Đồ nhi à! Ngươi làm viện chủ kiểu gì vậy? Cả Bắc viện rộng lớn như vầy mà không có lấy một nữ đệ tử có thể so bì được với người ta. Lần này ta bị nha đầu ngươi làm mất mặt rồi!
Sắc mặt lão Phong Tử hiện rõ nét lo lắng. Ông đứng im lặng ra chiều nghĩ ngợi, chốc chốc lại nhìn sang Bạch Thiên Thù, ánh mắt rất kỳ quái. Cuối cùng ông cũng lên tiếng:
Đồ nhi, sư phụ hỏi ngươi một câu: Sư phụ đối với ngươi thế nào?
Dù không hiểu tại sao sư phụ lại đột nhiên hỏi mình như vậy nhưng Bạch Thiên Thù vẫn thành thật đáp:
Người đối với đệ tử rất tốt.
Vậy nếu sư phụ có việc nhờ ngươi thì ngươi có giúp không?
Đệ tử giúp sư phụ là chuyện đương nhiên.
Ừm.
Lão Phong Tử gật đầu, đi vào vấn đề:
Là thế này...
Bên ngoài kết giới, mọi người không nghe được hai người nói gì. Họ chỉ thấy nét mặt Bạch Thiên Thù liên tục biến đổi. Có lúc cau có tức giận, có lúc lại im lặng trầm tư...
Một lát sau, kết giới cách âm được lão Phong Tử thu hồi. Trái ngược với khuôn mặt sầu muộn của Bạch Thiên Thù, thần sắc lão Phong Tử hết sức vui vẻ. Ông cười khà khà nói:
Phong tiểu mao, Bạch mũi trâu, hai người các ngươi thua rồi! Muốn đấu với một con người tài ba lỗi lạc như ta? Các ngươi còn kém lắm!
Nhìn thấy bộ dáng dương dương tự đắc của lão Phong Tử, không riêng gì Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực mà tất cả mọi người đều thầm cảm thấy nghi hoặc. Họ không biết dựa vào đâu mà ông lại dám chắc chắn như vậy. Cả bọn đưa mắt dò hỏi Bạch Thiên Thù, người duy nhất biết rõ nguyên do. Đáng tiếc, Bạch Thiên Thù chẳng những một mực giữ im lặng mà dường như còn có ý lẩn tránh ánh mắt của mọi người.
Phong lão quái, ngươi nói như thế có phải đã quá sớm không? Nữ đệ tử mà ngươi nói tuyệt đối bảo đảm sẽ vượt trội hơn Triệu Yên ta còn chưa nhìn thấy đấy.
Phong Thiên Thu vẫn bình thản nói. Y không mấy tin tưởng những lời vừa rồi của lão Phong Tử. Độ tin cậy của tên kia có thể dùng tay để tính được.
Phong lão đầu nói không sai. Phong lão quái, ngươi muốn chúng ta thua thì cũng phải để cho chúng ta gặp mặt nữ đệ tử mà ngươi chọn đã chứ. Sao không gọi tiểu cô nương đó ra?
Tiểu cô nương?
Nghe Bạch Vô Cực nói đến ba chữ đó, nét mặt Bạch Thiên Thù bỗng trở nên rất quái lạ. Cứ như thể nàng vừa nghe đến những điều mà nàng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ nghe vậy.
Về phía lão Phong Tử, ông tiến sát lại nhìn Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực, đột ngột hỏi:
Phong tiểu mao, Bạch mũi trâu, mắt các ngươi vẫn còn tốt đó chứ? Tiểu cô nương kia ta đã gọi ra rồi mà, tại sao các ngươi không nhìn thấy?
Mọi người đưa mắt nhìn quanh, sau cùng thì mặt ai nấy đều mờ mịt. Bọn họ chẳng thấy tiểu cô nương nào khác trên sàn đấu ngoài Triệu Yên cả.
Chắc là lão Phong Tử đang nói đùa.
Mọi người thầm nghĩ. Tất cả họ đều không lạ gì tính tình của ông.
Đến Bạch Vô Cực và Phong Thiên Thu cũng cho rằng như vậy. Phong Thiên Thu cười nói:
Phong lão quái, đừng đùa nữa. Chúng ta cũng không thể đứng bàn tới bàn lui mãi được. Ngươi mau chọn một nữ đệ tử đi, cứ kéo dài thời gian như vậy... Ta không thể không nghĩ là ngươi đang sợ đấy.
Sợ?
Lão Phong Tử tỏ vẻ khinh thường, cao giọng gọi:
Tiểu cô nương, còn không mau ra mắt mọi người!
Chẳng ai đáp.
Hừm... Tiểu cô nương, còn không mau ra mắt mọi người!
Vẫn im lặng.
Trông thấy ánh mắt ngờ vực của mọi người, lão Phong Tử bực bội nói:
Ngươi còn không ra thì ta sẽ đổi ý đấy!
Qua một lúc cũng không thấy nữ đệ tử nào xuất hiện, những tưởng lần này lão Phong Tử thật sự chỉ đang bịa chuyện thì chợt một giọng nói thanh thúy cất lên:
Không cần tìm nữa, người đó là ta.
Hàng trăm ánh mắt đổ dồn lên người cô gái vừa mới lên tiếng.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, mặt nghệt ra, nom thánh thiện đến từng phương diện. Quả là vô cùng đặc sắc. Mà không riêng gì các đệ tử, trưởng lão và viện chủ mới thế, đến cả người được cuộc đời tôi luyện ngàn năm như hai vị thái thượng trưởng lão là Bạch Vô Cực và Phong Thiên Thu cũng không khỏi ngây ra trong thoáng chốc.
Có nghĩ thế nào họ cũng không bao giờ ngờ tới tiểu cô nương mà lão Phong Tử chọn lại là, lại là... Bạch Thiên Thù.
Thật sự là quá ngoài sức tưởng tượng!
Nhìn khuôn mặt cứng đơ của bọn họ, đặc biệt là Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực, trong lòng lão Phong Tử vô cùng vui sướng. Trong đời ông, tính đến thời khắc này thì đây là lần đầu tiên ông được chứng kiến bộ dạng này của hai tên kia. Tuy đã cố kìm nén để chiêm ngưỡng thêm tí nữa nhưng cuối cùng lão Phong Tử vẫn cười lên một cách khoái trá:
Ha ha ha... Ha ha... Ha ha ha... Con bà nó! Ha ha... Quá... Quá sung sướng! Thật là quá sung sướng rồi! Ha ha ha...
Nhìn ông như thế, Bạch Thiên Thù hậm hực cắn môi. Nàng cảm thấy vừa tức giận lại vừa xấu hổ. Nhất là khi liếc thấy nét mặt đang há hốc của tên Niệm Từ kia, sự tức giận và xấu hổ lại tăng gấp bội.
Nàng đường đường là viện chủ của Bắc viện, một trong những người quyền uy nhất Đại Nhật Cung, một nữ nhân cao cao tại thượng...
Còn hắn?
Một tên đệ tử bình thường, hơn nữa là đệ tử của Tây viện, lại còn được ả đàn bà Cổ Mị Sanh kia nâng đỡ. Dựa vào lối sống bê bối của nàng ta thì có trời mới biết mối quan hệ của bọn họ là gì. Lùi một bước mà nói, cứ cho là hắn và Cổ Mị Sanh trong sạch đi. Vậy thì sao? Hắn vẫn chỉ là một tu sĩ cấp thấp mà ngay cả Niết Bàn Cảnh còn chưa bước vào. Ngộ tính và tiến độ tu luyện của hắn rất kinh người, điều đó không giả, nàng công nhận. Nhưng đó là hiện tại, sau này thế nào thì ai nói trước được. Ngoài ra, còn một điều quan trọng nhất nữa là... tuổi của nàng lớn hơn hắn rất nhiều!
Tuy nói cách biệt tuổi tác ở tu tiên giới cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thế nhưng đối với một người có chút cổ hủ như Bạch Thiên Thù nàng thì nó vẫn là điều gì đó khó chấp nhận. Trong mắt nàng thì Niệm Từ kia bất quá chỉ là một tên tiểu tử, một tên nhóc mà nàng không ưa gì. Tất cả chỉ có bấy nhiêu. Không hơn.
Hắn mới có mấy mươi tuổi, còn nàng thì đã một trăm mấy mươi tuổi rồi! Nếu tính theo bối phận ở thế tục thì nàng có thể làm tằng tổ của hắn chứ chả ít. Làm đạo lữ song tu của hắn... cứ như câu nói trâu già thích gặm cỏ non, gái già thì thích trai còn ngây thơ ấy!
Mặc dù đây không phải thế tục và nàng càng không phải trâu già hay là gái già mà là một đại mỹ nhân có nhan sắc khiến hoa nhường nguyệt thẹn, là bậc mỹ nữ khuynh thành khuynh quốc làm điên đảo ngàn vạn nam nhân, nhưng trong lòng nàng vẫn khó có thể thản nhiên chấp nhận được.
Nàng rất xấu hổ! Và càng xấu hổ bao nhiêu thì nàng lại tức giận bấy nhiêu. Dĩ nhiên đối tượng phải hứng chịu không ai khác ngoài Giang Lưu Nhi.
Hừ! Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem! Tưởng muốn lấy Bạch Thiên Thù ta là chuyện dễ dàng sao? Muốn chạm tới một ngón tay của ta ngươi cũng đừng hòng! Cứ đợi đi... Sau khi sư phụ hoàn thành lời hứa với ta thì cũng là lúc ta bắt đầu trừng trị ngươi! Cứ đến Bắc viện đi... Để xem ta sẽ đối phó ngươi thế nào!
Bạch Thiên Thù nhìn chằm chằm Giang Lưu Nhi, nghiến răng nghĩ thầm.
Sắc mặt lão Phong Tử hiện rõ nét lo lắng. Ông đứng im lặng ra chiều nghĩ ngợi, chốc chốc lại nhìn sang Bạch Thiên Thù, ánh mắt rất kỳ quái. Cuối cùng ông cũng lên tiếng:
Đồ nhi, sư phụ hỏi ngươi một câu: Sư phụ đối với ngươi thế nào?
Dù không hiểu tại sao sư phụ lại đột nhiên hỏi mình như vậy nhưng Bạch Thiên Thù vẫn thành thật đáp:
Người đối với đệ tử rất tốt.
Vậy nếu sư phụ có việc nhờ ngươi thì ngươi có giúp không?
Đệ tử giúp sư phụ là chuyện đương nhiên.
Ừm.
Lão Phong Tử gật đầu, đi vào vấn đề:
Là thế này...
Bên ngoài kết giới, mọi người không nghe được hai người nói gì. Họ chỉ thấy nét mặt Bạch Thiên Thù liên tục biến đổi. Có lúc cau có tức giận, có lúc lại im lặng trầm tư...
Một lát sau, kết giới cách âm được lão Phong Tử thu hồi. Trái ngược với khuôn mặt sầu muộn của Bạch Thiên Thù, thần sắc lão Phong Tử hết sức vui vẻ. Ông cười khà khà nói:
Phong tiểu mao, Bạch mũi trâu, hai người các ngươi thua rồi! Muốn đấu với một con người tài ba lỗi lạc như ta? Các ngươi còn kém lắm!
Nhìn thấy bộ dáng dương dương tự đắc của lão Phong Tử, không riêng gì Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực mà tất cả mọi người đều thầm cảm thấy nghi hoặc. Họ không biết dựa vào đâu mà ông lại dám chắc chắn như vậy. Cả bọn đưa mắt dò hỏi Bạch Thiên Thù, người duy nhất biết rõ nguyên do. Đáng tiếc, Bạch Thiên Thù chẳng những một mực giữ im lặng mà dường như còn có ý lẩn tránh ánh mắt của mọi người.
Phong lão quái, ngươi nói như thế có phải đã quá sớm không? Nữ đệ tử mà ngươi nói tuyệt đối bảo đảm sẽ vượt trội hơn Triệu Yên ta còn chưa nhìn thấy đấy.
Phong Thiên Thu vẫn bình thản nói. Y không mấy tin tưởng những lời vừa rồi của lão Phong Tử. Độ tin cậy của tên kia có thể dùng tay để tính được.
Phong lão đầu nói không sai. Phong lão quái, ngươi muốn chúng ta thua thì cũng phải để cho chúng ta gặp mặt nữ đệ tử mà ngươi chọn đã chứ. Sao không gọi tiểu cô nương đó ra?
Tiểu cô nương?
Nghe Bạch Vô Cực nói đến ba chữ đó, nét mặt Bạch Thiên Thù bỗng trở nên rất quái lạ. Cứ như thể nàng vừa nghe đến những điều mà nàng chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ nghe vậy.
Về phía lão Phong Tử, ông tiến sát lại nhìn Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực, đột ngột hỏi:
Phong tiểu mao, Bạch mũi trâu, mắt các ngươi vẫn còn tốt đó chứ? Tiểu cô nương kia ta đã gọi ra rồi mà, tại sao các ngươi không nhìn thấy?
Mọi người đưa mắt nhìn quanh, sau cùng thì mặt ai nấy đều mờ mịt. Bọn họ chẳng thấy tiểu cô nương nào khác trên sàn đấu ngoài Triệu Yên cả.
Chắc là lão Phong Tử đang nói đùa.
Mọi người thầm nghĩ. Tất cả họ đều không lạ gì tính tình của ông.
Đến Bạch Vô Cực và Phong Thiên Thu cũng cho rằng như vậy. Phong Thiên Thu cười nói:
Phong lão quái, đừng đùa nữa. Chúng ta cũng không thể đứng bàn tới bàn lui mãi được. Ngươi mau chọn một nữ đệ tử đi, cứ kéo dài thời gian như vậy... Ta không thể không nghĩ là ngươi đang sợ đấy.
Sợ?
Lão Phong Tử tỏ vẻ khinh thường, cao giọng gọi:
Tiểu cô nương, còn không mau ra mắt mọi người!
Chẳng ai đáp.
Hừm... Tiểu cô nương, còn không mau ra mắt mọi người!
Vẫn im lặng.
Trông thấy ánh mắt ngờ vực của mọi người, lão Phong Tử bực bội nói:
Ngươi còn không ra thì ta sẽ đổi ý đấy!
Qua một lúc cũng không thấy nữ đệ tử nào xuất hiện, những tưởng lần này lão Phong Tử thật sự chỉ đang bịa chuyện thì chợt một giọng nói thanh thúy cất lên:
Không cần tìm nữa, người đó là ta.
Hàng trăm ánh mắt đổ dồn lên người cô gái vừa mới lên tiếng.
Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, mặt nghệt ra, nom thánh thiện đến từng phương diện. Quả là vô cùng đặc sắc. Mà không riêng gì các đệ tử, trưởng lão và viện chủ mới thế, đến cả người được cuộc đời tôi luyện ngàn năm như hai vị thái thượng trưởng lão là Bạch Vô Cực và Phong Thiên Thu cũng không khỏi ngây ra trong thoáng chốc.
Có nghĩ thế nào họ cũng không bao giờ ngờ tới tiểu cô nương mà lão Phong Tử chọn lại là, lại là... Bạch Thiên Thù.
Thật sự là quá ngoài sức tưởng tượng!
Nhìn khuôn mặt cứng đơ của bọn họ, đặc biệt là Phong Thiên Thu và Bạch Vô Cực, trong lòng lão Phong Tử vô cùng vui sướng. Trong đời ông, tính đến thời khắc này thì đây là lần đầu tiên ông được chứng kiến bộ dạng này của hai tên kia. Tuy đã cố kìm nén để chiêm ngưỡng thêm tí nữa nhưng cuối cùng lão Phong Tử vẫn cười lên một cách khoái trá:
Ha ha ha... Ha ha... Ha ha ha... Con bà nó! Ha ha... Quá... Quá sung sướng! Thật là quá sung sướng rồi! Ha ha ha...
Nhìn ông như thế, Bạch Thiên Thù hậm hực cắn môi. Nàng cảm thấy vừa tức giận lại vừa xấu hổ. Nhất là khi liếc thấy nét mặt đang há hốc của tên Niệm Từ kia, sự tức giận và xấu hổ lại tăng gấp bội.
Nàng đường đường là viện chủ của Bắc viện, một trong những người quyền uy nhất Đại Nhật Cung, một nữ nhân cao cao tại thượng...
Còn hắn?
Một tên đệ tử bình thường, hơn nữa là đệ tử của Tây viện, lại còn được ả đàn bà Cổ Mị Sanh kia nâng đỡ. Dựa vào lối sống bê bối của nàng ta thì có trời mới biết mối quan hệ của bọn họ là gì. Lùi một bước mà nói, cứ cho là hắn và Cổ Mị Sanh trong sạch đi. Vậy thì sao? Hắn vẫn chỉ là một tu sĩ cấp thấp mà ngay cả Niết Bàn Cảnh còn chưa bước vào. Ngộ tính và tiến độ tu luyện của hắn rất kinh người, điều đó không giả, nàng công nhận. Nhưng đó là hiện tại, sau này thế nào thì ai nói trước được. Ngoài ra, còn một điều quan trọng nhất nữa là... tuổi của nàng lớn hơn hắn rất nhiều!
Tuy nói cách biệt tuổi tác ở tu tiên giới cũng chẳng phải chuyện gì to tát, thế nhưng đối với một người có chút cổ hủ như Bạch Thiên Thù nàng thì nó vẫn là điều gì đó khó chấp nhận. Trong mắt nàng thì Niệm Từ kia bất quá chỉ là một tên tiểu tử, một tên nhóc mà nàng không ưa gì. Tất cả chỉ có bấy nhiêu. Không hơn.
Hắn mới có mấy mươi tuổi, còn nàng thì đã một trăm mấy mươi tuổi rồi! Nếu tính theo bối phận ở thế tục thì nàng có thể làm tằng tổ của hắn chứ chả ít. Làm đạo lữ song tu của hắn... cứ như câu nói trâu già thích gặm cỏ non, gái già thì thích trai còn ngây thơ ấy!
Mặc dù đây không phải thế tục và nàng càng không phải trâu già hay là gái già mà là một đại mỹ nhân có nhan sắc khiến hoa nhường nguyệt thẹn, là bậc mỹ nữ khuynh thành khuynh quốc làm điên đảo ngàn vạn nam nhân, nhưng trong lòng nàng vẫn khó có thể thản nhiên chấp nhận được.
Nàng rất xấu hổ! Và càng xấu hổ bao nhiêu thì nàng lại tức giận bấy nhiêu. Dĩ nhiên đối tượng phải hứng chịu không ai khác ngoài Giang Lưu Nhi.
Hừ! Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem! Tưởng muốn lấy Bạch Thiên Thù ta là chuyện dễ dàng sao? Muốn chạm tới một ngón tay của ta ngươi cũng đừng hòng! Cứ đợi đi... Sau khi sư phụ hoàn thành lời hứa với ta thì cũng là lúc ta bắt đầu trừng trị ngươi! Cứ đến Bắc viện đi... Để xem ta sẽ đối phó ngươi thế nào!
Bạch Thiên Thù nhìn chằm chằm Giang Lưu Nhi, nghiến răng nghĩ thầm.
/249
|