Hạ chí năm nay, Hà Mỹ Thu muốn Kỳ Ngôn về lại Anh Châu vài ngày. Từ việc phát hiện Tử Du dọn đến Tô Hàn sống cùng Tạ Kỳ Ngôn, lại thêm lần công khai theo đuổi đối tượng là con gái, thẳng thừng từ chối Đại Phóng, bà thực sự không biết con gái còn làm thêm bao nhiêu chuyện động trời nữa.
Có phải mình đã để con bé xa nhà lâu quá rồi không? Dẫu con bé là người đáng tin cậy nhưng bao nhiêu chuyện xảy đến, còn làm ông nó phẫn uất đến ngất xỉu, cơm nhà họ Tạ cũng không thèm ăn. Hà Mỹ Thu nghĩ đến mà chỉ biết thở dài, vội vàng gọi điện cho Đại Phóng khuyên nhủ Kỳ Ngôn hạ chí về nhà.
“Trông cậu có vẻ căng thẳng vậy?” Tạ Kỳ Ngôn vừa lái xe vừa quay sang hỏi han Hàn Hân Đình.
“Không phải cậu muốn tôi dùng cơm với mẹ cậu à? Là mẹ cậu đấy, lần đầu tiên gặp mẹ cậu đấy.”
Hàn Hân Đình cuộn chặt tay mình thành hình nắm đấm, càng lúc càng trở nên hồi hộp khi xe di chuyển đến biệt thự nghỉ dưỡng nằm tại khu ngoại ô.
“Cậu sợ mẹ tôi sao?” Tạ Kỳ Ngôn nhỏ nhẹ.
“Mẹ cậu không thích tôi thì phải làm sao?”
“Tiểu thư nhà họ Hàn, ai có thể không thích được chứ? Tôi mang cực phẩm đến, mẹ tôi có thể không thích được sao?”
“Nghe bảo cậu là lần đầu yêu mà, tại sao nói chuyện lại dẻo miệng như vậy chứ?” Hàn Hân Đình suýt nữa thì bật cười.
“Là kỹ năng giao tiếp đó!” Tạ Kỳ Ngôn cũng hùa theo.
“Kỹ năng giao tiếp là do luyện tập với những người con gái khác à?” Đúng là cái tên này không thể không trêu ghẹo mà.
“Là do tôi yêu cậu mới học mấy lời ngọt ngào để nói cho cậu nghe.” Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười.
Trò chuyện thêm vài phút, xe cuối cùng cũng đã đến trước cổng biệt thư mùa Xuân của nhà họ Hà. Đó là một khuôn viên rộng rãi, thiết kế theo phong cách Zen khiến người ta có cảm giác yên bình khi đặt chân đến. Nhưng nội, ngoại thất đều sử dụng gỗ và tông màu xi măng làm chủ đạo. Rõ ràng chủ nhân căn biệt thự này là một người có tính cách nhẹ nhàng, không phải kiểu khoe mẽ.
“Mẹ!” Tạ Kỳ Ngôn lễ phép cúi chào.
Một người phụ nữ ngoài tứ tuần xuất hiện, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt đã phần nào bị ảnh hưởng bởi tuổi nhưng nhờ làn da được chăm sóc rất tốt nên mang đến sự rạng rỡ và đầy sức sống. Sự nhân hậu và điềm đạm toát lên từ ánh mắt, biểu cảm của Hà Mỹ Thu đều khiến Hàn Hân Đình đột nhiên có đôi chút ấm áp.
Có phải người nhà họ Tạ đều mang đến cho người ta cảm giác điềm tĩnh và an bình như thế không? Trong trí nhớ của Hàn Hân Đình, Tạ Triết cũng là một kiểu người ôn tồn và lịch thiệp, khiến người khác vừa nể trọng vừa thấy dễ gần và yên tâm.
“Cháu chào bác!” Hàn Hân Đình bối rối nhưng cũng rất lễ phép cúi chào.
Thì ra cảm giác ra mắt người nhà của người mình yêu là như thế. Dù đã tập luyện rất nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi hồi hộp, Hàn Hân Đình rất sợ mình sẽ làm sai.
“Đây là?” Hà Mỹ Thu hướng mắt quan sát Hàn Hân Đình, trong thâm tâm rộ ra một ý cười cũng có một chút hài lòng.
“Hàn Hân Đình, đồng nghiệp của con ở sở cảnh sát. Cậu ấy cũng muốn ăn cơm Hạ chí nên con mời đến.”
“Vào đây đi nào! Cơm nấu rất nhiều, thêm người thêm đũa, càng đông càng vui.” Hà Mỹ Thu vui vẻ, ra hiệu cho người giúp việc phụ giúp Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình mang đồ vào.
“Cháu có mua một ít quà đến!”
“Cháu đến đây là được, cần gì phải khách sáo như vậy.” Hà Mỹ Thu tượng trưng cau mày, nụ cười thì sắp kéo đến mang tai.
Bữa cơm như đúng lời Tạ Kỳ Ngôn diễn tả, thực sự rất hoành tráng. Không hiểu sao vào những ngày Hạ chí và Đông chí, Hà Mỹ Thu đều sẽ chuẩn bị cơm nhà cầu kỳ hơn rất nhiều với vô số món ngon mà Tạ Kỳ Ngôn đùa rằng mỗi lần về ăn cơm thì phải mất 3 tháng mới lấy lại số đo vòng 2 mong muốn
“Chà có món trứng lạnh nữa sao? Món này là món yêu thích của Hàn Hân Đình đấy.”
“Thế à! Cũng là lần đầu bác thử đấy!” Hà Mỹ Thu ý nói đã đích thân xuống bếp làm món này.
“Hàn Hân Đình, cháu là người nhà họ Hàn sao?” Hà Mỹ Thu bắt đầu thăm dò, Tạ Kỳ Ngôn lại vô tư không để ý.
“Dạ vâng! Ông cháu là Hàn Học Kỳ.” Hàn Hân Đình thành thật.
“Tiểu thư nhà họ Hàn sao?”
“Người nhà họ Hàn nổi tiếng cốt cách sang trọng, lễ nghi khuôn phép, đúng là danh xứng với thực.” Hà My Thu gật gù.
“Cháu cảm ơn bác.” Thật hiếm khi nhìn thấy mặt bẽn lẽn này của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn chăm chú quan sát đến ý cười nở ra trong ánh mắt.
“Xuất phát từ gia môn giàu có, sao cháu không chọn những công việc nhẹ nhàng hơn, chẳng phải Hàn gia, điền sản có ở khắp nơi, tùy tiện lấy đại một lĩnh vực kinh doanh cũng có thể rung đùi cả đời, hà cớ gì cháu lại chọn ngành này lại quá vất vả sao?” Hà Mỹ Thu thắc mắc, thật ra cũng chỉ là thăm dò có lệ.
“Cháu nghĩ xuất thân từ đâu không quan trọng, bắt đầu từ đâu cũng phải cố gắng thôi, quan trọng là được cố gắng vì điều mình thích.” Tạ Kỳ Ngôn ngắm Hàn Hân Đình giao tiếp với mẹ mình mà đầu óc mê mẩn, nói về công việc thì Hàn Hân Đình là một người rất kiên định, cũng rất nhiệt thành.
“Một tiểu thư quyền quý mà làm việc với người cứng nhắc như Ngôn Ngôn, có gặp khó khăn gì không?” Hà Mỹ Thu vẫn không ngừng việc gặng hỏi, Tạ Kỳ Ngôn cũng có đôi chút mong chờ.
“Tụi cháu hợp tác rất ăn ý ạ! Không có khó khăn.”
Nghe qua, Hà Mỹ Thu trưng ra vẻ hài lòng. Đúng là tiểu thư Hàn gia, trả lời rất có chừng có mực
“Thật hiếm khi thấy Ngôn Ngôn dẫn bạn đến, nếu không phải Tư Nhã thì chắc nó chẳng dẫn ai đến đây ăn cơm cùng bác đâu.” Nói rồi, Hà Mỹ Thu vui vẻ gắp ít thịt gà vào bát của Hàn Hân Đình.
“Mà Tư Nhã đâu, sao con không rủ Tư Nhã tới đây!” Bốn chữ “sao con không rủ” được Hà Mỹ Thu nhấn mạnh.
“Cậu ấy có việc ạ!” Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ bị chột dạ. Âm sắc nhấn nhá của Hà Mỹ Thu có phải là thêm hàm ý gì khác không?
“Hân Đình này! Xinh đẹp như con, lại xuất thân danh giá, chắc đối tượng theo đuổi con nhiều lắm rồi hả?”
“Đã có tìm hiểu ai chưa đấy!” Hà Mỹ Thu tiếp tục đổi hướng câu chuyện.
“Con đã có đối tượng yêu đương rồi ạ.” Hàn Hân Đình rất thẳng thắn.
“Chà! Thật tò mò, không biết chàng trai nào lại may mắn nào lại lọt được tim của tiểu thư họ Hàn nữa.” Hà Mỹ Thu trong ý có chút bông đùa, len lén nhìn sang Tạ Kỳ Ngôn, ắt hẳn đồng nghiệp thân thiết thì cũng phải tò mò chứ nhỉ.
“Mà bác cũng vô duyên thật, cũng đúng thôi. Hân Đình xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy, cả đời là hưởng phước đức trời ban làm sao mà không có được mối lương duyên tốt được chứ. Con cháu nhà họ Hàn thì tất nhiên chàng rể phải thuộc hàng cực phẩm rồi.”
“Cũng phải là người được mắt ông cháu rồi mới có cơ hội được lòng cháu chứ?”
“Phải không?” Hà Mỹ Thu nhướn mày chờ đợi, Hàn Hân Đình cũng có đôi chút bối rối.
Tạ Kỳ Ngôn nghĩ rằng nếu vờn bắt trên bàn ăn như vậy thì thật không biết bao giờ mới dứt. Hà Mỹ Thu có vẻ rất tận hưởng, Hàn Hân Đình thì lo lắng đến nỗi món trứng lạnh yêu thích cũng không dám đụng đũa.
“Mẹ! Con có chuyện muốn nói.”
“Đang ăn sao tự nhiên con thành ra nghiêm túc vậy.”
“Đối tượng yêu đương với Hàn Hân Đình là con.”
“Cậy ấy là bạn gái con. Mời cậu ấy đến đây ăn cơm là ý của con, con muốn ra mắt cậu ấy với mẹ.”
Lời phát biểu đột ngột của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hà Mỹ Thu và Hàn Hân Đình không kịp phòng bị, ai nấy cũng giống như bị sét đánh vào tai.
“Con biết mẹ có thể rất không hài lòng khi con mang một người con gái đến đây và bảo là người yêu con. Nhưng con có nhiệm vụ giới thiệu người con yêu với mẹ.”
“Con giới thiệu với mẹ vì muốn cậu ấy có một sự đảm bảo. Cũng là cho mẹ sự yên tâm về chuyện đôi lứa của con, cũng cho cả hai biết từ bây giờ hai người đều là người quan trọng nhất trong lòng con, những người con sẽ cố gắng để bảo vệ.”
Tạ Kỳ Ngôn tiếp tục, cô biết rằng nếu cô dừng lại cô rồi sẽ phân vân vì những lý giải của mẹ mình chen ngang.
“Con biết mẹ vẫn còn không hài lòng chuyện con theo đuổi con gái. Nhưng bây giờ, mẹ đã biết mặt người con yêu rồi. Sau này, nếu gặp, mẹ có thể không cần tỏ ra quen biết cô ấy, nhưng mẹ đừng làm cô ấy đau lòng, coi như nể mặt con làm con của mẹ.”
Tạ Kỳ Ngôn lúc này công khai nắm tay Hàn Hân Đình trước mặt mẽ mình, ánh mắt tràn đầy tình ý như nước chảy xuống lòng hồ sâu.
“Hàn Hân Đình! Nếu ở bên ngoài, cậu có vô tình bắt gặp mẹ tôi, tôi không cần cậu phải đối đãi hiếu thuận với bà ấy, nhưng tôi hy vọng cậu đừng làm khó bà ấy.”
Hàn Hân Đình càng nghe trong lòng thâm tình càng sâu, Hà Mỹ Thu càng nghe càng cảm giác trái tim mình sắp vỡ trận.
“Mẹ! Con sẽ không ép mẹ phải chấp nhận tụi con. Nhưng tụi con sẽ dùng thành ý của mình để cho mẹ thấy yêu là quyết định của tụi con, không liên quan đến giới tính.”
Con bé thật sự rất giống bố mình. Một con người chính trực, ấm áp lại rất can đảm. Ông ấy cũng đã từng mạnh mẽ bảo vệ tình yêu của mình như thế khi Tạ Triết yêu cầu ông phải kết hôn với một người khác. Ông đã dẫn Hà Mỹ Thu đến trước mặt Tạ Triết, bằng lòng bỏ hết xuống vinh hoa của nhà họ Tạ, chỉ để cho Hà Mỹ Thu một danh phận chín thức.
Ngày ấy, ông cũng từng nói trước mặt Tạ Triết việc làm này chính là cho Hà Mỹ Thu một sự đảm bảo.
“Tạ Kỳ Ngôn! Con chuẩn bị bài diễn văn này bao lâu rồi?” Hà Mỹ Thu đặt chén đũa xuống, nghiêm giọng, Hàn Hân Đình đột ngột như bị ai đó huých vai, sợ đến mức không dám nhìn thẳng, chỉ biết nắm chặt lấy tay Tạ Kỳ Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cái cau mày của mọt người cũng làm trái tim cô như trải qua nhào lộn vậy.
Hàn Hân Đình trời đất không sợ. Cao ngạo, ương bướng. Bây giờ lại sợ một người phụ nữ mang tên Hà Mỹ Thu.
“Từ lúc con muốn Đình Đình và con có một mối quan hệ nghiêm túc.”
“Lần trước công khai với báo giới thích một người con gái. Lần này đến đây, người mang đến là tiểu thư nhà họ Hàn, bảo với mẹ rằng đó là người yêu của con. Tạ Kỳ Ngôn, những chuyện động trời của con, là muốn làm mẹ tức chết à?”
Hà Mỹ Thu không gằn giọng, không tỏ ra thái độ khó chịu chỉ là rất nghiêm nghị khiến những người xung quanh phải nể sợ.
“Mẹ! Nhưng giờ con không thể buông tay cậu ấy được.”
“Vậy con đang ép mẹ sao?” Ánh mắt kiên định của Hà Mỹ Thu khiến Hàn Hân Đình bóp chặt tay Tạ Kỳ Ngôn mạnh đến mức Tạ Kỳ Ngôn xót xa, lập tức dùng bàn tay còn lại để lên dỗ dành.
“Là con đang thành thật với mẹ.”
“Con muốn mẹ phải làm gì?” Hà Mỹ Thu thở hắt lên.
“Làm những gì mẹ muốn.”
“Nếu mẹ muốn làm khó hai đứa?”
“Vậy con sẽ cùng cậu ấy vượt qua. Con sẽ không để cậu ấy một mình.”
“Cuối tuần này, mẹ sẽ dọn đến Tô Hàn.” Hà Mỹ Thu đột ngột chuyển chủ đề, thật ra bà cũng có kế hoạch chuyển đến Tô Hàn, chỉ là không phải thời gian này, thật ra chỉ là một câu nói bừa, ban đầu không có ý định đến Tô Hàn sinh sống.
“Mẹ muốn ở cùng con không?” Tạ Kỳ Ngôn hỏi, thật ra tình cảnh đó cũng không biết ứng xử thế nào dù nhà của Tạ Kỳ Ngôn đã có một phòng cho thuê.
“Mẹ muốn ở riêng. Mẹ muốn có không gian nấu ăn, cũng muốn có người đến thưởng thức kĩ năng nấu ăn của mẹ.” Hà Mỹ Thu đột ngột đưa ánh mắt về phía Hàn Hân Đình.
“Con có vinh hạnh làm điều đó không?” Hàn Hân Đình bẽn lẽn lên tiếng, không biết ai cho tiểu yêu tinh lá gan lại rồi.
“Tư cách là gì?” Hà Mỹ Thu thoáng để lộ một chút ý cười trên mắt, Tạ Kỳ Ngôn lại sơ sót không nhận ra.
“Người yêu của Tạ Kỳ Ngôn ạ!”
Có phải mình đã để con bé xa nhà lâu quá rồi không? Dẫu con bé là người đáng tin cậy nhưng bao nhiêu chuyện xảy đến, còn làm ông nó phẫn uất đến ngất xỉu, cơm nhà họ Tạ cũng không thèm ăn. Hà Mỹ Thu nghĩ đến mà chỉ biết thở dài, vội vàng gọi điện cho Đại Phóng khuyên nhủ Kỳ Ngôn hạ chí về nhà.
“Trông cậu có vẻ căng thẳng vậy?” Tạ Kỳ Ngôn vừa lái xe vừa quay sang hỏi han Hàn Hân Đình.
“Không phải cậu muốn tôi dùng cơm với mẹ cậu à? Là mẹ cậu đấy, lần đầu tiên gặp mẹ cậu đấy.”
Hàn Hân Đình cuộn chặt tay mình thành hình nắm đấm, càng lúc càng trở nên hồi hộp khi xe di chuyển đến biệt thự nghỉ dưỡng nằm tại khu ngoại ô.
“Cậu sợ mẹ tôi sao?” Tạ Kỳ Ngôn nhỏ nhẹ.
“Mẹ cậu không thích tôi thì phải làm sao?”
“Tiểu thư nhà họ Hàn, ai có thể không thích được chứ? Tôi mang cực phẩm đến, mẹ tôi có thể không thích được sao?”
“Nghe bảo cậu là lần đầu yêu mà, tại sao nói chuyện lại dẻo miệng như vậy chứ?” Hàn Hân Đình suýt nữa thì bật cười.
“Là kỹ năng giao tiếp đó!” Tạ Kỳ Ngôn cũng hùa theo.
“Kỹ năng giao tiếp là do luyện tập với những người con gái khác à?” Đúng là cái tên này không thể không trêu ghẹo mà.
“Là do tôi yêu cậu mới học mấy lời ngọt ngào để nói cho cậu nghe.” Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười.
Trò chuyện thêm vài phút, xe cuối cùng cũng đã đến trước cổng biệt thư mùa Xuân của nhà họ Hà. Đó là một khuôn viên rộng rãi, thiết kế theo phong cách Zen khiến người ta có cảm giác yên bình khi đặt chân đến. Nhưng nội, ngoại thất đều sử dụng gỗ và tông màu xi măng làm chủ đạo. Rõ ràng chủ nhân căn biệt thự này là một người có tính cách nhẹ nhàng, không phải kiểu khoe mẽ.
“Mẹ!” Tạ Kỳ Ngôn lễ phép cúi chào.
Một người phụ nữ ngoài tứ tuần xuất hiện, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt đã phần nào bị ảnh hưởng bởi tuổi nhưng nhờ làn da được chăm sóc rất tốt nên mang đến sự rạng rỡ và đầy sức sống. Sự nhân hậu và điềm đạm toát lên từ ánh mắt, biểu cảm của Hà Mỹ Thu đều khiến Hàn Hân Đình đột nhiên có đôi chút ấm áp.
Có phải người nhà họ Tạ đều mang đến cho người ta cảm giác điềm tĩnh và an bình như thế không? Trong trí nhớ của Hàn Hân Đình, Tạ Triết cũng là một kiểu người ôn tồn và lịch thiệp, khiến người khác vừa nể trọng vừa thấy dễ gần và yên tâm.
“Cháu chào bác!” Hàn Hân Đình bối rối nhưng cũng rất lễ phép cúi chào.
Thì ra cảm giác ra mắt người nhà của người mình yêu là như thế. Dù đã tập luyện rất nhiều nhưng vẫn không tránh khỏi hồi hộp, Hàn Hân Đình rất sợ mình sẽ làm sai.
“Đây là?” Hà Mỹ Thu hướng mắt quan sát Hàn Hân Đình, trong thâm tâm rộ ra một ý cười cũng có một chút hài lòng.
“Hàn Hân Đình, đồng nghiệp của con ở sở cảnh sát. Cậu ấy cũng muốn ăn cơm Hạ chí nên con mời đến.”
“Vào đây đi nào! Cơm nấu rất nhiều, thêm người thêm đũa, càng đông càng vui.” Hà Mỹ Thu vui vẻ, ra hiệu cho người giúp việc phụ giúp Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình mang đồ vào.
“Cháu có mua một ít quà đến!”
“Cháu đến đây là được, cần gì phải khách sáo như vậy.” Hà Mỹ Thu tượng trưng cau mày, nụ cười thì sắp kéo đến mang tai.
Bữa cơm như đúng lời Tạ Kỳ Ngôn diễn tả, thực sự rất hoành tráng. Không hiểu sao vào những ngày Hạ chí và Đông chí, Hà Mỹ Thu đều sẽ chuẩn bị cơm nhà cầu kỳ hơn rất nhiều với vô số món ngon mà Tạ Kỳ Ngôn đùa rằng mỗi lần về ăn cơm thì phải mất 3 tháng mới lấy lại số đo vòng 2 mong muốn
“Chà có món trứng lạnh nữa sao? Món này là món yêu thích của Hàn Hân Đình đấy.”
“Thế à! Cũng là lần đầu bác thử đấy!” Hà Mỹ Thu ý nói đã đích thân xuống bếp làm món này.
“Hàn Hân Đình, cháu là người nhà họ Hàn sao?” Hà Mỹ Thu bắt đầu thăm dò, Tạ Kỳ Ngôn lại vô tư không để ý.
“Dạ vâng! Ông cháu là Hàn Học Kỳ.” Hàn Hân Đình thành thật.
“Tiểu thư nhà họ Hàn sao?”
“Người nhà họ Hàn nổi tiếng cốt cách sang trọng, lễ nghi khuôn phép, đúng là danh xứng với thực.” Hà My Thu gật gù.
“Cháu cảm ơn bác.” Thật hiếm khi nhìn thấy mặt bẽn lẽn này của Hàn Hân Đình, Tạ Kỳ Ngôn chăm chú quan sát đến ý cười nở ra trong ánh mắt.
“Xuất phát từ gia môn giàu có, sao cháu không chọn những công việc nhẹ nhàng hơn, chẳng phải Hàn gia, điền sản có ở khắp nơi, tùy tiện lấy đại một lĩnh vực kinh doanh cũng có thể rung đùi cả đời, hà cớ gì cháu lại chọn ngành này lại quá vất vả sao?” Hà Mỹ Thu thắc mắc, thật ra cũng chỉ là thăm dò có lệ.
“Cháu nghĩ xuất thân từ đâu không quan trọng, bắt đầu từ đâu cũng phải cố gắng thôi, quan trọng là được cố gắng vì điều mình thích.” Tạ Kỳ Ngôn ngắm Hàn Hân Đình giao tiếp với mẹ mình mà đầu óc mê mẩn, nói về công việc thì Hàn Hân Đình là một người rất kiên định, cũng rất nhiệt thành.
“Một tiểu thư quyền quý mà làm việc với người cứng nhắc như Ngôn Ngôn, có gặp khó khăn gì không?” Hà Mỹ Thu vẫn không ngừng việc gặng hỏi, Tạ Kỳ Ngôn cũng có đôi chút mong chờ.
“Tụi cháu hợp tác rất ăn ý ạ! Không có khó khăn.”
Nghe qua, Hà Mỹ Thu trưng ra vẻ hài lòng. Đúng là tiểu thư Hàn gia, trả lời rất có chừng có mực
“Thật hiếm khi thấy Ngôn Ngôn dẫn bạn đến, nếu không phải Tư Nhã thì chắc nó chẳng dẫn ai đến đây ăn cơm cùng bác đâu.” Nói rồi, Hà Mỹ Thu vui vẻ gắp ít thịt gà vào bát của Hàn Hân Đình.
“Mà Tư Nhã đâu, sao con không rủ Tư Nhã tới đây!” Bốn chữ “sao con không rủ” được Hà Mỹ Thu nhấn mạnh.
“Cậu ấy có việc ạ!” Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ bị chột dạ. Âm sắc nhấn nhá của Hà Mỹ Thu có phải là thêm hàm ý gì khác không?
“Hân Đình này! Xinh đẹp như con, lại xuất thân danh giá, chắc đối tượng theo đuổi con nhiều lắm rồi hả?”
“Đã có tìm hiểu ai chưa đấy!” Hà Mỹ Thu tiếp tục đổi hướng câu chuyện.
“Con đã có đối tượng yêu đương rồi ạ.” Hàn Hân Đình rất thẳng thắn.
“Chà! Thật tò mò, không biết chàng trai nào lại may mắn nào lại lọt được tim của tiểu thư họ Hàn nữa.” Hà Mỹ Thu trong ý có chút bông đùa, len lén nhìn sang Tạ Kỳ Ngôn, ắt hẳn đồng nghiệp thân thiết thì cũng phải tò mò chứ nhỉ.
“Mà bác cũng vô duyên thật, cũng đúng thôi. Hân Đình xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy, cả đời là hưởng phước đức trời ban làm sao mà không có được mối lương duyên tốt được chứ. Con cháu nhà họ Hàn thì tất nhiên chàng rể phải thuộc hàng cực phẩm rồi.”
“Cũng phải là người được mắt ông cháu rồi mới có cơ hội được lòng cháu chứ?”
“Phải không?” Hà Mỹ Thu nhướn mày chờ đợi, Hàn Hân Đình cũng có đôi chút bối rối.
Tạ Kỳ Ngôn nghĩ rằng nếu vờn bắt trên bàn ăn như vậy thì thật không biết bao giờ mới dứt. Hà Mỹ Thu có vẻ rất tận hưởng, Hàn Hân Đình thì lo lắng đến nỗi món trứng lạnh yêu thích cũng không dám đụng đũa.
“Mẹ! Con có chuyện muốn nói.”
“Đang ăn sao tự nhiên con thành ra nghiêm túc vậy.”
“Đối tượng yêu đương với Hàn Hân Đình là con.”
“Cậy ấy là bạn gái con. Mời cậu ấy đến đây ăn cơm là ý của con, con muốn ra mắt cậu ấy với mẹ.”
Lời phát biểu đột ngột của Tạ Kỳ Ngôn khiến Hà Mỹ Thu và Hàn Hân Đình không kịp phòng bị, ai nấy cũng giống như bị sét đánh vào tai.
“Con biết mẹ có thể rất không hài lòng khi con mang một người con gái đến đây và bảo là người yêu con. Nhưng con có nhiệm vụ giới thiệu người con yêu với mẹ.”
“Con giới thiệu với mẹ vì muốn cậu ấy có một sự đảm bảo. Cũng là cho mẹ sự yên tâm về chuyện đôi lứa của con, cũng cho cả hai biết từ bây giờ hai người đều là người quan trọng nhất trong lòng con, những người con sẽ cố gắng để bảo vệ.”
Tạ Kỳ Ngôn tiếp tục, cô biết rằng nếu cô dừng lại cô rồi sẽ phân vân vì những lý giải của mẹ mình chen ngang.
“Con biết mẹ vẫn còn không hài lòng chuyện con theo đuổi con gái. Nhưng bây giờ, mẹ đã biết mặt người con yêu rồi. Sau này, nếu gặp, mẹ có thể không cần tỏ ra quen biết cô ấy, nhưng mẹ đừng làm cô ấy đau lòng, coi như nể mặt con làm con của mẹ.”
Tạ Kỳ Ngôn lúc này công khai nắm tay Hàn Hân Đình trước mặt mẽ mình, ánh mắt tràn đầy tình ý như nước chảy xuống lòng hồ sâu.
“Hàn Hân Đình! Nếu ở bên ngoài, cậu có vô tình bắt gặp mẹ tôi, tôi không cần cậu phải đối đãi hiếu thuận với bà ấy, nhưng tôi hy vọng cậu đừng làm khó bà ấy.”
Hàn Hân Đình càng nghe trong lòng thâm tình càng sâu, Hà Mỹ Thu càng nghe càng cảm giác trái tim mình sắp vỡ trận.
“Mẹ! Con sẽ không ép mẹ phải chấp nhận tụi con. Nhưng tụi con sẽ dùng thành ý của mình để cho mẹ thấy yêu là quyết định của tụi con, không liên quan đến giới tính.”
Con bé thật sự rất giống bố mình. Một con người chính trực, ấm áp lại rất can đảm. Ông ấy cũng đã từng mạnh mẽ bảo vệ tình yêu của mình như thế khi Tạ Triết yêu cầu ông phải kết hôn với một người khác. Ông đã dẫn Hà Mỹ Thu đến trước mặt Tạ Triết, bằng lòng bỏ hết xuống vinh hoa của nhà họ Tạ, chỉ để cho Hà Mỹ Thu một danh phận chín thức.
Ngày ấy, ông cũng từng nói trước mặt Tạ Triết việc làm này chính là cho Hà Mỹ Thu một sự đảm bảo.
“Tạ Kỳ Ngôn! Con chuẩn bị bài diễn văn này bao lâu rồi?” Hà Mỹ Thu đặt chén đũa xuống, nghiêm giọng, Hàn Hân Đình đột ngột như bị ai đó huých vai, sợ đến mức không dám nhìn thẳng, chỉ biết nắm chặt lấy tay Tạ Kỳ Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cái cau mày của mọt người cũng làm trái tim cô như trải qua nhào lộn vậy.
Hàn Hân Đình trời đất không sợ. Cao ngạo, ương bướng. Bây giờ lại sợ một người phụ nữ mang tên Hà Mỹ Thu.
“Từ lúc con muốn Đình Đình và con có một mối quan hệ nghiêm túc.”
“Lần trước công khai với báo giới thích một người con gái. Lần này đến đây, người mang đến là tiểu thư nhà họ Hàn, bảo với mẹ rằng đó là người yêu của con. Tạ Kỳ Ngôn, những chuyện động trời của con, là muốn làm mẹ tức chết à?”
Hà Mỹ Thu không gằn giọng, không tỏ ra thái độ khó chịu chỉ là rất nghiêm nghị khiến những người xung quanh phải nể sợ.
“Mẹ! Nhưng giờ con không thể buông tay cậu ấy được.”
“Vậy con đang ép mẹ sao?” Ánh mắt kiên định của Hà Mỹ Thu khiến Hàn Hân Đình bóp chặt tay Tạ Kỳ Ngôn mạnh đến mức Tạ Kỳ Ngôn xót xa, lập tức dùng bàn tay còn lại để lên dỗ dành.
“Là con đang thành thật với mẹ.”
“Con muốn mẹ phải làm gì?” Hà Mỹ Thu thở hắt lên.
“Làm những gì mẹ muốn.”
“Nếu mẹ muốn làm khó hai đứa?”
“Vậy con sẽ cùng cậu ấy vượt qua. Con sẽ không để cậu ấy một mình.”
“Cuối tuần này, mẹ sẽ dọn đến Tô Hàn.” Hà Mỹ Thu đột ngột chuyển chủ đề, thật ra bà cũng có kế hoạch chuyển đến Tô Hàn, chỉ là không phải thời gian này, thật ra chỉ là một câu nói bừa, ban đầu không có ý định đến Tô Hàn sinh sống.
“Mẹ muốn ở cùng con không?” Tạ Kỳ Ngôn hỏi, thật ra tình cảnh đó cũng không biết ứng xử thế nào dù nhà của Tạ Kỳ Ngôn đã có một phòng cho thuê.
“Mẹ muốn ở riêng. Mẹ muốn có không gian nấu ăn, cũng muốn có người đến thưởng thức kĩ năng nấu ăn của mẹ.” Hà Mỹ Thu đột ngột đưa ánh mắt về phía Hàn Hân Đình.
“Con có vinh hạnh làm điều đó không?” Hàn Hân Đình bẽn lẽn lên tiếng, không biết ai cho tiểu yêu tinh lá gan lại rồi.
“Tư cách là gì?” Hà Mỹ Thu thoáng để lộ một chút ý cười trên mắt, Tạ Kỳ Ngôn lại sơ sót không nhận ra.
“Người yêu của Tạ Kỳ Ngôn ạ!”
/72
|