Cách một tầng vải dệt, cô thậm chí có thể cảm nhận được chỗ đó nóng bỏng của người đàn ông.
Đột nhiên hai tay của Từ Dịch Thu hơi dùng sức, ôm chặt lấy cô, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô
“Gia Gia, đừng nhúc nhích.”
Từ Gia không nhúc nhích, cô không dám cử động.
Cô phát hiện thứ đó ở tɾong quần cha, dường như hình dáng càng ngày càng rõ ràng, nhiệt độ cũng càng ngày càng cao.
Gương mặt Từ Gia nóng lên, cảm giác bỏng cháy dường như còn nghiêm trọng hơn chỗ bị phỏng sau lưng.
Tia chớp ngoài cửa sổ giương nanh múa vuốt, lúc sáng lúc tối mà chế tạo bầu không khí khẩn trương, tiếng sấm vẫn ầm ầm như cũ không ngừng lại.
Lực chú ý của Từ Gia chậm rãi bị phân tán, không vì tiếng sấm mà khẩn trương sợ hãi, trái lại là chỗ ͼhân tâm đè lên khiến cô vô cùng để ý.
Dần dần cô cảm thấy cơ thể mình dường như cũng trở nên kỳ lạ, vô cùng nhạy cảm, cho dù không bị chạm vào, chỗ sau e0 cũng là lên men từng đợt nhũn ra, ͼhân tâm càng ngày càng nóng, thậm chí bắt đầu ướt át…
Quá xấu hổ, nếu ͼhân tâm chảy ra thể dịch làm ướt quần cha, vậy nên làm sao bây giờ, sau này cô không có mặt mũi gặp mặt hắn
“Cha…”
Mở miệng mới phát hiện, vậy mà mình gọi cha gọi thuận miệng như vậy, lúc này lấy lại tinh thần, cô lại cảm thấy thẹn thùng.
Liếm môi một cái, cô nói với người đàn ông tɾong bóng đêm “Cha… Cha để con xuống dưới đi.”
“Không sợ sao?” Hắn hỏi.
Giọng nói nghe rấtbằng phẳng, không khác gì bình thường lắm, mà giọng nói vừa rồi kèm the0 thở dốc của hắn, dường như chỉ là ảo giác của Từ Gia mà thôi.
“Ừm.” Cô đáp.
So với tiếng sấm, khoảng cách của hai người quá ần càng khiến cô cảm thấy khẩn trương.
Từ Dịch Thu cũng không truy hỏi nữa, dựa the0 ý của cô để cô lên giường.
“Muốn bật đèn không?” Hắn hỏi.
“Không cần.” Cô sợ bật đèn lên, sẽ bị cha phát hiện mặt cô đỏ cỡ nào.
Đột nhiên tia chớp chiếu sáng bầu trời đêm lần nữa, tiếng sấm nổ tung the0 sát tới.
Từ Gia không đề phòng, bị dọa muốn chui vào tɾong chăn the0 bản năng.
Giây tiếp the0 tay cô bị cầm lấy, bàn tay to khô ráo ấm áp của người đàn ông, hơi nóng không ngừng cuồn cuộn truyền tới lòng bàn tay của Từ Gia.
“Đừng sợ.” Từ Dịch Thu nói.
Trong lòng Từ Gia ấm áp, lại lén đỏ mắt.
Không biết qua bao lâu, tiếng sầm ngoài cửa sổ dần đi xa, giọt mưa rơi đôm đốp gõ lên cửa kính.
/302
|