Giới truyền thông cũng nhanh chóng nhận được thông cáo chính thức từ phía cảnh sát. Họ bác bỏ thân phận hung thủ của Mạc Bắc, công bố nguyên nhân Mạc Bắc đến nhà gần với thời điểm xảy ra vụ án. Đồng thời, cảnh sát khẳng định vụ án còn có kẻ thứ ba và họ sẽ nhanh chóng tìm được kẻ giết người trong thời hạn 1 tuần.
“Nè! Cậu không ăn gì cả ngày rồi đó!” Phương Tư Nhã lo lắng nhìn Tạ Kỳ Ngôn đang vùi đầu vào đống hồ sơ.
“Cậu nghĩ chúng ta đã bỏ sót ở đâu rồi không?”
“Chúng ta đã điều tra đi, điều tra lại rất nhiều lần rồi, có thể bỏ sót chỗ nào chứ?” Phương Tư Nhã ngồi xuống cùng Tạ Kỳ Ngôn ngẫm nghĩ phân tích.
“Tộc ác lớn lên từ môi trường. Môi trường làm việc, môi trường sống, môi trường trưởng thành, môi trường yêu đương.”
“Nếu chúng ta loại bỏ vấn đề tình cảm, tài chính, nguồn gốc và các mối quan hệ của họ. Thì chỉ có nơi họ sống là chúng ta đã không đào sâu.”
“Ý cậu là hàng xóm.”
“Nhưng mà hàng xóm nói rằng cả 5 cô gái đều tạo cho họ ấn tượng rất tốt, hiền lành. Nhưng, bình thường cũng không giao thiệp nhiều, chỉ dừng ở mức xã giao. Không thù, không oán, làm sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?” Phương Tư Nhã thắc mắc.
“Tôi đã xem lại lời khai của nhân chứng trong ngày xảy ra vụ án. Thoạt đầu thì có vẻ ổn, nhưng càng xem càng cảm thấy không hợp lý.”
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn đưa bản lời của người hàng xóm cho Phương Tư Nhã xem qua, trên đó có những dấu viết chì được Tạ Kỳ Ngôn để lại, khoanh tròn một số tình tiết đáng ngờ.
“Ý cậu là nhân chứng đã che giấu sự thật?”
“Nhà của bà ấy với nhà của các nạn nhân là kế bên nhau. Nhưng hôm xảy ra vụ án, một số người gần đó lại nghe tiếng Mạc Bắc đập cửa, vừa vặn âm thanh họ nghe trùng với khung giờ mà Mạc Bắc khai nhận, còn bà ta gần như không nghe, không thấy gì cả.”
“Vì bà ta là nhân chứng mục kích nên có thể chúng ta chọn tin tưởng bà ta.”
“Có một tình tiết nữa, hôm đó khá khuya, nếu ban đầu bà ta không nghe thì có thể là sẽ ngủ rồi chứ! Sớm không nghe, muộn không nghe, đúng lúc Mạc Bắc chạy ra ngoài, bà ấy lại là người chứng kiến duy nhất khoảnh khắc Mạc Bắc chạy ra từ nhà nạn nhân.”
“Hơn nữa...đây là chung cư kiểu cũ. Vụ án xảy ra giữa đêm. Hệ thống chiếu sáng phải rõ đến mức từ cửa nhà của bà ta có thể nhìn thấy rõ mặt à? Thấy cả máu và ánh mắt hoảng hốt của Mạc Bắc?”
“Trước đó không nghe thấy, sau đó lại nghe! Trước đó nói chuẩn bị ngủ, tại sao lại đột nhiên mở cửa? Bỏ rác sao? Không hợp lý, giờ đó không phải giờ đổ rác của chung cư.”
“Hôm đó, có phải cãi nhau với chồng không?” Tạ Kỳ Ngôn nói thêm.
“Không! Bà ấy khai ở nhà một mình, chồng bà ấy đã đi công tác.” Phương Tư Nhã đáp lại hoài nghi của Tạ Kỳ Ngôn.
“Tư Nhã à, đi cùng đến hiện trường lần nữa đi!”
Họ chỉ còn cách hung thủ vài bước, Tạ Kỳ Ngôn hay Phương Tư Nhã đều thực sự không hiểu vì sao lại để hắn vụt mất. Họ không giải được cách thức trốn thoát của hung thủ, càng không có nhân chứng mục kích trông thấy người lạ mặt xuất hiện tại tòa nhà. Tất cả khiến tâm tình của cả hai vị đều trở nên nặng nề.
Sau 10 phút chạy xe, họ đến hiện trường quen thuộc. Mùi máu tanh vẫn còn sộc lên dù có đứng cách một cánh cửa. Mọi thứ đều được giữ nguyên, hy vọng họ sẽ tìm được manh mối có tính quyết định để truy bắt kẻ giết người trước khi hắn trốn thoát.
Lúc Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã chuẩn bị mở cửa tiến vào khu vực thảm án đầy mùi máu, một gã trai ngoài trung niên đột ngột xuất hiện, từ từ tiến tới gần khu vực của họ. Có vẻ là người sinh sống ở đây, hàng xóm của các nạn nhân, ông ấy có chút ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy cảnh sát.
“Xin chào!” Phương Tư Nhã tiến đến, thuận tay giơ ra thẻ cảnh sát, Tạ Kỳ Ngôn theo sau cũng thực hiện động tác tương tự.
“Chào sếp!” Người đàn ông có nước da rắn rỏi, dáng người không quá cao, thân hình gầy gò, đôi tay thô ráp, có vẻ là người làm công việc lao động nặng nhọc.
“Ông là...” Phương Tư Nhã tra hỏi.
“Tôi là A Phu. Tôi sống ở đây, cùng với vợ.”
Ông ta có ngữ điệu của người Thành Đô, tông giọng chỉ là hơi rụt rè, nghe qua có thể đoán là người thiếu tự tin. Khi nói chuyện, ông ấy không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Trong mắt Tạ Kỳ Ngôn, A Phu là người đàn ông nhút nhát nhưng lịch thiệp, cách sử dụng từ ngữ của ông ta giống người lao động trình độ. Bộ đồ của ông ta mặc trên người trông cũ kỹ nhưng rất tươm tất, cung cách giao tiếp của ông ta cũng rất mực thước không giống với hình mẫu người thuộc tầng lớp thấp.
“À! Ông là chồng của bà Linh à. Ông có biết hàng xóm mình xảy ra vụ án không?” Phương Tư Nhã hỏi thăm.
“Dạ có! Vợ tôi có gọi điện kể qua với tôi.”
“Ông mới đi xa về à?” Tạ Kỳ Ngôn hỏi dồn.
“Mấy hôm nay tôi đi lên Bắc Thành công tác, mới về sáng nay thôi!” Ông ta không ngập ngừng, đối đáp rất chân thành, Tạ Kỳ Ngôn hay Phương Tư Nhã đều không có nghi ngờ, để cho A Phu mở cửa về nhà.
Hiện trường không có gì thay đổi so với những lần trước, các manh mối hữu hiệu đều đã được cảnh sát mang đi. Quần áo của các nạn nhân đều không có gì đặc biệt, cùng lắm là họ có chung sở thích về việc ăn mặc các quần áo hơi ngắn, chính là kiểu muốn dụ người tự động tìm tới.
Nhưng đây là sở thích dễ hiểu, họ đều là phụ nữ độc thân, ăn mặc gợi cảm một chút không có điều gì đáng kể cả. Các trang phục cũng không phải thuộc dạng hở hang quá mức, những kiểu này cùng lắm là để phục vụ cho công việc tư vấn của họ.
Tạ Kỳ Ngôn quay trở lại phòng khách của căn hộ, khu vực liên thông của phòng đơn và phòng giường tầng, nghĩa là để thực hiện toàn bộ hành động tàn ác, hung thủ nhất định phải đi qua khu vực sảnh này. Căn hộ này không quá nhỏ nhưng lại là kiểu thiết kế góc chết, nếu hắn muốn trốn thoát chỉ có thể chọn đi ra bằng cửa chính.
Tạ Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, tiếp tục mường tượng, thủ đoạn gây án nhanh - chuẩn, không mất thời gian. Hắn muốn nhìn thấy nạn nhân sợ hãi nhưng ở phòng giường tầng, hắn lại không kịp nhìn thấy nạn nhân, khi Mạc Bắc phát hiện thì cũng là lúc Nhân Hoa vừa nhắm mắt nghĩa là hắn đã chạy thoát trước đó.
Hắn không muốn rời đi. Hắn sợ bị phát hiện. Hắn biết có người bên ngoài? Hắn đã tìm cách chạy thoát cùng với hung khí.
Nếu không bằng cửa chính thì đó chắc chắn là...
“Cửa sổ!” Cả Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đều đồng loạt thốt lên khi Phương Tư Nhã nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi tái hiện lại phương thức gây án của hung thủ.
Lúc cảnh sát đến hiện trường, cửa sổ hoàn toàn được đóng từ bên trong. Điều này khiến họ bỏ qua suy đoán hung thủ đột nhập vào nhà bằng cửa sổ.
Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi quan sát. Khóa cửa sổ của căn hộ này là một dạng khóa cơ bản, dạng lẫy thông thường, tay nắm mở cửa được xoay vào bên trong nghĩa là không thể mở được bên ngoài. Tuy nhiên, trên phần tay nắm tại sao lại có một vết xước. Dạng mảnh, rất vừa vặn với khe hở giao nhau của hai tấm cửa.
Trong lúc ý tưởng về đòn bẩy lóe lên trong đầu của Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã lại có phát hiện mới.
“Ngôn Ngôn!”
“Là dấu vớ!”
Bên ngoài cửa sổ là những đường ống nước tròn lớn, đây là hệ thống đường nước chính của toàn bộ tòa nhà, nối các khu vực nhà dân với nhau. Do cả tòa nhà đều dùng chung một nguồn nước được cung cấp từ khu vực xử lý nước ở Tô Hàn dẫn về, nên các ống nước mới bố trí dạng kết nối liền lạc để đảm bảo các nhà đều có thể sử dụng nước sinh hoạt như nhau.
Cùng với hành lang, đây chính là thứ kết nối các hộ dân của tòa nhà. Trùng hợp, đường ống của nhà nạn nhân lại kết nối với nhà bà Linh và nhà của Tam, một cô hàng xóm khác. Tuy nhiên, cô Tam có chứng cứ ngoại phạm khi đang trò chuyện video với bà mình ở thời điểm đó.
“Tư Nhã! Cậu có nghĩ! Chúng ta đã thực sự bỏ qua điều đó không?”
“Hiểu rồi! Tôi sẽ lập tức điều tra nhân khẩu.”
Mang theo những hoài nghi này, cả hai cũng nhanh chóng trở về cảnh cục, Phương Tư Nhã gọi cuộc điện thoại cho Tiểu Cảnh để giúp mình xác nhận thông tin nhân khẩu và phân phó cho lão Bân đến phỏng vấn tổ trưởng của tòa nhà.
“Ngôn Ngôn! Có phát hiện.”
“Tổ trưởng tòa nhà nói, A Phu, chồng bà Linh trong 1 tuần gần đây đều ở nhà, trước đó có đi lên Bắc Thành nhưng đã về lại Tô Hàn hơn 1 tuần. Sau đó không ghi nhận lịch trình di chuyển đến Bắc Thành. Chúng tôi cũng có hỏi thêm một số người dân gần đó, trong thời gian xảy ra vụ án, A Phu còn xuất hiện ở quán ăn.”
“Em cũng có điều tra nhanh về lộ trình di chuyển ở Bắc Thành và Tô Hàn, không ghi nhận bất kỳ thông tin nào của A Phu, ghi chép của cảnh sát điều tra nhập cảnh cũng không ghi nhận.” Tiểu Cảnh rành mạch trình bày.
“Tạ Kỳ Ngôn! Chúng tôi có được thông tin mua hàng của A Phu, hôm xảy ra vụ án, lúc 5 giờ, hắn có đến cửa hàng bách hóa để mua hàng, chính là lốc nước 6 chai, nhãn hiệu và hương vị trùng khớp với 5 chai nước ở nhà nạn nhân.
“Được rồi! Lão Bân, thông báo với đội pháp chứng, chúng ta cần hỗ trợ để thu thập manh mối tại khu vực ống nước bên ngoài tòa nhà.”
“Rõ thưa sếp!”
“Tôi sẽ lập tức xin lệnh. Chúng ta đi bắt người.”
Ngay khi cảnh sát xuất hiện và chạm mặt tại căn hộ của mình, A Phu biết rằng bản thân không sớm thì muộn sẽ lập tức bị nghi ngờ. Nếu không phải vì chờ đợi người chuẩn bị đường dây chạy trốn, hắn đã không ở lại đến giờ này, hơn nữa hung khí vẫn còn ở trong nhà chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.
Hắn tin rằng cảnh sát sẽ nhanh chóng ngửi được mùi dối trá của mình, hắn đã không đến Bắc Thành như lời khai với Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã. Thời gian đó hắn vẫn ru rú ở nhà, hơn nữa, hắn còn là kẻ thất nghiệp hơn 3 tháng nay.
Đây không phải là nơi an toàn, hắn đã bàn với vợ sẽ trốn sang Thái Lan vào tối mai nhưng cần phải di chuyển đến nơi tập kết. Ngay khi hắn vừa mở cửa toan sẽ lẳng lặng đến khu nhà nằm ở ngoại thành do một người bạn thân quen của hắn sắp xếp, đội trọng án đã xuất hiện.
“Lục A Phu, chúng tôi là...” Lão Hổ lớn tiếng nên đã la lên để ra hiệu cho hắn biết nhưng vì bị đánh động mà hắn đã lập tức sợ hãi mà bỏ chạy.
“Lục A Phu, đứng lại!” Phương Tư Nhã nhanh chân hơn hết đã nhanh chân đuổi theo, Tạ Kỳ Ngôn cũng kịp thời phản xạ, cùng nhóm người chạy theo.
Một cảnh rượt bắt diễn ra. Nhưng khu vực hành làng lại khá hẹp và nhiều nhánh rẽ liên thông với những cụm nhà khác, nếu không quen thuộc địa hình thì rất cảnh sát rất dễ bị cắt đuôi. Dáng người của A Phu không thuộc dạng to lớn, hắn lại rất rành rẽ ở đây, cảnh sát hoàn toàn có khả năng bị mất dấu.
Phương Tư Nhã là một cảnh sát tinh nhuệ, thân thủ tuyệt đối không tầm thường. Dù nhiều cảnh sát bị hắn bỏ lại, cô lại dễ dàng bám sát hắn, Tạ Kỳ Ngôn quan sát thấy thế ra hiệu cho đội chia ra nhiều nhánh để bao vây A Phu.
Ngay khi Tư Nhã một mình một ngựa đuổi áp sát A Phu, A Phu lập tức đẩy các vật cản trên đường về phía Phương Tư Nhã để hãm lại sức truy bắt. Đúng lúc này, khi phát hiện một người dân của tòa nhà, đó là người bạn thân của vợ hắn, A Phu lập tức dùng bà ta làm vật cản đường, đẩy mạnh về phía Phương Tư Nhã khiến cho Phương Tư Nhã ngã người đỡ để tránh làm người vô tội bị thương.
Nhưng người hắn đối mặt là Phương Tư Nhã, chính là cắn hoài không nhả. Khi trấn an nạn nhân nhanh chóng, Phương Tư Nhã tiếp tục bám theo A Phu lên tầng thường. A Phu biết rõ sau lưng tòa B của chung cư là khu vực dàn giáo đang được xây dựng, nếu men theo dàn giáo này từ tầng thượng xuống, hắn nhất định sẽ thoát, hắn từng làm nghề trộn hồ và lát gạch trong mấy công trình, chuyện leo trèo này không thể làm khó được hắn.
Nếu để kế hoạch của hắn thành công, Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn sẽ để mất hắn, chắc chắn càng khó bắt lại được hắn. Phương Tư Nhã khi nhìn thấy A Phu thuần thục leo trèo trên dàn giáo, quyết định mạo hiểm nhảy xuống dàn giáo.
Vì Phương Tư Nhã không rành địa hình, không rõ tính chất hay cấu trúc của các kiểu dàn giáo trong xây dựng mà luôn chậm hơn A Phu. Rốt cuộc, cô buộc lòng dùng cách mạo hiểm nhất, trực diện nhất để cản bước A Phu. Đó là nhảy thẳng xuống, ghì lấy tên A Phu mà mặc kệ bản thân mình bị cây chống dàn giáo đâm đến bị thương do cú nhảy đột ngột.
“Tư Nhã!!!” Tạ Kỳ Ngôn hét lên, trái tim thực sự muốn rớt ra ngoài. Khoảnh khắc đó không thể nghĩ nhiều, Tạ Kỳ Ngôn lập tức bám theo dải băng treo dọc gần đó, trượt xuống vị trí của Phương Tư Nhã để hỗ trợ.
Trong khi đó, Phương Tư Nhã nhất quyết bám chặt không buông, mặc kệ tên A Phu vùng vẫy dùng tay đánh mạnh vào bụng của Tư Nhã. May mắn với kinh nghiệm của mình, Phương Tư Nhã lập tức dùng sức, ấn mạnh A Phu xuống, nhưng cũng làm chính mình sảy chân trượt xuống mà phải bám vào một chân của tên kia. Ngay khi lấy lại chút thăng bằng, Tư Nhã dùng lực, một tay nắm thanh giáo, một tay kéo mạnh hắn xuống, trong tích tắc đưa tay lên thắt lưng lấy nhah còng tay, động tác thuần thục đến mắt thường cũng không thể bắt kịp, khóa chặt tay hắn vào phần mối nối của các cây chống dàn giáo.
Nhưng lúc này cây giáo mà Phương Tư Nhã đang nắm lại không thể chống đỡ được trọng lượng đè lên. Rắc! Lập tức làm Phương Tư Nhã rơi xuống. May mắn một bàn tay kịp thời bắt lấy Phương Tư Nhã.
“Ngôn Ngôn! Cậu điên rồi à!” Tư Nhã la lên khi thấy mặt của Tạ Kỳ Ngôn đỏ lừ vì cố sức giữ chặt mình.
“Bỏ ra, tôi lôi cậu xuống đó!”
“Tôi không bỏ cậu ra đâu. Bám đi!”
Tạ Kỳ Ngôn là phụ nữ nhưng lại được đào tạo từ hệ thống quân đội khắc nghiệt nên thể lực chắc chắn sẽ lớn hơn so với những người bình thường. Nếu rơi vào những hoàn cảnh sinh tử, cơ chế sinh tồn càng triệt để phát huy. Tạ Kỳ Ngôn hít mạnh một hơi, dùng sức đẩy Phương Tư Nhã lên để cô ấy có thể bám dễ dàng hơn vào dàn giáo.
Nhưng do dùng lực lớn tác động, miếng băng bảng hiệu lập tức rách đôi, Tạ Kỳ Ngôn trượt tay, trực tiếp té xuống đất.
“Tạ Kỳ Ngôn!” Trong lúc này Phương Tư Nhã thét lớn.
“Sếp Tạ!” Lão Bân la lớn khi thấy Tạ Kỳ Ngôn rơi xuống. Ai nấy cũng hốt hoảng đến không mặt không còn giọt máu.
Phương Tư Nhã nhanh chóng trèo xuống, ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến chỗ Tạ Kỳ Ngôn.
“Sếp Tạ!” Lão Bân lo lắng khi trông thấy Tạ Kỳ Ngôn nằm bất động.
“Tạ Kỳ Ngôn!”
“Ngôn Ngôn à, cậu đừng làm sao đó!”
Phương Tư Nhã không thể kiềm chế được cảm xúc, giọng đã bắt đầu nức nở. Người đó là bạn thân, là đồng đội vào sinh ra tử, vừa nãy còn cứu mình một màng, Phương Tư Nhã cảm nhận tim mình sắp vỡ ra rồi.
“Tôi không cho phép cậu có chuyện gì đó, tại sao cậu lại điên như vậy hả, cứu tôi làm gì chứ, cái tên này.” Phương Tư Nhã ôm chầm lấy Tạ Kỳ Ngôn, lay người của Tạ Kỳ Ngôn, mỗi khắc trôi qua làm bản thân không giữ được bình tĩnh.
“Cậu đừng có như vậy nữa, đứng dậy đi, cậu là sao thế hả. Tạ Kỳ Ngôn!” Nhưng Tạ Kỳ Ngôn vẫn nằm im thin thít.
Qua đến vài phút, khi các cảnh viên vẫn chưa biết phải tiêu hóa như thế nào, Phương Tư Nhã lại liên tục hét lớn tên Tạ Kỳ Ngôn.
“Điếc cái lỗ tai quá đi!” Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc chịu không nổi độ lớn này, đúng là ngã xuống rất đau, đau đến nỗi bản thân cảm thấy nặng nề mà không nhấc mắt lên nổi nên mới nằm im một chút, ai ngờ là dọa cho Phương Tư Nhã hồn bay phách lạc.
“Tạ Kỳ Ngôn, chết tiệc này!” Phương Tư Nhã tức giận khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn mở mắt.
“Được phó đội Phương quan tâm như vậy, muốn tận hưởng một chút.” Tạ Kỳ Ngôn hơi thở vẫn chưa thể ổn định, cảm thấy ngực mình có chút đau. Nhưng may mắn là không có gì đáng kể, vết thương từ dàn giáo gây ra cũng không nghiêm trọng, coi như bị thương ngoài da.
“Sếp Tạ! Sếp không sao chứ!” Lão Bân lúc này mới thở phào một tiếng.
“Không sao!” Tạ Kỳ Ngôn lò mò bám theo người của Phương Tư Nhã đứng dậy.
“Bắt người về đi!” Tạ Kỳ Ngôn ra lệnh.
Ở cảnh cục, Hàn Hân Đình biết tin có hai cảnh sát bị thương trong quá trình hành động, sau khi xác nhận, người đó là Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn. Từ nãy đến giờ đều đứng ngồi không yên, mãi đến lúc thấy được đám người của đội trọng án xuất hiện, cười cười nói nói, bản thân mới có chút an lòng.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đồng loạt bước vào, dẫu cả hai người bọn họ đều bình an, nhưng máu trên người bọn họ đúng là làm người ta hoảng sợ. Hàn Hân Đình đến tử thi còn không sợ, nhưng máu trên người Tạ Kỳ Ngôn lại làm cô bị đả kích lớn.
“Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình cao giọng.
“Tôi không sao?” Giọng của Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn nặng nhọc cất lên, có vẻ cú ngã vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ.
“Tại sao người cậu toàn là máu không vậy?” Hàn Hân Đình sốt sắng, ít khi nào được nhìn thấy biểu cảm đa dạng này của trưởng khoa Hàn ngoài khuôn mặt lạnh lùng.
“Ngoài da thôi!” Tạ Kỳ Ngôn yếu ớt đáp lại, thực sự không phải không đau, cú ngã đó rất mạnh, chỉ là Tạ Kỳ Ngôn da dày thịt chắc, biết cách đáp xuống khi rơi nên mới giảm được một chút lực hút.
“Tôi nói người đưa cậu đến bệnh viện băng bó, kiểm tra, sau đó nghỉ ngơi một lát, chuyện ở đây để các anh em lo cũng được.” Phương Tư Nhã lo lắng.
“Không cần đưa Tạ Kỳ Ngôn đi đâu cả.” Hàn Hân Đình lên tiếng, phán bác Phương Tư Nhã cũng không quên lườm đội phó Phương một cái. Hơn nữa, cô có nền tảng y khoa, nhìn vào có thể thấy không phải là vết thương đáng quan ngại, cô chăm sóc tốt Tạ Kỳ Ngôn một chút là được.
“Đi vào phòng tôi!”
Hàn Hân Đình thở hắt một tiếng, đau lòng đến phát cáu, ném ánh nhìn sắc lạnh về phía Tạ Kỳ Ngôn rồi kéo cô vào phòng khám nghiệm của mình.
Trong khi Tạ Kỳ Ngôn phải đối diện trước những lời chất vấn của Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã cũng không sáng sủa hơn khi vừa đau lại vừa phải dỗ dành Tiểu Cảnh. Tiểu Cảnh chắc hẳn đã khóc khi nghe tin, mắt cô ấy hơi đỏ, Phương Tư Nhã đành ngoan ngoãn cùng Tiểu Cảnh vào phòng nghỉ để Tiểu Cảnh chăm sóc vết thương.
Tại phòng khám nghiệm của Hàn Hân Đình.
“Cởi áo khoác ra đi!” Hàn Hân Đình lạnh lùng.
“Cậu băng bó cho tôi à.”
“Không phải tôi thì còn ai, không thì kêu cậu vào đây làm gì?”
“Tôi tưởng cậu không thích người sống vào đây!” Tạ Kỳ Ngôn nói đúng, đây là căn phòng mà ngoại trừ bản thân và cộng sự tin cậy, cô sẽ không để ai bước vào. Đây là lãnh địa của Hàn Hân Đình, nghiêm cấm người sống.
“Nhưng cậu thì khác.”
Nghe được lời này, Tạ Kỳ Ngôn có chút khoái trá, vui vẻ cởi áo khoác ra. Toàn bộ phần cánh tay bị dàn giáo kéo rách, bàn tay bị xước mạnh và hơi sâu, tất cả đều được phơi bày trước mắt Hàn Hân Đình.
Có phải tên này muốn làm mình đau lòng thì mới chịu nổi không? Hàn Hân Đình hậm hực nhưng lại không nỡ trách. Cô cẩn thận lấy dụng cụ y tế, từ tốn lau dọn vết máu xung quanh vết thương, chậm rãi cho thuốc lên bông băng và miết nhẹ xung quanh để sát trùng đảm bảo hạn chế lực hết mức có thể.
“Trên người toàn là vết thương, có phải cậu bị thương đến ghiền rồi không?” Hàn Hân Đình lại cau mày.
Suýt! Tạ Kỳ Ngôn rít khẽ lên.
“Có đau không?” Hàn Hân Đình chăm chú xem xét vết thương của Tạ Kỳ Ngôn, mỗi lần miết bông băng ánh mắt đều gợn lên xót xa khó tả.
“Không!” Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng đáp lại, quan sát biểu cảm của Hàn Hân Đình, tận hưởng sự ngọt ngào này đến nỗi đạn bắn cũng không biết đau.
“Xước sâu vậy mà không đau à?” Hàn Hân Đình dùng giọng mèo con hỏi lại Tạ Kỳ Ngôn, đúng là yêu nữ, luôn biết cách làm trái tim người khác ngứa ngáy, nếu không phải đang ở trong cảnh cục, Tạ Kỳ Ngôn rất muốn đè xuống môi Hàn Hân Đình một nụ hôn sâu.
“Vì thấy cậu nên không đau nữa.” Tạ Kỳ Ngôn im lặng một lúc rồi cũng thành thật trả lời.
“Tạ Kỳ Ngôn! Cậu sao lại liều mạng như vậy hả, muốn đi chết nhanh đến vậy à?”
“Chiếm được tôi rồi thì không muốn chịu trách nhiệm sao?”
Hàn Hân Đình không muốn trách nhưng cô biết mình yêu con người này. Vì càng lúc càng yêu, càng lúc càng không muốn mất, cô rất sợ bản thân là kẻ xui rủi, không xứng đáng được ông Trời đãi ngộ, rất sợ lúc mình tưởng đã nắm được mọi thứ thì sợ số phận sẽ cướp mất con người quý giá này khỏi tay cô.
“Đình Đình, dỗi rồi à?”
Hàn Hân Đình không thèm nói, dùng ngón tay của mình, kéo cằm của Tạ Kỳ Ngôn sát lại gần mình, giọng nói dặn dò đanh sắc.
“Không để cậu đến viện vì không muốn ai khác chạm da thịt của cậu, muốn đích thân chăm sóc cho cậu, cậu chỉ được thấy sự ngọt ngào của tôi mà thôi. Tôi không dám chắc cậu có vì sự ân cần của người khác mà rung động không.”
Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy vui vẻ, đưa người hướng về phía Hàn Hân Đình, hạ tầm mắt mình ngang với Hàn Hân Đình.
“Tạ Kỳ Ngôn, đó là cách tôi bày tỏ tình cảm cho cậu thấy. Nên tôi hy vọng cậu phải có trách nhiệm với tình cảm của tôi một chút. Khi cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi sẽ luôn là người cuối cùng chờ cậu về, nói cho cậu biết bây giờ cậu không có một mình. Nên sau này, đừng quá liều mạng, cân nhắc đến tôi một chút.”
“Hàn Hân Đình, tôi nghĩ mình sắp yêu cậu nhiều hơn rồi đó!” Tạ Kỳ Ngôn bất giác đưa tay mình chậm rãi men theo khuôn mặt của Hàn Hân Đình, ánh mắt tràn ra thâm tình.
“Nếu vậy thì đừng để bản thân bị thương nữa.” Hàn Hân Đình dứt lời cũng là lúc băng xong vết thương trên tay cho Tạ Kỳ Ngôn. Đường băng rất tỉ mỉ, làm Tạ Kỳ Ngôn rất thoải mái cử động nhẹ nhàng.
Cô nhanh chóng đứng phắt dậy, trạng thái lạnh lùng lập tức trở lại, mặc cho Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn mơ mơ màng màng trong những lời nói lúc nãy. Trước khi rời khỏi phòng khám nghiệm, Hàn Hân Đình còn không quên dặn dò Tạ Kỳ Ngôn.
“Nhất là bàn tay của cậu đấy! Nhớ giữ cho kỹ.”
“Nè! Cậu không ăn gì cả ngày rồi đó!” Phương Tư Nhã lo lắng nhìn Tạ Kỳ Ngôn đang vùi đầu vào đống hồ sơ.
“Cậu nghĩ chúng ta đã bỏ sót ở đâu rồi không?”
“Chúng ta đã điều tra đi, điều tra lại rất nhiều lần rồi, có thể bỏ sót chỗ nào chứ?” Phương Tư Nhã ngồi xuống cùng Tạ Kỳ Ngôn ngẫm nghĩ phân tích.
“Tộc ác lớn lên từ môi trường. Môi trường làm việc, môi trường sống, môi trường trưởng thành, môi trường yêu đương.”
“Nếu chúng ta loại bỏ vấn đề tình cảm, tài chính, nguồn gốc và các mối quan hệ của họ. Thì chỉ có nơi họ sống là chúng ta đã không đào sâu.”
“Ý cậu là hàng xóm.”
“Nhưng mà hàng xóm nói rằng cả 5 cô gái đều tạo cho họ ấn tượng rất tốt, hiền lành. Nhưng, bình thường cũng không giao thiệp nhiều, chỉ dừng ở mức xã giao. Không thù, không oán, làm sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?” Phương Tư Nhã thắc mắc.
“Tôi đã xem lại lời khai của nhân chứng trong ngày xảy ra vụ án. Thoạt đầu thì có vẻ ổn, nhưng càng xem càng cảm thấy không hợp lý.”
Dứt lời, Tạ Kỳ Ngôn đưa bản lời của người hàng xóm cho Phương Tư Nhã xem qua, trên đó có những dấu viết chì được Tạ Kỳ Ngôn để lại, khoanh tròn một số tình tiết đáng ngờ.
“Ý cậu là nhân chứng đã che giấu sự thật?”
“Nhà của bà ấy với nhà của các nạn nhân là kế bên nhau. Nhưng hôm xảy ra vụ án, một số người gần đó lại nghe tiếng Mạc Bắc đập cửa, vừa vặn âm thanh họ nghe trùng với khung giờ mà Mạc Bắc khai nhận, còn bà ta gần như không nghe, không thấy gì cả.”
“Vì bà ta là nhân chứng mục kích nên có thể chúng ta chọn tin tưởng bà ta.”
“Có một tình tiết nữa, hôm đó khá khuya, nếu ban đầu bà ta không nghe thì có thể là sẽ ngủ rồi chứ! Sớm không nghe, muộn không nghe, đúng lúc Mạc Bắc chạy ra ngoài, bà ấy lại là người chứng kiến duy nhất khoảnh khắc Mạc Bắc chạy ra từ nhà nạn nhân.”
“Hơn nữa...đây là chung cư kiểu cũ. Vụ án xảy ra giữa đêm. Hệ thống chiếu sáng phải rõ đến mức từ cửa nhà của bà ta có thể nhìn thấy rõ mặt à? Thấy cả máu và ánh mắt hoảng hốt của Mạc Bắc?”
“Trước đó không nghe thấy, sau đó lại nghe! Trước đó nói chuẩn bị ngủ, tại sao lại đột nhiên mở cửa? Bỏ rác sao? Không hợp lý, giờ đó không phải giờ đổ rác của chung cư.”
“Hôm đó, có phải cãi nhau với chồng không?” Tạ Kỳ Ngôn nói thêm.
“Không! Bà ấy khai ở nhà một mình, chồng bà ấy đã đi công tác.” Phương Tư Nhã đáp lại hoài nghi của Tạ Kỳ Ngôn.
“Tư Nhã à, đi cùng đến hiện trường lần nữa đi!”
Họ chỉ còn cách hung thủ vài bước, Tạ Kỳ Ngôn hay Phương Tư Nhã đều thực sự không hiểu vì sao lại để hắn vụt mất. Họ không giải được cách thức trốn thoát của hung thủ, càng không có nhân chứng mục kích trông thấy người lạ mặt xuất hiện tại tòa nhà. Tất cả khiến tâm tình của cả hai vị đều trở nên nặng nề.
Sau 10 phút chạy xe, họ đến hiện trường quen thuộc. Mùi máu tanh vẫn còn sộc lên dù có đứng cách một cánh cửa. Mọi thứ đều được giữ nguyên, hy vọng họ sẽ tìm được manh mối có tính quyết định để truy bắt kẻ giết người trước khi hắn trốn thoát.
Lúc Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã chuẩn bị mở cửa tiến vào khu vực thảm án đầy mùi máu, một gã trai ngoài trung niên đột ngột xuất hiện, từ từ tiến tới gần khu vực của họ. Có vẻ là người sinh sống ở đây, hàng xóm của các nạn nhân, ông ấy có chút ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy cảnh sát.
“Xin chào!” Phương Tư Nhã tiến đến, thuận tay giơ ra thẻ cảnh sát, Tạ Kỳ Ngôn theo sau cũng thực hiện động tác tương tự.
“Chào sếp!” Người đàn ông có nước da rắn rỏi, dáng người không quá cao, thân hình gầy gò, đôi tay thô ráp, có vẻ là người làm công việc lao động nặng nhọc.
“Ông là...” Phương Tư Nhã tra hỏi.
“Tôi là A Phu. Tôi sống ở đây, cùng với vợ.”
Ông ta có ngữ điệu của người Thành Đô, tông giọng chỉ là hơi rụt rè, nghe qua có thể đoán là người thiếu tự tin. Khi nói chuyện, ông ấy không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Trong mắt Tạ Kỳ Ngôn, A Phu là người đàn ông nhút nhát nhưng lịch thiệp, cách sử dụng từ ngữ của ông ta giống người lao động trình độ. Bộ đồ của ông ta mặc trên người trông cũ kỹ nhưng rất tươm tất, cung cách giao tiếp của ông ta cũng rất mực thước không giống với hình mẫu người thuộc tầng lớp thấp.
“À! Ông là chồng của bà Linh à. Ông có biết hàng xóm mình xảy ra vụ án không?” Phương Tư Nhã hỏi thăm.
“Dạ có! Vợ tôi có gọi điện kể qua với tôi.”
“Ông mới đi xa về à?” Tạ Kỳ Ngôn hỏi dồn.
“Mấy hôm nay tôi đi lên Bắc Thành công tác, mới về sáng nay thôi!” Ông ta không ngập ngừng, đối đáp rất chân thành, Tạ Kỳ Ngôn hay Phương Tư Nhã đều không có nghi ngờ, để cho A Phu mở cửa về nhà.
Hiện trường không có gì thay đổi so với những lần trước, các manh mối hữu hiệu đều đã được cảnh sát mang đi. Quần áo của các nạn nhân đều không có gì đặc biệt, cùng lắm là họ có chung sở thích về việc ăn mặc các quần áo hơi ngắn, chính là kiểu muốn dụ người tự động tìm tới.
Nhưng đây là sở thích dễ hiểu, họ đều là phụ nữ độc thân, ăn mặc gợi cảm một chút không có điều gì đáng kể cả. Các trang phục cũng không phải thuộc dạng hở hang quá mức, những kiểu này cùng lắm là để phục vụ cho công việc tư vấn của họ.
Tạ Kỳ Ngôn quay trở lại phòng khách của căn hộ, khu vực liên thông của phòng đơn và phòng giường tầng, nghĩa là để thực hiện toàn bộ hành động tàn ác, hung thủ nhất định phải đi qua khu vực sảnh này. Căn hộ này không quá nhỏ nhưng lại là kiểu thiết kế góc chết, nếu hắn muốn trốn thoát chỉ có thể chọn đi ra bằng cửa chính.
Tạ Kỳ Ngôn nhắm mắt lại, tiếp tục mường tượng, thủ đoạn gây án nhanh - chuẩn, không mất thời gian. Hắn muốn nhìn thấy nạn nhân sợ hãi nhưng ở phòng giường tầng, hắn lại không kịp nhìn thấy nạn nhân, khi Mạc Bắc phát hiện thì cũng là lúc Nhân Hoa vừa nhắm mắt nghĩa là hắn đã chạy thoát trước đó.
Hắn không muốn rời đi. Hắn sợ bị phát hiện. Hắn biết có người bên ngoài? Hắn đã tìm cách chạy thoát cùng với hung khí.
Nếu không bằng cửa chính thì đó chắc chắn là...
“Cửa sổ!” Cả Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đều đồng loạt thốt lên khi Phương Tư Nhã nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi tái hiện lại phương thức gây án của hung thủ.
Lúc cảnh sát đến hiện trường, cửa sổ hoàn toàn được đóng từ bên trong. Điều này khiến họ bỏ qua suy đoán hung thủ đột nhập vào nhà bằng cửa sổ.
Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi quan sát. Khóa cửa sổ của căn hộ này là một dạng khóa cơ bản, dạng lẫy thông thường, tay nắm mở cửa được xoay vào bên trong nghĩa là không thể mở được bên ngoài. Tuy nhiên, trên phần tay nắm tại sao lại có một vết xước. Dạng mảnh, rất vừa vặn với khe hở giao nhau của hai tấm cửa.
Trong lúc ý tưởng về đòn bẩy lóe lên trong đầu của Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã lại có phát hiện mới.
“Ngôn Ngôn!”
“Là dấu vớ!”
Bên ngoài cửa sổ là những đường ống nước tròn lớn, đây là hệ thống đường nước chính của toàn bộ tòa nhà, nối các khu vực nhà dân với nhau. Do cả tòa nhà đều dùng chung một nguồn nước được cung cấp từ khu vực xử lý nước ở Tô Hàn dẫn về, nên các ống nước mới bố trí dạng kết nối liền lạc để đảm bảo các nhà đều có thể sử dụng nước sinh hoạt như nhau.
Cùng với hành lang, đây chính là thứ kết nối các hộ dân của tòa nhà. Trùng hợp, đường ống của nhà nạn nhân lại kết nối với nhà bà Linh và nhà của Tam, một cô hàng xóm khác. Tuy nhiên, cô Tam có chứng cứ ngoại phạm khi đang trò chuyện video với bà mình ở thời điểm đó.
“Tư Nhã! Cậu có nghĩ! Chúng ta đã thực sự bỏ qua điều đó không?”
“Hiểu rồi! Tôi sẽ lập tức điều tra nhân khẩu.”
Mang theo những hoài nghi này, cả hai cũng nhanh chóng trở về cảnh cục, Phương Tư Nhã gọi cuộc điện thoại cho Tiểu Cảnh để giúp mình xác nhận thông tin nhân khẩu và phân phó cho lão Bân đến phỏng vấn tổ trưởng của tòa nhà.
“Ngôn Ngôn! Có phát hiện.”
“Tổ trưởng tòa nhà nói, A Phu, chồng bà Linh trong 1 tuần gần đây đều ở nhà, trước đó có đi lên Bắc Thành nhưng đã về lại Tô Hàn hơn 1 tuần. Sau đó không ghi nhận lịch trình di chuyển đến Bắc Thành. Chúng tôi cũng có hỏi thêm một số người dân gần đó, trong thời gian xảy ra vụ án, A Phu còn xuất hiện ở quán ăn.”
“Em cũng có điều tra nhanh về lộ trình di chuyển ở Bắc Thành và Tô Hàn, không ghi nhận bất kỳ thông tin nào của A Phu, ghi chép của cảnh sát điều tra nhập cảnh cũng không ghi nhận.” Tiểu Cảnh rành mạch trình bày.
“Tạ Kỳ Ngôn! Chúng tôi có được thông tin mua hàng của A Phu, hôm xảy ra vụ án, lúc 5 giờ, hắn có đến cửa hàng bách hóa để mua hàng, chính là lốc nước 6 chai, nhãn hiệu và hương vị trùng khớp với 5 chai nước ở nhà nạn nhân.
“Được rồi! Lão Bân, thông báo với đội pháp chứng, chúng ta cần hỗ trợ để thu thập manh mối tại khu vực ống nước bên ngoài tòa nhà.”
“Rõ thưa sếp!”
“Tôi sẽ lập tức xin lệnh. Chúng ta đi bắt người.”
Ngay khi cảnh sát xuất hiện và chạm mặt tại căn hộ của mình, A Phu biết rằng bản thân không sớm thì muộn sẽ lập tức bị nghi ngờ. Nếu không phải vì chờ đợi người chuẩn bị đường dây chạy trốn, hắn đã không ở lại đến giờ này, hơn nữa hung khí vẫn còn ở trong nhà chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.
Hắn tin rằng cảnh sát sẽ nhanh chóng ngửi được mùi dối trá của mình, hắn đã không đến Bắc Thành như lời khai với Tạ Kỳ Ngôn, Phương Tư Nhã. Thời gian đó hắn vẫn ru rú ở nhà, hơn nữa, hắn còn là kẻ thất nghiệp hơn 3 tháng nay.
Đây không phải là nơi an toàn, hắn đã bàn với vợ sẽ trốn sang Thái Lan vào tối mai nhưng cần phải di chuyển đến nơi tập kết. Ngay khi hắn vừa mở cửa toan sẽ lẳng lặng đến khu nhà nằm ở ngoại thành do một người bạn thân quen của hắn sắp xếp, đội trọng án đã xuất hiện.
“Lục A Phu, chúng tôi là...” Lão Hổ lớn tiếng nên đã la lên để ra hiệu cho hắn biết nhưng vì bị đánh động mà hắn đã lập tức sợ hãi mà bỏ chạy.
“Lục A Phu, đứng lại!” Phương Tư Nhã nhanh chân hơn hết đã nhanh chân đuổi theo, Tạ Kỳ Ngôn cũng kịp thời phản xạ, cùng nhóm người chạy theo.
Một cảnh rượt bắt diễn ra. Nhưng khu vực hành làng lại khá hẹp và nhiều nhánh rẽ liên thông với những cụm nhà khác, nếu không quen thuộc địa hình thì rất cảnh sát rất dễ bị cắt đuôi. Dáng người của A Phu không thuộc dạng to lớn, hắn lại rất rành rẽ ở đây, cảnh sát hoàn toàn có khả năng bị mất dấu.
Phương Tư Nhã là một cảnh sát tinh nhuệ, thân thủ tuyệt đối không tầm thường. Dù nhiều cảnh sát bị hắn bỏ lại, cô lại dễ dàng bám sát hắn, Tạ Kỳ Ngôn quan sát thấy thế ra hiệu cho đội chia ra nhiều nhánh để bao vây A Phu.
Ngay khi Tư Nhã một mình một ngựa đuổi áp sát A Phu, A Phu lập tức đẩy các vật cản trên đường về phía Phương Tư Nhã để hãm lại sức truy bắt. Đúng lúc này, khi phát hiện một người dân của tòa nhà, đó là người bạn thân của vợ hắn, A Phu lập tức dùng bà ta làm vật cản đường, đẩy mạnh về phía Phương Tư Nhã khiến cho Phương Tư Nhã ngã người đỡ để tránh làm người vô tội bị thương.
Nhưng người hắn đối mặt là Phương Tư Nhã, chính là cắn hoài không nhả. Khi trấn an nạn nhân nhanh chóng, Phương Tư Nhã tiếp tục bám theo A Phu lên tầng thường. A Phu biết rõ sau lưng tòa B của chung cư là khu vực dàn giáo đang được xây dựng, nếu men theo dàn giáo này từ tầng thượng xuống, hắn nhất định sẽ thoát, hắn từng làm nghề trộn hồ và lát gạch trong mấy công trình, chuyện leo trèo này không thể làm khó được hắn.
Nếu để kế hoạch của hắn thành công, Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn sẽ để mất hắn, chắc chắn càng khó bắt lại được hắn. Phương Tư Nhã khi nhìn thấy A Phu thuần thục leo trèo trên dàn giáo, quyết định mạo hiểm nhảy xuống dàn giáo.
Vì Phương Tư Nhã không rành địa hình, không rõ tính chất hay cấu trúc của các kiểu dàn giáo trong xây dựng mà luôn chậm hơn A Phu. Rốt cuộc, cô buộc lòng dùng cách mạo hiểm nhất, trực diện nhất để cản bước A Phu. Đó là nhảy thẳng xuống, ghì lấy tên A Phu mà mặc kệ bản thân mình bị cây chống dàn giáo đâm đến bị thương do cú nhảy đột ngột.
“Tư Nhã!!!” Tạ Kỳ Ngôn hét lên, trái tim thực sự muốn rớt ra ngoài. Khoảnh khắc đó không thể nghĩ nhiều, Tạ Kỳ Ngôn lập tức bám theo dải băng treo dọc gần đó, trượt xuống vị trí của Phương Tư Nhã để hỗ trợ.
Trong khi đó, Phương Tư Nhã nhất quyết bám chặt không buông, mặc kệ tên A Phu vùng vẫy dùng tay đánh mạnh vào bụng của Tư Nhã. May mắn với kinh nghiệm của mình, Phương Tư Nhã lập tức dùng sức, ấn mạnh A Phu xuống, nhưng cũng làm chính mình sảy chân trượt xuống mà phải bám vào một chân của tên kia. Ngay khi lấy lại chút thăng bằng, Tư Nhã dùng lực, một tay nắm thanh giáo, một tay kéo mạnh hắn xuống, trong tích tắc đưa tay lên thắt lưng lấy nhah còng tay, động tác thuần thục đến mắt thường cũng không thể bắt kịp, khóa chặt tay hắn vào phần mối nối của các cây chống dàn giáo.
Nhưng lúc này cây giáo mà Phương Tư Nhã đang nắm lại không thể chống đỡ được trọng lượng đè lên. Rắc! Lập tức làm Phương Tư Nhã rơi xuống. May mắn một bàn tay kịp thời bắt lấy Phương Tư Nhã.
“Ngôn Ngôn! Cậu điên rồi à!” Tư Nhã la lên khi thấy mặt của Tạ Kỳ Ngôn đỏ lừ vì cố sức giữ chặt mình.
“Bỏ ra, tôi lôi cậu xuống đó!”
“Tôi không bỏ cậu ra đâu. Bám đi!”
Tạ Kỳ Ngôn là phụ nữ nhưng lại được đào tạo từ hệ thống quân đội khắc nghiệt nên thể lực chắc chắn sẽ lớn hơn so với những người bình thường. Nếu rơi vào những hoàn cảnh sinh tử, cơ chế sinh tồn càng triệt để phát huy. Tạ Kỳ Ngôn hít mạnh một hơi, dùng sức đẩy Phương Tư Nhã lên để cô ấy có thể bám dễ dàng hơn vào dàn giáo.
Nhưng do dùng lực lớn tác động, miếng băng bảng hiệu lập tức rách đôi, Tạ Kỳ Ngôn trượt tay, trực tiếp té xuống đất.
“Tạ Kỳ Ngôn!” Trong lúc này Phương Tư Nhã thét lớn.
“Sếp Tạ!” Lão Bân la lớn khi thấy Tạ Kỳ Ngôn rơi xuống. Ai nấy cũng hốt hoảng đến không mặt không còn giọt máu.
Phương Tư Nhã nhanh chóng trèo xuống, ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến chỗ Tạ Kỳ Ngôn.
“Sếp Tạ!” Lão Bân lo lắng khi trông thấy Tạ Kỳ Ngôn nằm bất động.
“Tạ Kỳ Ngôn!”
“Ngôn Ngôn à, cậu đừng làm sao đó!”
Phương Tư Nhã không thể kiềm chế được cảm xúc, giọng đã bắt đầu nức nở. Người đó là bạn thân, là đồng đội vào sinh ra tử, vừa nãy còn cứu mình một màng, Phương Tư Nhã cảm nhận tim mình sắp vỡ ra rồi.
“Tôi không cho phép cậu có chuyện gì đó, tại sao cậu lại điên như vậy hả, cứu tôi làm gì chứ, cái tên này.” Phương Tư Nhã ôm chầm lấy Tạ Kỳ Ngôn, lay người của Tạ Kỳ Ngôn, mỗi khắc trôi qua làm bản thân không giữ được bình tĩnh.
“Cậu đừng có như vậy nữa, đứng dậy đi, cậu là sao thế hả. Tạ Kỳ Ngôn!” Nhưng Tạ Kỳ Ngôn vẫn nằm im thin thít.
Qua đến vài phút, khi các cảnh viên vẫn chưa biết phải tiêu hóa như thế nào, Phương Tư Nhã lại liên tục hét lớn tên Tạ Kỳ Ngôn.
“Điếc cái lỗ tai quá đi!” Tạ Kỳ Ngôn rốt cuộc chịu không nổi độ lớn này, đúng là ngã xuống rất đau, đau đến nỗi bản thân cảm thấy nặng nề mà không nhấc mắt lên nổi nên mới nằm im một chút, ai ngờ là dọa cho Phương Tư Nhã hồn bay phách lạc.
“Tạ Kỳ Ngôn, chết tiệc này!” Phương Tư Nhã tức giận khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn mở mắt.
“Được phó đội Phương quan tâm như vậy, muốn tận hưởng một chút.” Tạ Kỳ Ngôn hơi thở vẫn chưa thể ổn định, cảm thấy ngực mình có chút đau. Nhưng may mắn là không có gì đáng kể, vết thương từ dàn giáo gây ra cũng không nghiêm trọng, coi như bị thương ngoài da.
“Sếp Tạ! Sếp không sao chứ!” Lão Bân lúc này mới thở phào một tiếng.
“Không sao!” Tạ Kỳ Ngôn lò mò bám theo người của Phương Tư Nhã đứng dậy.
“Bắt người về đi!” Tạ Kỳ Ngôn ra lệnh.
Ở cảnh cục, Hàn Hân Đình biết tin có hai cảnh sát bị thương trong quá trình hành động, sau khi xác nhận, người đó là Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn. Từ nãy đến giờ đều đứng ngồi không yên, mãi đến lúc thấy được đám người của đội trọng án xuất hiện, cười cười nói nói, bản thân mới có chút an lòng.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đồng loạt bước vào, dẫu cả hai người bọn họ đều bình an, nhưng máu trên người bọn họ đúng là làm người ta hoảng sợ. Hàn Hân Đình đến tử thi còn không sợ, nhưng máu trên người Tạ Kỳ Ngôn lại làm cô bị đả kích lớn.
“Tạ Kỳ Ngôn!” Hàn Hân Đình cao giọng.
“Tôi không sao?” Giọng của Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn nặng nhọc cất lên, có vẻ cú ngã vừa rồi ảnh hưởng không nhỏ.
“Tại sao người cậu toàn là máu không vậy?” Hàn Hân Đình sốt sắng, ít khi nào được nhìn thấy biểu cảm đa dạng này của trưởng khoa Hàn ngoài khuôn mặt lạnh lùng.
“Ngoài da thôi!” Tạ Kỳ Ngôn yếu ớt đáp lại, thực sự không phải không đau, cú ngã đó rất mạnh, chỉ là Tạ Kỳ Ngôn da dày thịt chắc, biết cách đáp xuống khi rơi nên mới giảm được một chút lực hút.
“Tôi nói người đưa cậu đến bệnh viện băng bó, kiểm tra, sau đó nghỉ ngơi một lát, chuyện ở đây để các anh em lo cũng được.” Phương Tư Nhã lo lắng.
“Không cần đưa Tạ Kỳ Ngôn đi đâu cả.” Hàn Hân Đình lên tiếng, phán bác Phương Tư Nhã cũng không quên lườm đội phó Phương một cái. Hơn nữa, cô có nền tảng y khoa, nhìn vào có thể thấy không phải là vết thương đáng quan ngại, cô chăm sóc tốt Tạ Kỳ Ngôn một chút là được.
“Đi vào phòng tôi!”
Hàn Hân Đình thở hắt một tiếng, đau lòng đến phát cáu, ném ánh nhìn sắc lạnh về phía Tạ Kỳ Ngôn rồi kéo cô vào phòng khám nghiệm của mình.
Trong khi Tạ Kỳ Ngôn phải đối diện trước những lời chất vấn của Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã cũng không sáng sủa hơn khi vừa đau lại vừa phải dỗ dành Tiểu Cảnh. Tiểu Cảnh chắc hẳn đã khóc khi nghe tin, mắt cô ấy hơi đỏ, Phương Tư Nhã đành ngoan ngoãn cùng Tiểu Cảnh vào phòng nghỉ để Tiểu Cảnh chăm sóc vết thương.
Tại phòng khám nghiệm của Hàn Hân Đình.
“Cởi áo khoác ra đi!” Hàn Hân Đình lạnh lùng.
“Cậu băng bó cho tôi à.”
“Không phải tôi thì còn ai, không thì kêu cậu vào đây làm gì?”
“Tôi tưởng cậu không thích người sống vào đây!” Tạ Kỳ Ngôn nói đúng, đây là căn phòng mà ngoại trừ bản thân và cộng sự tin cậy, cô sẽ không để ai bước vào. Đây là lãnh địa của Hàn Hân Đình, nghiêm cấm người sống.
“Nhưng cậu thì khác.”
Nghe được lời này, Tạ Kỳ Ngôn có chút khoái trá, vui vẻ cởi áo khoác ra. Toàn bộ phần cánh tay bị dàn giáo kéo rách, bàn tay bị xước mạnh và hơi sâu, tất cả đều được phơi bày trước mắt Hàn Hân Đình.
Có phải tên này muốn làm mình đau lòng thì mới chịu nổi không? Hàn Hân Đình hậm hực nhưng lại không nỡ trách. Cô cẩn thận lấy dụng cụ y tế, từ tốn lau dọn vết máu xung quanh vết thương, chậm rãi cho thuốc lên bông băng và miết nhẹ xung quanh để sát trùng đảm bảo hạn chế lực hết mức có thể.
“Trên người toàn là vết thương, có phải cậu bị thương đến ghiền rồi không?” Hàn Hân Đình lại cau mày.
Suýt! Tạ Kỳ Ngôn rít khẽ lên.
“Có đau không?” Hàn Hân Đình chăm chú xem xét vết thương của Tạ Kỳ Ngôn, mỗi lần miết bông băng ánh mắt đều gợn lên xót xa khó tả.
“Không!” Tạ Kỳ Ngôn nhẹ nhàng đáp lại, quan sát biểu cảm của Hàn Hân Đình, tận hưởng sự ngọt ngào này đến nỗi đạn bắn cũng không biết đau.
“Xước sâu vậy mà không đau à?” Hàn Hân Đình dùng giọng mèo con hỏi lại Tạ Kỳ Ngôn, đúng là yêu nữ, luôn biết cách làm trái tim người khác ngứa ngáy, nếu không phải đang ở trong cảnh cục, Tạ Kỳ Ngôn rất muốn đè xuống môi Hàn Hân Đình một nụ hôn sâu.
“Vì thấy cậu nên không đau nữa.” Tạ Kỳ Ngôn im lặng một lúc rồi cũng thành thật trả lời.
“Tạ Kỳ Ngôn! Cậu sao lại liều mạng như vậy hả, muốn đi chết nhanh đến vậy à?”
“Chiếm được tôi rồi thì không muốn chịu trách nhiệm sao?”
Hàn Hân Đình không muốn trách nhưng cô biết mình yêu con người này. Vì càng lúc càng yêu, càng lúc càng không muốn mất, cô rất sợ bản thân là kẻ xui rủi, không xứng đáng được ông Trời đãi ngộ, rất sợ lúc mình tưởng đã nắm được mọi thứ thì sợ số phận sẽ cướp mất con người quý giá này khỏi tay cô.
“Đình Đình, dỗi rồi à?”
Hàn Hân Đình không thèm nói, dùng ngón tay của mình, kéo cằm của Tạ Kỳ Ngôn sát lại gần mình, giọng nói dặn dò đanh sắc.
“Không để cậu đến viện vì không muốn ai khác chạm da thịt của cậu, muốn đích thân chăm sóc cho cậu, cậu chỉ được thấy sự ngọt ngào của tôi mà thôi. Tôi không dám chắc cậu có vì sự ân cần của người khác mà rung động không.”
Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy vui vẻ, đưa người hướng về phía Hàn Hân Đình, hạ tầm mắt mình ngang với Hàn Hân Đình.
“Tạ Kỳ Ngôn, đó là cách tôi bày tỏ tình cảm cho cậu thấy. Nên tôi hy vọng cậu phải có trách nhiệm với tình cảm của tôi một chút. Khi cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi sẽ luôn là người cuối cùng chờ cậu về, nói cho cậu biết bây giờ cậu không có một mình. Nên sau này, đừng quá liều mạng, cân nhắc đến tôi một chút.”
“Hàn Hân Đình, tôi nghĩ mình sắp yêu cậu nhiều hơn rồi đó!” Tạ Kỳ Ngôn bất giác đưa tay mình chậm rãi men theo khuôn mặt của Hàn Hân Đình, ánh mắt tràn ra thâm tình.
“Nếu vậy thì đừng để bản thân bị thương nữa.” Hàn Hân Đình dứt lời cũng là lúc băng xong vết thương trên tay cho Tạ Kỳ Ngôn. Đường băng rất tỉ mỉ, làm Tạ Kỳ Ngôn rất thoải mái cử động nhẹ nhàng.
Cô nhanh chóng đứng phắt dậy, trạng thái lạnh lùng lập tức trở lại, mặc cho Tạ Kỳ Ngôn vẫn còn mơ mơ màng màng trong những lời nói lúc nãy. Trước khi rời khỏi phòng khám nghiệm, Hàn Hân Đình còn không quên dặn dò Tạ Kỳ Ngôn.
“Nhất là bàn tay của cậu đấy! Nhớ giữ cho kỹ.”
/72
|