu tiên cho những người trẻ tuổi hơn, hầu hết đều là những người từ tỉnh lên với mức giá lao động nhỉnh hơn.
Sau đó, A Phu xin được một chân nhân viên ở một cửa hàng, nhưng chưa đầy 2 tháng lại bị ông chủ kiếm cớ đuổi đi để tuyển dụng một cô gái trẻ đẹp với mức lương tương đương. Có thể cô ta không có kinh nghiệm, cũng không thực sự chịu khó nhưng ông chủ vẫn có thể trưng dụng cô ấy để làm bộ mặt đại diện cho cửa hàng.
Dần dần sau này, những vị trí mà A Phu ứng đều được trao cho những người trẻ, chính xác là hầu hết các cô gái trẻ. Gần 1 năm trời, A Phu không xin được việc và nảy sinh cảm giác căm phẫn cho rằng chính những cô gái trẻ từ tỉnh, dùng thân xác trao đổi mà tước mất cơ hội của ông ta. Cuối cùng, vì gánh nặng kinh tế, A Phu đồng ý vào làm công nhân cho một xưởng làm sắt.
Tuy nhiên, thể chất yếu ớt khiến A Phu không thể đảm đương nổi công việc nặng ở xưởng, hiệu suất làm việc kém khiến A Phu bị sa thải và tiếp tục rơi vào cảnh thất nghiệp. Khoảnh khắc rời khỏi xưởng, ông lại vô tình nhìn thấy xưởng trưởng đi cùng cô gái trẻ giới thiệu một vòng quanh xưởng, nói về dây chuyền sản xuất mà cô sẽ đảm trách.
Tất cả đã thổi bùng ngọn lửa căm hận của A Phu với những trẻ tuổi, đặc biệt là phụ nữ từ tỉnh. Ông ta cho rằng chính họ đã cướp miếng cơm của người thành phố, chính họ đã dùng thủ đoạn dơ bẩn để giăng bẫy những gã đàn ông và hình thành nên sự ức hiếp với ông ta. Trùng hợp thay, hàng xóm của A Phu, 5 người phụ nữ trẻ lại có tất cả đặc điểm trên.
Ban đầu, ông yêu thích sự sợ hãi của họ bằng cách hù dọa họ, hả hê khi họ cảm thấy lo lắng và mình thì anh hùng đứng ra giải quyết khiến họ tăng thêm cảm giác ngưỡng mộ đối với mình. Dần dần, ông ta tìm cơ hội tiếp xúc, càng tiếp xúc càng không thể chịu đựng nổi những người đàn bà này. Từ đó mà nung nấu ý định trả thù.
Vì rất thân với nạn nhân, A Phu biết rõ lịch trình của họ, hơn nữa còn hẹn ông qua nhà để sửa chữa đường điện. Đây rõ ràng là cơ hội. A Phu đã chuẩn bị một kế hoạch rất kỹ để có thể chuốc mê nạn nhân, nắm rõ địa thế căn nhà nên rất dễ dàng hành động. Như Tạ Kỳ Ngôn đoán, ông đã mua nước đến mời các nạn nhân, trong nước đã được bỏ sẵn một hàm lượng thuốc ngủ vừa đủ, sau khi tạm biệt họ, ông đã tính toán thời gian để quay lại. Vốn A Phu là người quen biết, họ hoàn toàn không có nghi ngờ.
A Phu đã từng trộm và đánh một bản sao chìa khóa của 5 cô gái. Hôm gây án, chính là vào bằng cửa chính.
Hành động xả máu chính là cảm thấy họ quá dơ bẩn. Nếu Mạc Bắc không xuất hiện, vốn A Phu có thể tận hưởng trọn vẹn vẻ sợ hãi của toàn bộ nạn nhân. May mắn, tin nhắn của bà Linh đến đã giúp A Phu có thời gian tẩu thoát bằng đường cửa sổ.
Trong lời khai nhận tội của mình A Phu đã khiến không ít cảnh sát có mặt rợn người.
“Những người đó chết một người bớt một người. Tôi chưa từng ân hận.”
“Thật ra họ không nên chết, kẻ đáng chết chính là những người vừa hèn nhát, vừa bất tài như ông. Trên đời này, tuổi tác là thông tin vô nghĩa nhất trong công việc, năng lực mới thứ đáng coi trọng nhất.”
“Nếu một nơi từ chối anh có thể do họ không có mắt nhìn người, nếu liên tục trở thành đối tượng sa thải, lỗi không phải ở họ, lỗi ở anh không chứng minh được giá trị của mình.”
Tạ Kỳ Ngôn tức giận nhưng cũng không thể nhào vào đánh hắn một trận, chỉ biết dùng những lời lẽ này đánh hắn. Một kẻ máu lạnh như hắn, nếu không nhanh chóng bài trừ sẽ trở thành một kẻ sát nhân leo thang. Khi đóng hồ sơ, bà Linh cũng được triệu tập để khởi tố tội đồng lõa và cản trở người thi hành công vụ.
“Cuối cùng cũng có thể tan sở rồi!” Lão Hổ hào hứng la lên khi đóng lại tập hồ sơ cuối cùng trên bàn của mình.
“Sớm vậy hả? Mau viết báo cáo lời khai cho tôi đi, ngày mai phải giao cho cục trưởng đó!” Tạ Kỳ Ngôn răn đe.
“Sếp à!” Tiểu Ca than thở.
“Nào tranh thủ đi, bữa khuya hôm nay, tôi đãi mọi người.”
Khuya đó, Hàn Hân Đình một mình lái xe về biệt thự để hoàn thành kết quả khám nghiệm và viết lời kết cho báo cáo của mình trước khi tổng hợp đưa sang cục trưởng Lâm, cũng như công bố với báo giới.
Trong dòng kết luận cuối cùng của mình, Hàn Hân Đình viết:
Con người là cá thể tự ti. Nếu sự tự ti được dung dưỡng rất có thể trở thành đố kị. Sự đố kị nếu được nuông chiều sẽ nổ ra căm phẫn. Vốn loài người vừa rất yếu đuối vừa rất mạnh mẽ. Những chuyện xảy ra chỉ là cái cớ để biết họ nghiêng về khía cạnh nào.
Sau khi viết lời kết luận, Hàn Hân Đình đóng lại hồ sơ, đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, cô nhanh tay lấy điện thoại và mở mục tin nhắn gửi cho Tạ Kỳ Ngôn.
[Về chỗ biệt thự, tôi đợi cậu.]
Câu trả lời rất nhanh được hồi âm, chỉ một chữ “Được” của đối phương, Hàn Hân Đình đã cảm thấy vô cùng thoải mái mà dành thời gian tắm rửa sạch sẽ một chút.
“Tạ Kỳ Ngôn, đi ăn rồi về?” Phương Tư Nhã mừng rỡ khoác vai Tạ Kỳ Ngôn khi hoàn thành xong phần báo cáo của mình.
“Cậu còn bụng ăn à?” Tạ Kỳ Ngôn cũng vui vẻ đáp lại, từ lúc xảy ra chuyện đến nay, khi Mạc Bắc bị giam giữ, cả đội trọng án dưới áp lực công chúng đều phải làm việc hơn 200 phần trăm sức lực, chưa có ai được về nhà, cũng chưa có ai thoải mái cười một nụ cười thật tươi. Tạ Kỳ Ngôn hiểu được cảm giác thả lỏng của Phương Tư Nhã lúc này.
“Uống một chút cũng được mà!”
“Nhưng hôm nay phải về rồi?” Tạ Kỳ Ngôn rất dứt khoát mặc vào áo khoác và mở khóa chiếc xe đạp của mình.
“Về đâu chứ?” Phương Tư Nhã trêu ghẹo.
“Về nhà của chúng ta hay là...”
“Về nhà Hàn Hân Đình!”
“Chà, cái tên này, bây giờ gọi đó là nhà rồi đấy à?” Phương Tư Nhã cũng rất hiểu chuyện. Bình thường Hàn Hân Đình là người tự cao tự đại, bề ngoài lạnh lùng, nhưng khi vụ án này xảy ra, cô luôn không thể kiềm chế được lo lắng mà nhìn về phía Tạ Kỳ Ngôn, nhiều lúc còn bộc lộ cả cảm xúc công khai, Phương Tư Nhã có ngốc thì cũng không thể không thấy.
Hàn Hân Đình bề ngoài là người vô tình, nói đi là đi nói đến là đến, làm tan nát biết bao nhiêu người, không ngờ, khi yêu vào lại thích bám người như vậy.
“Vậy thôi, không phá hỏng chuyện tốt của cậu, tôi với lão Hổ đi ra quán uống vài ly đây.”
Như đúng lời hẹn, Tạ Kỳ Ngôn đạp xe đến biệt thự của Hàn Hân Đình. Nhưng vì không có chìa khóa vào nhà, Tạ Kỳ Ngôn đành phải phiền Hàn Hân Đình mở cửa cho mình từ hệ thống thông minh bên trong. Nhưng sao cũng được, Hàn Hân Đình vẫn cảm thấy an lòng vì sự có mặt của Tạ Kỳ Ngôn, chỉ là cô chưa thể đủ mạnh dạ để chia sẻ vân tay xác nhận của ngôi nhà này ngoài bản thân mình, dù cô còn chu đáo chuẩn bị rất nhiều quần áo phù hợp cho Tạ Kỳ Ngôn ở đây.
Khi nhìn thấy Hàn Hân Đình thân hình mảnh mai mời gọi, mặc độc chiếc áo ngủ và khoác hờ áo khoác ngoài, Tạ Kỳ Ngôn cảm giác bản thân chính là trụ không vững rồi!
Ở cảnh cục, Hàn Hân Đình liên tục bắt thóp trái tim của Tạ Kỳ Ngôn, nhưng thân ở nơi làm việc, Tạ Kỳ Ngôn biết rằng mình phải có sự kiềm chế rất lớn. Ngược lại, đây là nơi riêng tư của hai người, cũng là nơi quen thuộc của hai người, không cần câu nệ.
Ngay khi cánh cửa lớn đóng lại, Tạ Kỳ Ngôn đã mặc kệ bản thân vẫn còn bị thương, một tay vòng sang eo Hàn Hân Đình kéo nhẹ để Hàn Hân Đình ngã nhào vào lòng mình. Hàn Hân Đình có mùi hương tự nhiên rất dễ chịu, pha một chút bạc hà thanh mát, cả một ngày dài được ôm hương hoa nhuyễn ngọc trong lòng khiến Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy những mệt mỏi, gánh nặng đều đồng loạt buông súng đầu hàng.
Hàn Hân Đình chính là thứ rất dễ gây nghiện, có phải không? Tạ Kỳ Ngôn thầm nghĩ, bản thân suýt nữa đã bị sự tham luyến đó cuốn phăng mà đưa tay màu luồn sau lớp áo của Hàn Hân Đình, quấy phá đối phương.
“Đi tắm đi!” Hàn Hân Đình vội vàng quay người ngăn lại, tạo khoảng cánh với Tạ Kỳ Ngôn.
“Đi tắm xong rồi! Thì có được làm gì khác không?”
“Mau đi tắm đi!” Hàn Hân Đình xua tay, giả vờ làm ra thái độ chán ghét. Chẳng biết từ khi nào mà Tạ Kỳ Ngôn lại thành ra vòi vĩnh như vậy.
Tạ Kỳ Ngôn rất nghe lời, hoàn thành việc tắm táp làm bản thân thoải mái rất nhiều. Từ cửa nhà tắm bước ra, hơi nước ấm nóng xông lên, trong làn sương mỏng mờ đó, cô nhìn thấy Hàn Hân Đình đang thả lỏng cơ thể, ngồi đọc sách, chăm chú đến nỗi áp khoác rơi hờ xuống vai mà bản thân cũng không biết.
Hình ảnh đó làm Tạ Kỳ Ngôn vừa thấy bình yên cũng vừa thấy đê mê đến không còn lối thoát. Tạ Kỳ Ngôn vội vàng vứt khăn vào giỏ đồ, quen hơi quen chỗ tìm đến nửa bên giường của Hàn Hân Đình, còn Hàn Hân Đình cũng nhanh chóng gấp lại cuốn sách.
Tạ Kỳ Ngôn chính là nóng lòng quá rồi, vừa thấy Hàn Hân Đình đặt sách xuống đã đưa hết cả thân người sát lại gần. Hơi ấm gỗ tuyết tùng ngâm trong nước ấm có sức phát huy rất lớn, khi Tạ Ngôn tiến gần suýt nữa làm đầu óc Hàn Hân Đình mụ mị cả đi mà thân thể cũng trở nên mềm nhũn, dựa dẫm vào Tạ Kỳ Ngôn.
Rất nhanh,Tạ Kỳ Ngôn dùng tay đỡ lấy lưng của Hàn Hân Đình, nhẹ nhàng ve vuốt, một tay còn lại men theo sườn mặt của Hàn Hân Đình rồi nhìn cô ấy bằng ánh mắt ôn nhu. Hàn Hân Đình cũng rất biết phối hợp mà choàng tay qua cổ của Tạ Kỳ Ngôn, thành ra trở nên bất lợi khi bị Tạ Kỳ Ngôn khóa chặt bên dưới, đôi môi cũng lập tức thất thủ.
Đến lúc Tạ Kỳ Ngôn bị dụ hoặc bởi chiếc cổ trắng nõn mà không thể kiềm lòng, hạ thấp người, đưa môi mình miết theo phần hàm bên rồi đến tai, len lỏi đến cổ, râm ran đốt nóng từng chút, từng chút cơ thể Hàn Hân Đình khiến cả người cô gần như không còn sức chống đỡ, đột ngột nức nở một tiếng.
“Cậu đang bị thương, đừng có làm càn.” Hàn Hân Đình khàn giọng cảnh báo.
“Vậy cậu tính... không làm gì hả?” Tạ Kỳ Ngôn dừng lại, không ngớt thái độ trêu hoa ghẹo nguyệt. Không phải đôi môi ưa thích phóng hỏa khắp thành trì, ánh mắt dịu dàng của Tạ Kỳ Ngôn mới là thứ đâm thủng lớp bảo vệ của Hàn Hân Đình.
“Từ lúc về Tô Hàn đến giờ, cậu không có ngày nào được nghỉ ngơi, hôm nay ở đây, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Hàn Hân Đình đẩy nhẹ Tạ Kỳ Ngôn ra để tách hơi nóng đang cuốn lấy cả hai và hút cạn đi lý trí.
“Cậu không tính làm gì thật à?” Tạ Kỳ Ngôn có đôi chút hốt hoảng, Hàn Hân Đình thấy thoáng chờ đợi rồi thất vọng vụt qua trong mắt Tạ Kỳ Ngôn mà không nén nổi, muốn cười to. Hình ảnh sếp Tạ thế này không ngờ lại kích lên lời tuyên chiến của Hàn Hân Đình.
“Có chứ! Nhưng mà...”
Chưa kết thúc câu nói, Hàn Hân Đình đã lật ngược tình thế, để Tạ Kỳ Ngôn nằm xuống dưới bên mình, dùng tay khóa chặt hai cổ tay của Tạ Kỳ Ngôn, đưa lên cao. Dù không dùng nhiều lực vì Tạ Kỳ Ngôn bị thương nhưng Tạ Kỳ Ngôn vẫn thấy rõ sự uy hiếp mà không dám phản kháng.
“Hôm nay, tôi muốn ở trên!”
Giọng của Hàn Hân Đình trở nên trầm lại, bàn tay mon men sờ chạm đến làn da của Tạ Kỳ Ngôn, chậm rãi vén lớp áo đang che lấp phần bụng săn chắn bên trong. Hàn Hân Đình hạ thấp người, bắt đầu từ cổ, nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, đem tất cả những gì mà Tạ Kỳ Ngôn từng dùng với mình, lần lượt từng cái từng cái trả hết cho Tạ Kỳ Ngôn.
Hàn Hân Đình là gì chứ? Là kẻ săn mồi có tiếng ở Tô Hàn, người theo đuổi cô đếm hoài không xuể, kẻ quỳ lụy trước cô cũng chưa từng đếm hết. Hàn Hân Đình có Tạ Kỳ Ngôn đúng là không có cơ hội thi triển nhưng ngón nghề chưa mai mốt, thành ra vốn liếng trước đây có được bao nhiêu cũng tung ra hết. Kinh nghiệm đúng là tích lũy không nhỏ.
Sếp Tạ anh khí ngất trời, nói chuyện đanh thép, luật sánh như sơn, một gang, một tấc cũng chưa bao giờ thua, bây giờ lại khiến Hàn Hân Đình hả hê đến mức không biết nương tay. Nhưng may mắn cho Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình vốn chỉ là cọp giấy, thi triển vài đường võ công đã mệt đến mức nằm lăn vào lòng Tạ Kỳ Ngôn ngủ ngon lành. Tạ Kỳ Ngôn rất muốn dạy dỗ Hàn Hân Đình một trận, nhưng cô ấy thật sự rất dễ chịu khi được ngủ ngon, mấy ngày nay đều rất vất vả, cả Hàn Hân Đình cũng rất mệt, Tạ Kỳ Ngôn dỗ dành một lúc khi chắc chắn Hàn Hân Đình ngủ say rồi mới an lòng vào giấc.
Thù gì thì để sau này hãy trả, bây giờ Tạ Kỳ Ngôn không muốn hương hoa nhuyễn ngọc trong người mình, tổn hại chúc nào.
Trên thực tế, hắn không phải không có ở nhà mà là đang bận rộn di chuyển từ đường ống nước ở căn hộ của nạn nhân quay trở về nhà mình sau khi gây án. Đáng lý ra, nếu Mạc Bắc không xuất hiện ở cửa chính, bà Linh có thể giúp chồng mình dễ dàng rời khỏi hiện trường đường đường chính chính, sau đó bà sẽ là người báo với cảnh sát chuyện thảm sát xảy ra trong căn hộ hàng xóm.
Vì bằng chứng hoàn toàn chứng minh sự tồn tại của A Phu. Không chỉ ADN trên vỏ đậu phộng trùng khớp với ADN của A Phu, dấu vết trên đường ống nước xuất hiện giữa nhà của nạn nhân và nhà của bà Linh. Trong nhà của hai vợ chồng, cảnh sát cuối cùng cũng tìm được hung khí gây án, đó là một con dao mổ được giấu ở dưới giường. Vết máu trên lưỡi dao rất hỗn loạn nhưng trùng khớp với toàn bộ vết máu của 5 nạn nhân. Cảnh sát tìm thêm được đoạn dây kẽm dài, theo lời phân tích của tổ pháp chứng đây chính là đoạn dây được dùng làm đòn bẩy để bẩy chiếc lẫy khóa cửa sổ giúp A Phu thành công đột nhập vào nhà.
Đó là bằng chứng, nhưng nguyên nhân dẫn đến hành động hung tợn của A Phu chính là đố kị.
Ông ta đố kị những người trẻ tuổi hơn mình, những người từ tỉnh lên thành phố để kiếm sống vì cho rằng chính sự xuất hiện của họ đã làm ông ta bị sa thải ở chính công việc mà ông ta yêu thích.
A Phu vốn là nhân viên làm trong phòng nghiên cứu cho công ty về dụng cụ y tế. Ông ta muốn thăng tiến mà đã dành thêm thời gian đi học điều dưỡng, nhằm nắm bắt các tác dụng của từng loại dụng cụ, định lượng thuốc. Ông ta đã dành gần như hết tiền dành dụm của mình để vừa làm vừa học, hy vọng sau khi hoàn tất khóa học có thể nhận được cơ hội làm việc tại bệnh viện như lời hứa hẹn của vị quản lý.
Tuy nhiên, trong giai đoạn suy thoái tài chính, cũng như xuất hiện nhiều đối thủ cạnh tranh, công ty quyết định cắt giảm nhân sự. A Phu chính là đối tượng đầu tiên. Lớn tuổi, không có nhiều bằng cấp cạnh tranh, không có sắc vóc để thuyên chuyển sang bộ phận bán hàng trọng điểm để kích cầu doanh thu, ăn nói lắp ba lắp bắp.
Việc học của A Phu vì vậy mà buộc phải dừng lại do không còn đủ kinh phí để trang trải, việc vừa họ vừa làm là để trả tiền vay vốn nhưng hiện tại chính là không còn nguồn thu. Ông ta cho rằng tuổi tác chính là rào cản của bản thân, sau này, đi xin việc, mấy tháng trời đều không có hồi âm. Các vị trí của ông ấy đều được ưu tiên cho những người trẻ tuổi hơn, hầu hết đều là những người từ tỉnh lên với mức giá lao động nhỉnh hơn.
Sau đó, A Phu xin được một chân nhân viên ở một cửa hàng, nhưng chưa đầy 2 tháng lại bị ông chủ kiếm cớ đuổi đi để tuyển dụng một cô gái trẻ đẹp với mức lương tương đương. Có thể cô ta không có kinh nghiệm, cũng không thực sự chịu khó nhưng ông chủ vẫn có thể trưng dụng cô ấy để làm bộ mặt đại diện cho cửa hàng.
Dần dần sau này, những vị trí mà A Phu ứng đều được trao cho những người trẻ, chính xác là hầu hết các cô gái trẻ. Gần 1 năm trời, A Phu không xin được việc và nảy sinh cảm giác căm phẫn cho rằng chính những cô gái trẻ từ tỉnh, dùng thân xác trao đổi mà tước mất cơ hội của ông ta. Cuối cùng, vì gánh nặng kinh tế, A Phu đồng ý vào làm công nhân cho một xưởng làm sắt.
Tuy nhiên, thể chất yếu ớt khiến A Phu không thể đảm đương nổi công việc nặng ở xưởng, hiệu suất làm việc kém khiến A Phu bị sa thải và tiếp tục rơi vào cảnh thất nghiệp. Khoảnh khắc rời khỏi xưởng, ông lại vô tình nhìn thấy xưởng trưởng đi cùng cô gái trẻ giới thiệu một vòng quanh xưởng, nói về dây chuyền sản xuất mà cô sẽ đảm trách.
Tất cả đã thổi bùng ngọn lửa căm hận của A Phu với những trẻ tuổi, đặc biệt là phụ nữ từ tỉnh. Ông ta cho rằng chính họ đã cướp miếng cơm của người thành phố, chính họ đã dùng thủ đoạn dơ bẩn để giăng bẫy những gã đàn ông và hình thành nên sự ức hiếp với ông ta. Trùng hợp thay, hàng xóm của A Phu, 5 người phụ nữ trẻ lại có tất cả đặc điểm trên.
Ban đầu, ông yêu thích sự sợ hãi của họ bằng cách hù dọa họ, hả hê khi họ cảm thấy lo lắng và mình thì anh hùng đứng ra giải quyết khiến họ tăng thêm cảm giác ngưỡng mộ đối với mình. Dần dần, ông ta tìm cơ hội tiếp xúc, càng tiếp xúc càng không thể chịu đựng nổi những người đàn bà này. Từ đó mà nung nấu ý định trả thù.
Vì rất thân với nạn nhân, A Phu biết rõ lịch trình của họ, hơn nữa còn hẹn ông qua nhà để sửa chữa đường điện. Đây rõ ràng là cơ hội. A Phu đã chuẩn bị một kế hoạch rất kỹ để có thể chuốc mê nạn nhân, nắm rõ địa thế căn nhà nên rất dễ dàng hành động. Như Tạ Kỳ Ngôn đoán, ông đã mua nước đến mời các nạn nhân, trong nước đã được bỏ sẵn một hàm lượng thuốc ngủ vừa đủ, sau khi tạm biệt họ, ông đã tính toán thời gian để quay lại. Vốn A Phu là người quen biết, họ hoàn toàn không có nghi ngờ.
A Phu đã từng trộm và đánh một bản sao chìa khóa của 5 cô gái. Hôm gây án, chính là vào bằng cửa chính.
Hành động xả máu chính là cảm thấy họ quá dơ bẩn. Nếu Mạc Bắc không xuất hiện, vốn A Phu có thể tận hưởng trọn vẹn vẻ sợ hãi của toàn bộ nạn nhân. May mắn, tin nhắn của bà Linh đến đã giúp A Phu có thời gian tẩu thoát bằng đường cửa sổ.
Trong lời khai nhận tội của mình A Phu đã khiến không ít cảnh sát có mặt rợn người.
“Những người đó chết một người bớt một người. Tôi chưa từng ân hận.”
“Thật ra họ không nên chết, kẻ đáng chết chính là những người vừa hèn nhát, vừa bất tài như ông. Trên đời này, tuổi tác là thông tin vô nghĩa nhất trong công việc, năng lực mới thứ đáng coi trọng nhất.”
“Nếu một nơi từ chối anh có thể do họ không có mắt nhìn người, nếu liên tục trở thành đối tượng sa thải, lỗi không phải ở họ, lỗi ở anh không chứng minh được giá trị của mình.”
Tạ Kỳ Ngôn tức giận nhưng cũng không thể nhào vào đánh hắn một trận, chỉ biết dùng những lời lẽ này đánh hắn. Một kẻ máu lạnh như hắn, nếu không nhanh chóng bài trừ sẽ trở thành một kẻ sát nhân leo thang. Khi đóng hồ sơ, bà Linh cũng được triệu tập để khởi tố tội đồng lõa và cản trở người thi hành công vụ.
“Cuối cùng cũng có thể tan sở rồi!” Lão Hổ hào hứng la lên khi đóng lại tập hồ sơ cuối cùng trên bàn của mình.
“Sớm vậy hả? Mau viết báo cáo lời khai cho tôi đi, ngày mai phải giao cho cục trưởng đó!” Tạ Kỳ Ngôn răn đe.
“Sếp à!” Tiểu Ca than thở.
“Nào tranh thủ đi, bữa khuya hôm nay, tôi đãi mọi người.”
Khuya đó, Hàn Hân Đình một mình lái xe về biệt thự để hoàn thành kết quả khám nghiệm và viết lời kết cho báo cáo của mình trước khi tổng hợp đưa sang cục trưởng Lâm, cũng như công bố với báo giới.
Trong dòng kết luận cuối cùng của mình, Hàn Hân Đình viết:
Con người là cá thể tự ti. Nếu sự tự ti được dung dưỡng rất có thể trở thành đố kị. Sự đố kị nếu được nuông chiều sẽ nổ ra căm phẫn. Vốn loài người vừa rất yếu đuối vừa rất mạnh mẽ. Những chuyện xảy ra chỉ là cái cớ để biết họ nghiêng về khía cạnh nào.
Sau khi viết lời kết luận, Hàn Hân Đình đóng lại hồ sơ, đồng hồ đã hơn 1 giờ sáng, cô nhanh tay lấy điện thoại và mở mục tin nhắn gửi cho Tạ Kỳ Ngôn.
[Về chỗ biệt thự, tôi đợi cậu.]
Câu trả lời rất nhanh được hồi âm, chỉ một chữ “Được” của đối phương, Hàn Hân Đình đã cảm thấy vô cùng thoải mái mà dành thời gian tắm rửa sạch sẽ một chút.
“Tạ Kỳ Ngôn, đi ăn rồi về?” Phương Tư Nhã mừng rỡ khoác vai Tạ Kỳ Ngôn khi hoàn thành xong phần báo cáo của mình.
“Cậu còn bụng ăn à?” Tạ Kỳ Ngôn cũng vui vẻ đáp lại, từ lúc xảy ra chuyện đến nay, khi Mạc Bắc bị giam giữ, cả đội trọng án dưới áp lực công chúng đều phải làm việc hơn 200 phần trăm sức lực, chưa có ai được về nhà, cũng chưa có ai thoải mái cười một nụ cười thật tươi. Tạ Kỳ Ngôn hiểu được cảm giác thả lỏng của Phương Tư Nhã lúc này.
“Uống một chút cũng được mà!”
“Nhưng hôm nay phải về rồi?” Tạ Kỳ Ngôn rất dứt khoát mặc vào áo khoác và mở khóa chiếc xe đạp của mình.
“Về đâu chứ?” Phương Tư Nhã trêu ghẹo.
“Về nhà của chúng ta hay là...”
“Về nhà Hàn Hân Đình!”
“Chà, cái tên này, bây giờ gọi đó là nhà rồi đấy à?” Phương Tư Nhã cũng rất hiểu chuyện. Bình thường Hàn Hân Đình là người tự cao tự đại, bề ngoài lạnh lùng, nhưng khi vụ án này xảy ra, cô luôn không thể kiềm chế được lo lắng mà nhìn về phía Tạ Kỳ Ngôn, nhiều lúc còn bộc lộ cả cảm xúc công khai, Phương Tư Nhã có ngốc thì cũng không thể không thấy.
Hàn Hân Đình bề ngoài là người vô tình, nói đi là đi nói đến là đến, làm tan nát biết bao nhiêu người, không ngờ, khi yêu vào lại thích bám người như vậy.
“Vậy thôi, không phá hỏng chuyện tốt của cậu, tôi với lão Hổ đi ra quán uống vài ly đây.”
Như đúng lời hẹn, Tạ Kỳ Ngôn đạp xe đến biệt thự của Hàn Hân Đình. Nhưng vì không có chìa khóa vào nhà, Tạ Kỳ Ngôn đành phải phiền Hàn Hân Đình mở cửa cho mình từ hệ thống thông minh bên trong. Nhưng sao cũng được, Hàn Hân Đình vẫn cảm thấy an lòng vì sự có mặt của Tạ Kỳ Ngôn, chỉ là cô chưa thể đủ mạnh dạ để chia sẻ vân tay xác nhận của ngôi nhà này ngoài bản thân mình, dù cô còn chu đáo chuẩn bị rất nhiều quần áo phù hợp cho Tạ Kỳ Ngôn ở đây.
Khi nhìn thấy Hàn Hân Đình thân hình mảnh mai mời gọi, mặc độc chiếc áo ngủ và khoác hờ áo khoác ngoài, Tạ Kỳ Ngôn cảm giác bản thân chính là trụ không vững rồi!
Ở cảnh cục, Hàn Hân Đình liên tục bắt thóp trái tim của Tạ Kỳ Ngôn, nhưng thân ở nơi làm việc, Tạ Kỳ Ngôn biết rằng mình phải có sự kiềm chế rất lớn. Ngược lại, đây là nơi riêng tư của hai người, cũng là nơi quen thuộc của hai người, không cần câu nệ.
Ngay khi cánh cửa lớn đóng lại, Tạ Kỳ Ngôn đã mặc kệ bản thân vẫn còn bị thương, một tay vòng sang eo Hàn Hân Đình kéo nhẹ để Hàn Hân Đình ngã nhào vào lòng mình. Hàn Hân Đình có mùi hương tự nhiên rất dễ chịu, pha một chút bạc hà thanh mát, cả một ngày dài được ôm hương hoa nhuyễn ngọc trong lòng khiến Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy những mệt mỏi, gánh nặng đều đồng loạt buông súng đầu hàng.
Hàn Hân Đình chính là thứ rất dễ gây nghiện, có phải không? Tạ Kỳ Ngôn thầm nghĩ, bản thân suýt nữa đã bị sự tham luyến đó cuốn phăng mà đưa tay màu luồn sau lớp áo của Hàn Hân Đình, quấy phá đối phương.
“Đi tắm đi!” Hàn Hân Đình vội vàng quay người ngăn lại, tạo khoảng cánh với Tạ Kỳ Ngôn.
“Đi tắm xong rồi! Thì có được làm gì khác không?”
“Mau đi tắm đi!” Hàn Hân Đình xua tay, giả vờ làm ra thái độ chán ghét. Chẳng biết từ khi nào mà Tạ Kỳ Ngôn lại thành ra vòi vĩnh như vậy.
Tạ Kỳ Ngôn rất nghe lời, hoàn thành việc tắm táp làm bản thân thoải mái rất nhiều. Từ cửa nhà tắm bước ra, hơi nước ấm nóng xông lên, trong làn sương mỏng mờ đó, cô nhìn thấy Hàn Hân Đình đang thả lỏng cơ thể, ngồi đọc sách, chăm chú đến nỗi áp khoác rơi hờ xuống vai mà bản thân cũng không biết.
Hình ảnh đó làm Tạ Kỳ Ngôn vừa thấy bình yên cũng vừa thấy đê mê đến không còn lối thoát. Tạ Kỳ Ngôn vội vàng vứt khăn vào giỏ đồ, quen hơi quen chỗ tìm đến nửa bên giường của Hàn Hân Đình, còn Hàn Hân Đình cũng nhanh chóng gấp lại cuốn sách.
Tạ Kỳ Ngôn chính là nóng lòng quá rồi, vừa thấy Hàn Hân Đình đặt sách xuống đã đưa hết cả thân người sát lại gần. Hơi ấm gỗ tuyết tùng ngâm trong nước ấm có sức phát huy rất lớn, khi Tạ Ngôn tiến gần suýt nữa làm đầu óc Hàn Hân Đình mụ mị cả đi mà thân thể cũng trở nên mềm nhũn, dựa dẫm vào Tạ Kỳ Ngôn.
Rất nhanh,Tạ Kỳ Ngôn dùng tay đỡ lấy lưng của Hàn Hân Đình, nhẹ nhàng ve vuốt, một tay còn lại men theo sườn mặt của Hàn Hân Đình rồi nhìn cô ấy bằng ánh mắt ôn nhu. Hàn Hân Đình cũng rất biết phối hợp mà choàng tay qua cổ của Tạ Kỳ Ngôn, thành ra trở nên bất lợi khi bị Tạ Kỳ Ngôn khóa chặt bên dưới, đôi môi cũng lập tức thất thủ.
Đến lúc Tạ Kỳ Ngôn bị dụ hoặc bởi chiếc cổ trắng nõn mà không thể kiềm lòng, hạ thấp người, đưa môi mình miết theo phần hàm bên rồi đến tai, len lỏi đến cổ, râm ran đốt nóng từng chút, từng chút cơ thể Hàn Hân Đình khiến cả người cô gần như không còn sức chống đỡ, đột ngột nức nở một tiếng.
“Cậu đang bị thương, đừng có làm càn.” Hàn Hân Đình khàn giọng cảnh báo.
“Vậy cậu tính... không làm gì hả?” Tạ Kỳ Ngôn dừng lại, không ngớt thái độ trêu hoa ghẹo nguyệt. Không phải đôi môi ưa thích phóng hỏa khắp thành trì, ánh mắt dịu dàng của Tạ Kỳ Ngôn mới là thứ đâm thủng lớp bảo vệ của Hàn Hân Đình.
“Từ lúc về Tô Hàn đến giờ, cậu không có ngày nào được nghỉ ngơi, hôm nay ở đây, nghỉ ngơi thật tốt đi!” Hàn Hân Đình đẩy nhẹ Tạ Kỳ Ngôn ra để tách hơi nóng đang cuốn lấy cả hai và hút cạn đi lý trí.
“Cậu không tính làm gì thật à?” Tạ Kỳ Ngôn có đôi chút hốt hoảng, Hàn Hân Đình thấy thoáng chờ đợi rồi thất vọng vụt qua trong mắt Tạ Kỳ Ngôn mà không nén nổi, muốn cười to. Hình ảnh sếp Tạ thế này không ngờ lại kích lên lời tuyên chiến của Hàn Hân Đình.
“Có chứ! Nhưng mà...”
Chưa kết thúc câu nói, Hàn Hân Đình đã lật ngược tình thế, để Tạ Kỳ Ngôn nằm xuống dưới bên mình, dùng tay khóa chặt hai cổ tay của Tạ Kỳ Ngôn, đưa lên cao. Dù không dùng nhiều lực vì Tạ Kỳ Ngôn bị thương nhưng Tạ Kỳ Ngôn vẫn thấy rõ sự uy hiếp mà không dám phản kháng.
“Hôm nay, tôi muốn ở trên!”
Giọng của Hàn Hân Đình trở nên trầm lại, bàn tay mon men sờ chạm đến làn da của Tạ Kỳ Ngôn, chậm rãi vén lớp áo đang che lấp phần bụng săn chắn bên trong. Hàn Hân Đình hạ thấp người, bắt đầu từ cổ, nhẹ nhàng di chuyển xuống dưới, đem tất cả những gì mà Tạ Kỳ Ngôn từng dùng với mình, lần lượt từng cái từng cái trả hết cho Tạ Kỳ Ngôn.
Hàn Hân Đình là gì chứ? Là kẻ săn mồi có tiếng ở Tô Hàn, người theo đuổi cô đếm hoài không xuể, kẻ quỳ lụy trước cô cũng chưa từng đếm hết. Hàn Hân Đình có Tạ Kỳ Ngôn đúng là không có cơ hội thi triển nhưng ngón nghề chưa mai mốt, thành ra vốn liếng trước đây có được bao nhiêu cũng tung ra hết. Kinh nghiệm đúng là tích lũy không nhỏ.
Sếp Tạ anh khí ngất trời, nói chuyện đanh thép, luật sánh như sơn, một gang, một tấc cũng chưa bao giờ thua, bây giờ lại khiến Hàn Hân Đình hả hê đến mức không biết nương tay. Nhưng may mắn cho Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình vốn chỉ là cọp giấy, thi triển vài đường võ công đã mệt đến mức nằm lăn vào lòng Tạ Kỳ Ngôn ngủ ngon lành. Tạ Kỳ Ngôn rất muốn dạy dỗ Hàn Hân Đình một trận, nhưng cô ấy thật sự rất dễ chịu khi được ngủ ngon, mấy ngày nay đều rất vất vả, cả Hàn Hân Đình cũng rất mệt, Tạ Kỳ Ngôn dỗ dành một lúc khi chắc chắn Hàn Hân Đình ngủ say rồi mới an lòng vào giấc.
Thù gì thì để sau này hãy trả, bây giờ Tạ Kỳ Ngôn không muốn hương hoa nhuyễn ngọc trong người mình, tổn hại chúc nào.
/72
|