Giang Lưu Nhi không biết được suy nghĩ của nàng, mà lúc này hắn cũng chẳng có hơi sức đâu đi quản tới. Tâm trí hắn còn đang cảm thấy choáng váng.
Đó là việc bình thường, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng thì huống chi kẻ trong cuộc như hắn. Không choáng mới là việc lạ.
Giang Lưu Nhi hắn tuyệt đối có thể thề là mình chưa bao giờ có ý nghĩ không đứng đắn nào với vị Bắc viện chủ kia cả. Nếu có thì cũng chỉ là một chút ấn tượng tương đối tốt lưu lại sau cuộc gặp gỡ tại Túy Tiên Lâu năm nào thôi.
Kết thành song tu đạo lữ với nàng? Ngay cả mơ hắn còn không mơ thấy được.
Thế nhưng... hắn chẳng cần phải mơ nữa vì nó đã là sự thật xảy ra trước mắt rồi. Mọi thứ còn lại bây giờ là một cái gật đầu của hắn mà thôi.
Ta nghĩ chủ nhân nên đồng ý hôn sự này.
Tiếng Cổ Mị Sanh đột ngột truyền tới.
Khẽ cau mày, Giang Lưu Nhi hỏi:
Lý do?
Bạch Thiên Thù là đệ tử duy nhất hiện giờ của lão Phong Tử, nếu kết thành đạo lữ với nàng ta thì việc tra xét bí mật kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...
Nghe xong, Giang Lưu Nhi im lặng không đáp, lâm vào trầm tư. Lời của Cổ Mị Sanh không phải không có lý...
Lại nói bên kia, sau khi kinh ngạc qua đi, Phong Thiên Thu là người đầu tiên lên tiếng:
Phong lão quái, ngươi là đang nói chơi phải không?
Lão Phong Tử xì mũi, trả lời:
Ta mà thèm chơi đùa với các ngươi? Không thấy đồ nhi của ta đã đồng ý sao?
Thiên Thù. Ngươi thật sự...?
Bạch Vô Cực hướng Bạch Thiên Thù hỏi. Ánh mắt y đầy vẻ hoài nghi.
Trước sự chờ đợi của Bạch Vô Cực cũng như của mọi người, Bạch Thiên Thù hít sâu một hơi, lấy giọng bình tĩnh đáp:
Vâng. Con đồng ý kết làm đạo lữ song tu của hắn.
Tới lúc này, nhận được câu trả lời của nàng xong, mọi người mới hoàn toàn tin việc xảy ra trước mắt họ là thật.
Hồ đồ!
Bạch Vô Cực quát lên:
Ngươi đường đường là một viện chủ, thế nào có thể kết làm đạo lữ song tu với một đệ tử Thần Thông Cảnh được! Hôn sự này ta không đồng ý!
Bạch mũi trâu, người kết hôn là đệ tử ta chứ đâu phải đệ tử ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý?
Lão Phong Tử liền phản kích lại.
Bạch Vô Cực khẽ hừ, nói:
Dựa vào ta là phụ thân của nó!
Lão Phong Tử im bặt không nói được gì, lời vừa ra tới miệng cũng nuốt trở vào.
Tại sao ta lại quên mất nha đầu Thiên Thù là con gái của hắn nhỉ? Không được không được. Nghĩ đi lão Phong. Ngươi là một con người tài trí siêu quần cơ mà...
Qua một lúc, cũng chẳng biết là lão Phong Tử đã nghĩ gì, chỉ thấy ông đột ngột lớn tiếng nói:
Ngươi là phụ thân của nó thì sao? Ta cũng là sư phụ của nó đấy! Có câu Đệ tử sự sư, kính đồng vu phụ ; lại có câu Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ , hôn sự này ta đã định rồi!
Ngươi định mặc ngươi, ta nói rồi, hôn sự này ta phản đối!
Ngươi phản đối kệ ngươi, ta sẽ đứng ra tổ chức hôn lễ cho nó!
...
Ta không cãi cọ với ngươi nữa! Thiên Thù! Việc này ngươi hãy tự quyết định đi!
Sau một hồi khẩu chiến, Bạch Vô Cực đá về cho Bạch Thiên Thù.
Tiếp tục cãi nhau với tên điên kia thì e là qua mười ngày nửa tháng nữa cũng chẳng ăn thua.
Không cãi thì không cãi. Ngươi tưởng ta thích cãi nhau với ngươi lắm sao?
Lão Phong Tử bước lại gần Bạch Thiên Thù, hạ giọng xuống:
Nha đầu, việc này ngươi hãy tự quyết định đi. Tuy là bộ dáng tên Bạch mũi trâu kia rất khó coi, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là phụ thân ngươi. Công cha như núi Thái Sơn , sư phụ không muốn biến ngươi thành đứa con bất hiếu.
Đứng gần đó, Bạch Vô Cực cho là mình nghe lầm.
Từ lúc nào mà tên điên kia trở nên hiểu lý lẽ như vậy?
Dựa vào nhân phẩm của tên kia thì Bạch Vô Cực không thể không hoài nghi.
Quả nhiên, đúng như những gì y nghĩ, cái đuôi của tên kia bắt đầu lộ ra.
... Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Bạch mũi trâu có công sinh thì sư phụ cũng có công dưỡng a! Khi ngươi chỉ mới mười tuổi thì sư phụ đã thu nhận ngươi làm đệ tử, từ đó hết lòng dạy dỗ và truyền thụ thuật pháp cho ngươi. Ài... Suốt hơn trăm năm rồi!... Trong lúc tên Bạch mũi trâu không ngó ngàng gì đến ngươi thì trăm năm qua, những khi ngươi ốm đau bệnh tật đều là một tay sư phụ chăm sóc. Luyện đan, nấu thuốc, tìm dược... Rất vất vả a! Thật không biết đã có bao nhiêu lần sư phụ vì ngươi mà lao tâm khổ tứ. Sư phụ cảm thấy mình đã già yếu đi rất nhiều...
Ghê tởm! Những lời ủy mị như vậy mà tên kia cũng nói ra được, lại còn đem phóng đại một cách thái quá như thế. Người không biết còn tưởng Bạch Vô Cực hắn là một phụ thân lãnh khốc vô tình, trong khi sẽ nghĩ rằng tên kia là một vị sư phụ nhân từ đức độ. Trên đời sao lại có một kẻ không biết xấu hổ như vậy chứ!
Bạch Vô Cực hướng Bạch Thiên Thù, rất không thoải mái nói:
Thiên Thù, ngươi không cần phải nghe mấy lời nhảm nhí của hắn. Hôn nhân là đại sự cả đời, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. Thể diện của Bắc viện chủ cũng không phải nhỏ đâu.
Thể diện?
Nghe hai chữ đó thốt ra từ miệng Bạch Vô Cực, trong lòng Cổ Mị Sanh âm thầm khinh bỉ. Loại người như hắn mà có thể diện thì heo cũng sẽ biết bay.
...
Trở lại với Bạch Thiên Thù.
Giờ phút này, một lần nữa hàng trăm ánh mắt đổ dồn lên người nàng. Tất cả họ đều muốn biết quyết định cuối cùng mà nàng lựa chọn là gì.
Trước sự chờ đợi của mọi người, Bạch Thiên Thù hết nhìn phụ thân lại nhìn sư phụ mình, nghĩ ngợi một đỗi, cuối cùng khẽ cắn môi nói:
Hôn sự này... Ta... chấp nhận. Nhưng với một điều kiện...
Nha đầu, chấp nhận thì chấp nhận, còn điều kiện này nọ làm gì! Ta thấy không cần đâu, bỏ qua đi.
Không được! Nếu sư phụ không chịu thì con sẽ từ chối kết làm đạo lữ song tu với hắn.
Đừng! Đừng! Đồ nhi ngoan! Là ta nhiều lời. Ngươi muốn điều kiện gì cứ nói!
Đưa mắt nhìn về phía Giang Lưu Nhi, Bạch Thiên Thù cao giọng:
Trước khi tu vi của hắn vượt qua ta, hoặc ít nhất là bằng ta thì hôn lễ sẽ không được cử hành.
Cái này... Nha đầu à, điều kiện này có phải hơi khó khăn không?
Nói trắng ra thì không phải hơi mà là quá khó khăn. Tu vi hiện tại của Niệm Từ kia chỉ mới là Thần Thông Cảnh hậu kỳ, còn Bạch Thiên Thù thì đã là Niết Bàn Cảnh đỉnh phong. Cách biệt rất lớn. Dù tốc độ tu luyện có nhanh thêm nữa thì cũng phải mất mấy mươi năm Niệm Từ mới đạt tới cảnh giới của Bạch Thiên Thù bây giờ. Đó là chưa xét đến trường hợp Bạch Thiên Thù có thể may mắn đột phá vào Chân Đan Cảnh. Nếu điều đó thật sự xảy ra thì sợ là cả đời Niệm Từ chỉ có thể đứng xa xa mà ngước nhìn vị hôn thê của mình.
Thịt thiên nga cũng không phải dễ ăn.
Có không ít ánh mắt nhìn Giang Lưu Nhi với vẻ đồng tình. Và tất nhiên càng không thiếu kẻ hả hê trong dạ.
Bạch Vô Cực là một trong số đó.
Phong lão quái, Thiên Thù là viện chủ, cũng là bộ mặt của Bắc viện. Việc nó muốn đạo lữ có tu vi sánh ngang với mình là một điều hợp lý. Không lẽ ngươi muốn hôn lễ của nó bị mọi người gièm pha sao?
Tuy lời của Bạch Vô Cực hơi khó nghe nhưng không phải không có lý. Trên đời chẳng thiếu những kẻ thích bới móc chuyện người khác.
Đó là việc bình thường, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng thì huống chi kẻ trong cuộc như hắn. Không choáng mới là việc lạ.
Giang Lưu Nhi hắn tuyệt đối có thể thề là mình chưa bao giờ có ý nghĩ không đứng đắn nào với vị Bắc viện chủ kia cả. Nếu có thì cũng chỉ là một chút ấn tượng tương đối tốt lưu lại sau cuộc gặp gỡ tại Túy Tiên Lâu năm nào thôi.
Kết thành song tu đạo lữ với nàng? Ngay cả mơ hắn còn không mơ thấy được.
Thế nhưng... hắn chẳng cần phải mơ nữa vì nó đã là sự thật xảy ra trước mắt rồi. Mọi thứ còn lại bây giờ là một cái gật đầu của hắn mà thôi.
Ta nghĩ chủ nhân nên đồng ý hôn sự này.
Tiếng Cổ Mị Sanh đột ngột truyền tới.
Khẽ cau mày, Giang Lưu Nhi hỏi:
Lý do?
Bạch Thiên Thù là đệ tử duy nhất hiện giờ của lão Phong Tử, nếu kết thành đạo lữ với nàng ta thì việc tra xét bí mật kia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều...
Nghe xong, Giang Lưu Nhi im lặng không đáp, lâm vào trầm tư. Lời của Cổ Mị Sanh không phải không có lý...
Lại nói bên kia, sau khi kinh ngạc qua đi, Phong Thiên Thu là người đầu tiên lên tiếng:
Phong lão quái, ngươi là đang nói chơi phải không?
Lão Phong Tử xì mũi, trả lời:
Ta mà thèm chơi đùa với các ngươi? Không thấy đồ nhi của ta đã đồng ý sao?
Thiên Thù. Ngươi thật sự...?
Bạch Vô Cực hướng Bạch Thiên Thù hỏi. Ánh mắt y đầy vẻ hoài nghi.
Trước sự chờ đợi của Bạch Vô Cực cũng như của mọi người, Bạch Thiên Thù hít sâu một hơi, lấy giọng bình tĩnh đáp:
Vâng. Con đồng ý kết làm đạo lữ song tu của hắn.
Tới lúc này, nhận được câu trả lời của nàng xong, mọi người mới hoàn toàn tin việc xảy ra trước mắt họ là thật.
Hồ đồ!
Bạch Vô Cực quát lên:
Ngươi đường đường là một viện chủ, thế nào có thể kết làm đạo lữ song tu với một đệ tử Thần Thông Cảnh được! Hôn sự này ta không đồng ý!
Bạch mũi trâu, người kết hôn là đệ tử ta chứ đâu phải đệ tử ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà không đồng ý?
Lão Phong Tử liền phản kích lại.
Bạch Vô Cực khẽ hừ, nói:
Dựa vào ta là phụ thân của nó!
Lão Phong Tử im bặt không nói được gì, lời vừa ra tới miệng cũng nuốt trở vào.
Tại sao ta lại quên mất nha đầu Thiên Thù là con gái của hắn nhỉ? Không được không được. Nghĩ đi lão Phong. Ngươi là một con người tài trí siêu quần cơ mà...
Qua một lúc, cũng chẳng biết là lão Phong Tử đã nghĩ gì, chỉ thấy ông đột ngột lớn tiếng nói:
Ngươi là phụ thân của nó thì sao? Ta cũng là sư phụ của nó đấy! Có câu Đệ tử sự sư, kính đồng vu phụ ; lại có câu Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ , hôn sự này ta đã định rồi!
Ngươi định mặc ngươi, ta nói rồi, hôn sự này ta phản đối!
Ngươi phản đối kệ ngươi, ta sẽ đứng ra tổ chức hôn lễ cho nó!
...
Ta không cãi cọ với ngươi nữa! Thiên Thù! Việc này ngươi hãy tự quyết định đi!
Sau một hồi khẩu chiến, Bạch Vô Cực đá về cho Bạch Thiên Thù.
Tiếp tục cãi nhau với tên điên kia thì e là qua mười ngày nửa tháng nữa cũng chẳng ăn thua.
Không cãi thì không cãi. Ngươi tưởng ta thích cãi nhau với ngươi lắm sao?
Lão Phong Tử bước lại gần Bạch Thiên Thù, hạ giọng xuống:
Nha đầu, việc này ngươi hãy tự quyết định đi. Tuy là bộ dáng tên Bạch mũi trâu kia rất khó coi, nhưng nói thế nào thì hắn cũng là phụ thân ngươi. Công cha như núi Thái Sơn , sư phụ không muốn biến ngươi thành đứa con bất hiếu.
Đứng gần đó, Bạch Vô Cực cho là mình nghe lầm.
Từ lúc nào mà tên điên kia trở nên hiểu lý lẽ như vậy?
Dựa vào nhân phẩm của tên kia thì Bạch Vô Cực không thể không hoài nghi.
Quả nhiên, đúng như những gì y nghĩ, cái đuôi của tên kia bắt đầu lộ ra.
... Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Bạch mũi trâu có công sinh thì sư phụ cũng có công dưỡng a! Khi ngươi chỉ mới mười tuổi thì sư phụ đã thu nhận ngươi làm đệ tử, từ đó hết lòng dạy dỗ và truyền thụ thuật pháp cho ngươi. Ài... Suốt hơn trăm năm rồi!... Trong lúc tên Bạch mũi trâu không ngó ngàng gì đến ngươi thì trăm năm qua, những khi ngươi ốm đau bệnh tật đều là một tay sư phụ chăm sóc. Luyện đan, nấu thuốc, tìm dược... Rất vất vả a! Thật không biết đã có bao nhiêu lần sư phụ vì ngươi mà lao tâm khổ tứ. Sư phụ cảm thấy mình đã già yếu đi rất nhiều...
Ghê tởm! Những lời ủy mị như vậy mà tên kia cũng nói ra được, lại còn đem phóng đại một cách thái quá như thế. Người không biết còn tưởng Bạch Vô Cực hắn là một phụ thân lãnh khốc vô tình, trong khi sẽ nghĩ rằng tên kia là một vị sư phụ nhân từ đức độ. Trên đời sao lại có một kẻ không biết xấu hổ như vậy chứ!
Bạch Vô Cực hướng Bạch Thiên Thù, rất không thoải mái nói:
Thiên Thù, ngươi không cần phải nghe mấy lời nhảm nhí của hắn. Hôn nhân là đại sự cả đời, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định. Thể diện của Bắc viện chủ cũng không phải nhỏ đâu.
Thể diện?
Nghe hai chữ đó thốt ra từ miệng Bạch Vô Cực, trong lòng Cổ Mị Sanh âm thầm khinh bỉ. Loại người như hắn mà có thể diện thì heo cũng sẽ biết bay.
...
Trở lại với Bạch Thiên Thù.
Giờ phút này, một lần nữa hàng trăm ánh mắt đổ dồn lên người nàng. Tất cả họ đều muốn biết quyết định cuối cùng mà nàng lựa chọn là gì.
Trước sự chờ đợi của mọi người, Bạch Thiên Thù hết nhìn phụ thân lại nhìn sư phụ mình, nghĩ ngợi một đỗi, cuối cùng khẽ cắn môi nói:
Hôn sự này... Ta... chấp nhận. Nhưng với một điều kiện...
Nha đầu, chấp nhận thì chấp nhận, còn điều kiện này nọ làm gì! Ta thấy không cần đâu, bỏ qua đi.
Không được! Nếu sư phụ không chịu thì con sẽ từ chối kết làm đạo lữ song tu với hắn.
Đừng! Đừng! Đồ nhi ngoan! Là ta nhiều lời. Ngươi muốn điều kiện gì cứ nói!
Đưa mắt nhìn về phía Giang Lưu Nhi, Bạch Thiên Thù cao giọng:
Trước khi tu vi của hắn vượt qua ta, hoặc ít nhất là bằng ta thì hôn lễ sẽ không được cử hành.
Cái này... Nha đầu à, điều kiện này có phải hơi khó khăn không?
Nói trắng ra thì không phải hơi mà là quá khó khăn. Tu vi hiện tại của Niệm Từ kia chỉ mới là Thần Thông Cảnh hậu kỳ, còn Bạch Thiên Thù thì đã là Niết Bàn Cảnh đỉnh phong. Cách biệt rất lớn. Dù tốc độ tu luyện có nhanh thêm nữa thì cũng phải mất mấy mươi năm Niệm Từ mới đạt tới cảnh giới của Bạch Thiên Thù bây giờ. Đó là chưa xét đến trường hợp Bạch Thiên Thù có thể may mắn đột phá vào Chân Đan Cảnh. Nếu điều đó thật sự xảy ra thì sợ là cả đời Niệm Từ chỉ có thể đứng xa xa mà ngước nhìn vị hôn thê của mình.
Thịt thiên nga cũng không phải dễ ăn.
Có không ít ánh mắt nhìn Giang Lưu Nhi với vẻ đồng tình. Và tất nhiên càng không thiếu kẻ hả hê trong dạ.
Bạch Vô Cực là một trong số đó.
Phong lão quái, Thiên Thù là viện chủ, cũng là bộ mặt của Bắc viện. Việc nó muốn đạo lữ có tu vi sánh ngang với mình là một điều hợp lý. Không lẽ ngươi muốn hôn lễ của nó bị mọi người gièm pha sao?
Tuy lời của Bạch Vô Cực hơi khó nghe nhưng không phải không có lý. Trên đời chẳng thiếu những kẻ thích bới móc chuyện người khác.
/249
|