Lạc Hân Nghiên càng nói càng mất tự tin, cô biết Lạc Hi Hàn ghét nhất chính là người khác làm phiền tới anh.
Cô hơi cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt đối phươռg, tɾong lòng cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.
Nhưng giây tiếp the0, bên tai cô đột nhiên vang lên một tiếng “ừm.”
Nhẹ nhàng, ngoài ý muốn nghe có chút dễ chịụ
Trong mắt thiếu nữ hiện lên một tia vui mừng, cô ngẩng đầu cười nói "Thật sao? Cảm ơn anh trai "
"Mấy giờ?"
“6 giờ chiều, cũng chính là lúc bọn em tan học.”
Lạc Hi Hàn đứng dậy lau miệng, gật đầu nói "Anh biết rồi, em mau đi học đi, sắp muộn rồi."
"Vâng."
Thiếu nữ nhanh chóng chạy lên lầu thay đồng phụchọc sinh, sau đó lấy cặp sách rồi chạy như bay xuống lầu, bước ra khỏi cửa.
Trước khi đi còn không quên nói lời tạm biệt với Lạc Hi Hàn “Tạm biệt anh trai ”
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại.
Chỉ còn lại bóng dáng của thiếu nữ với mái tóc hơi dựng lên.
Lạc Hi Hàn nhìn cô rời đi với ánh mắt lạnh lẽo, cảm xúc tɾong mắt không ngừng thay đổi.
Anh dường như chưa từng chú ý rằng, bắt đầu từ khi nào em gái anh từ một cô bé dễ thươռg đã trở thành một cô gái thiếu nữ duyên dáng yêu kiềụ
Vậy rốt cuộc tình cảm của anh đối với cô là gì?
....
"Lạc gia... Lạc gia?" Quản gia ở không biết gọi bao nhiêu lần mới kéo được Lạc Hi Hàn trở về hiện thực.
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn, có chút không vui “Sao thế?”
"Không phải chiều nay ngài có một hợp đồng rấtquan trọng cần bàn bạc sao...?"
Lạc Hianh mỉm cười nhàn nhạt nói "Không sao, cái này tôi sắp xếp được."
Trường học.
Lạc Hân Nghiên bước vào lớp và đặt cặp sách xuống vào giây cuối cùng trước khi chuông re0 lên.
"Ôi, kịp rồi." Thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi phịch xuống ghế.
Lớp học nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà giảng dạy, cho nên việc leo cầu thang mỗi ngày là một thử thách rấtlớn đối với cô.
Lúc này, ở bàn trước mặt, một cô gái tóc ngắn quay người lại nhỏ giọng nói "Người chị em, chuyện gọi phụ huynh cậu chuẩn bị như thế nào? Cậu không phải..."
Đối phươռg là bạn thân của Lạc Hân Nghiên, đương nhiên biết điểm yếu của cô cho nên không chỉ ra.
"Tớ nhờ anh trai tớ đến."
Một tiết học nhanh chóng trôi qua, Lạc Hân Nghiên ngơ ngác tɾong khi chuông tan học vang lên.
Cô duỗi người và nằm liệt trên ghế.
Quả nhiên, cuộc sống cao trung cho dù có trải qua như thế nào vẫn có một loại cảm giác mệt mỏi về thể xác và tinh thần.
“Tiết tiếp the0 là thể dục, chúng ta nhanh chóng đi thôi.” Bạn thân Chanh Hi quay người lại nói.
Lạc Hân Nghiên ngáp một cái, xua xua tay "Tớ quay người lại bấm qua, để tớ nghỉ ngơi một lát đã, cậu đi trước đi."
/144
|