Nhưng anh cũng không có nghĩ nhiều, nhanh chóng dùng giấy lau sach tinh dich, sau đó đắp chăn cho em gái.
"Ngủ ngon, em gái."
Sáng sớm hôm saụ
Ánh nắng chói chang chiếu vào phòng qua cửa sổ, khiến căn phòng lạnh lẽo lập tức trở nên ấm áp hơn một chút.
Nửa bên khuôn mặt thiếu nữ cũng bị chiếu sáng, lông mi dài và hẹp khẽ run lên, mày hơi nhíu lại.
“Ưm…” Sau khi rầm rì vài tiếng, Lạc Hân Nghiên chậm rãi mở mắt ra.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rưỡi, trường học yêu cầu phải đến trường lúc 7 giờ, cũng may trường cô học cách nhà không xa lắm, cho nên lúc này cô cũng sẽ không đến muộn.
"Ha " Thiếu nữ ngáp một cái, đứng dậy đi dép vào.
.....
Một đêm này tiếng mưa và tiếng sấm sét liên miên không ngừng, nhưng vì có anh trai ở bên cạnh cho nên cô ngủ ngon lành suốt đêm.
Nhưng…Dường như cô luôn nghe thấy anh trai ban đêm phát ra những âm thanh kỳ quái, có chút giống như…tiếng thở dốc.
Đây là mơ sao? Hay là hiện thực?
Cô gái nhỏ nghi hoặc mím môi, tɾong lúc nhất thời không nghĩ ra được kết quả.
Dù sao thì đêm hôm qua cô cũng mơ mơ màng màng, ở tɾong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Đột nhiên, giọng nói của quản gia từ ngoài cửa truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lạc Hân Nghiên.
"Tiểu thư, đã đến giờ dậy ăn sáng rồi."
“Đến ngay đây.” Thiếu nữ vội vàng đứng dậy, rời khỏi phòng và đi xuống dưới lầụ
Phòng khách.
Một vài món ăn đã được bày gọn gàng trên bàn ăn hình chữ nhật.
Lạc Hi Hàn sắc mặt vô cảm ngồi ở phía đầu, yên tĩnh ăn bữa sáng.
Vẻ mặt anh thờ ơ lạnh nhạt, trái ngược h0àn toàn với vẻ dịu dàng tối hôm qua.
Lạc Hân Nghiên ngày thường sẽ chọn ngồi ở vị trí đầu bên này, không dám đến gần anh.
Bởi vì ngoại trừ lúc cô sợ hãi khi trời mưa to, anh trai luôn nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng kia khiến người ta không rét mà run.
Nhưng hôm nay...
Thiếu nữ do dự một lúc rồi kéo chiếc ghế bên cạnh người đàn ông ra và lặng lẽ ngồi xuống.
Động tác của cô không thể nghi ngờ khiến cho Lạc Hi Hàn chú ý, anh có vẻ hơi giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phụclại bộ dạng bình thường.
Lạc Hân Nghiên cầm đũa gắp đồ ăn cho chính mình, nhét vào miệng rồi nuốt xuống.
Hết miếng này đến miếng khác, sau khi ăn đã gần no, cô mới chậm rãi mở miệng "Anh, em có thể nhờ anh một việc được không?"
Cô nói chuyện cẩn thận, giọng nói nhỏ nhẹ và có chút rụt rè.
Nghe vậy, anh trai đặt đũa xuống, ánh mắt thâm thuý đối diện với ánh mắt đầy khao khát của Lạc Hân Nghiên "Nói đi."
"Chỉ là...Thành tích học tập của em tɾong học kỳ này có chút sa sút. Thầy giáo nói muốn tìm phụ huynh để nói chuyện, nhưng người thân duy nhất của em chỉ có anh, cho nên anh có thể đến một chút...được không."
/144
|