Phớt lờ Bạch Vô Cực, lão Phong Tử làm ra bộ dáng khổ sở với đệ tử mình:
Đồ nhi ngoan, ngươi hạ tiêu chuẩn xuống một chút đi! Ngươi đưa ra điều kiện như vậy có khác nào đang từ chối chứ!
Bạch Thiên Thù không trả lời, mày liễu nhăn lại. Nàng cũng biết điều kiện mình đưa ra có phần không thực tế. Vốn dĩ nàng chẳng hề muốn lấy hắn. Đạo lữ song tu? Mới nghĩ thôi mà nàng đã thấy kinh tởm rồi. Nhưng còn lời hứa của sư phụ nàng...
Qua một lúc, nàng mới hồi đáp:
Thôi được...
Hướng ánh mắt sang Giang Lưu Nhi, nàng nói tiếp:
Hắn có thể không cần đạt tới tu vi ngang bằng con, nhưng nếu muốn chính thức cử hành hôn lễ, trở thành đạo lữ song tu thì hắn phải làm được một việc: tiến vào mười thứ hạng đầu ở Quần Long Đại Hội năm nay.
Lão Phong Tử cười có phần khó coi:
Đồ nhi, ngươi có thể lại hạ thấp xuống chút nữa không?
Tuy không xa vời như điều kiện ban đầu nhưng vẫn còn khó với tới a!
Trong lòng lão Phong Tử âm thầm hy vọng đồ đệ của mình dễ dãi thêm một ít.
Đáng tiếc, lần này Bạch Thiên Thù đã khiến ông phải thất vọng.
Đó là tiêu chuẩn cuối cùng, tuyệt đối không thể thấp hơn. Tu vi bằng con hoặc tiến vào mười thứ hạng đầu, hắn phải làm được một trong hai nếu muốn chính thức trở thành đạo lữ của con.
Nàng lại quay sang nhìn Giang Lưu Nhi lần nữa, giọng điệu pha chút mỉa mai và xem thường:
Với một thiên tài như ngươi, ta nghĩ đó hẳn không phải là việc quá khó khăn đâu nhỉ? Bằng như cảm thấy không làm nổi, ngươi có thể chọn người khác phù hợp hơn với mình để kết làm đạo lữ song tu. Bạch Thiên Thù ta không muốn đạo lữ của mình lại là một nam nhân nhu nhược không có chí khí.
Đứng kế bên, đáy mắt lão Phong Tử vừa thoáng qua một tia khác lạ.
Nha đầu này thật biết nhân cơ hội a!
Ông thầm nghĩ. Có lẽ ông cũng chẳng thật sự lo lắng như vẻ bề ngoài.
Về phần Giang Lưu Nhi, nếu hỏi cảm giác của hắn lúc này là gì thì câu trả lời sẽ là: khó chịu!
Và nếu coi mọi việc diễn ra từ nãy giờ là một câu chuyện thì nhân vật chính chắc chắn là hắn mà không phải một người nào khác. Vấn đề thu đồ đệ coi như không tính đến, riêng chuyện kết hôn và gia nhập viện khác... Từ đầu tới cuối, bọn họ tự nêu rồi tự quyết, hình như chẳng ai thèm hỏi xem ý kiến của hắn thì phải.
Hắn đâu có đề cập là muốn gia nhập viện khác, cũng chẳng hề nói rằng muốn tìm đạo lữ song tu hay là muốn lấy Bạch Thiên Thù. Tất cả đều là bọn họ mặc định cho hắn hai chữ chấp nhận .
Bị người ta đặt chỗ này, bày chỗ kia như vậy, hắn có thể thoải mái được sao? Nói thế nào thì hắn cũng là người trong cuộc, lại còn là nhân vật chính kia mà?
Càng đáng nói hơn nữa là Bạch Thiên Thù, ánh mắt nàng ta nhìn hắn chẳng khác nào phượng đang giễu gà. Cũng chính vì điều đó mà một chút ấn tượng tốt đẹp của hắn dành cho nàng cũng tan biến trong phút chốc.
Tiến vào mười thứ hạng đầu ở Quần Long Đại Hội ư? Nó còn chẳng làm hắn lưu tâm.
Tiểu tử, ngươi đưa ra lựa chọn của mình đi.
Lão Phong Tử lên tiếng nhắc nhở. Thật lạ là ông không nói thêm gì cả.
Cũng chẳng để mọi người phải chờ đợi lâu, Giang Lưu Nhi đưa ra quyết định:
Đệ tử chọn... gia nhập Bắc viện.
Câu trả lời của hắn không làm mọi người ngạc nhiên. Một vị viện chủ và một nữ đệ tử, bên nào nặng bên nào nhẹ, kết thành đạo lữ với ai sẽ có lợi hơn chắc hẳn tất cả đều rõ ràng. Vấn đề còn lại là hắn có thể thực hiện được điều kiện kia hay không thôi. Dù hắn có năng lực vượt cấp chiến đấu thì ít nhất cũng phải đột phá vào Niết Bàn Cảnh sơ kỳ mới có cơ hội tiến vào mười thứ hạng đầu ở Quần Long Đại Hội. Tuy nói Thần Thông Cảnh hậu kỳ và Niết Bàn Cảnh sơ kỳ chỉ cách nhau một bức tường nhưng muốn phá vỡ thì lại không phải việc dễ dàng gì.
Chính vì vậy mà việc một số người đang thầm giễu cợt hắn là chuyện khó tránh khỏi. Nguyên nhân thì chắc cũng nhiều loại, ganh ghét chẳng hạn.
Người khác thì không biết, riêng lão Phong Tử, ông khá hài lòng. Không chỉ vì quyết định của Giang Lưu Nhi mà còn vì thái độ của hắn. Khi nãy ông đã quan sát rất kỹ, ông biết tiểu tử kia cũng không phải bị đồ nhi của mình khiêu khích để rồi vì chút tự trọng nam nhân vớ vẩn nào đó mà quyết định gia nhập Bắc viện. Dù là nét mặt, giọng điệu hay là ánh mắt của hắn, tất cả đều rất bình thản. Thậm chí bình thản đến mức khiến người ta khó hiểu.
Thật ra ông có vài viên đan dược có thể trợ giúp tu sĩ Thần Thông Cảnh hậu kỳ nhanh chóng đột phá vào Niết Bàn Cảnh. Đồ nhi của ông cũng biết điều đó. Sở dĩ lúc nãy ông không đề cập hay hứa hẹn gì với tiểu tử kia chẳng phải vì ông không nỡ cho, hoàn toàn ngược lại, chỉ cần hắn trở thành đệ tử của ông thì ông sẵn sàng ban cho hắn vài viên, cũng như trước đây đã ban cho Bạch Thiên Thù vậy. Không nhắc tới, không hứa hẹn, đơn giản là muốn xem phản ứng của tiểu tử kia.
Đồ đệ cũng không phải là tùy tiện mà thu nhận.
Vốn dĩ ý định ban đầu của lão Phong Tử là đợi tiểu tử kia gia nhập Bắc viện xong, ông sẽ đưa đan dược trợ giúp hắn đột phá bình cảnh. Nhưng bây giờ, sau khi thấy sự bình thản nọ thì ông lại có ý nghĩ khác.
Ông tiến lại gần Giang Lưu Nhi, mặt mày hớn hở:
Khà khà... Tiểu tử ngươi rất biết lựa chọn! Đồ nhi của ta là cô gái tốt nhất trên đời này đấy!
Vừa nói, lão Phong Tử vừa vỗ nhẹ lên vai Giang Lưu Nhi ba cái.
Cùng lúc đó, Giang Lưu Nhi cảm nhận được một ít linh lực tiến vào cơ thể mình, mặc dù số linh lực kia được ẩn giấu rất tốt nhưng vẫn không qua mặt được hắn.
Vài giây sau, lão Phong Tử thu tay về, mỉm cười nhìn Giang Lưu Nhi. Chẳng ai biết nụ cười của ông có ẩn ý gì.
Không được như lão Phong Tử, tâm tình của Phong Thiên Thu đang rất không thoải mái. Chẳng biết từ khi nào trên tay y đã có thêm một chiếc hộp. Nó không lớn, chỉ to cỡ bàn tay, bằng gỗ, có màu đỏ.
Phong Thiên Thu quay sang Triệu Yên bảo:
Coi như một chút quà gặp mặt, ngươi cầm lấy đi.
Triệu Yên vội đưa hai tay tiếp nhận, không quên cảm ơn:
Đệ tử đa tạ thái thượng trưởng lão ban tặng.
Nàng đương nhiên hiểu tại sao thái thượng trưởng lão lại tặng lễ vật cho mình.
Phong Thiên Thu nhẹ gật đầu lấy lệ, tiếp đến thì hướng lão Phong Tử bảo:
Phong lão quái, nếu mọi việc đã xong rồi thì ta nghĩ nên để cho đại hội tiếp tục đi.
Nghe vậy, lão Phong Tử liền hỏi Trương đường chủ:
Tiểu Trương, đại hội còn diễn ra bao lâu nữa?
Thưa trưởng lão, chỉ còn lại một trận chung kết giữa Niệm Từ và Bạch Ngọc Kinh.
Trương đường chủ vội đáp.
Ồ! Hóa ra tiểu tử này đã tiến vào chung kết à! Khá lắm! Khá lắm! Thật không hổ là đệ tử mà ta nhìn trúng!
Lão Phong Tử lấy ra mấy viên đan dược đưa cho Giang Lưu Nhi, căn dặn:
Tiểu tử, linh lực của ngươi đã tiêu hao không ít, mau cầm lấy phục dụng đi.
Ngoài ý muốn của mọi người, Giang Lưu Nhi không nhận lấy mà nói:
Thưa thái thượng trưởng lão, các vị viện chủ, đệ tử xin được rút lui khỏi trận đấu kế tiếp.
Quyết định đột ngột này của Giang Lưu Nhi khiến cho ai nấy đều bất ngờ. Bọn họ không nghĩ hắn sẽ làm như vậy.
Tiểu tử. Ngươi thật sự muốn rút lui khỏi trận chung kết?
Lão Phong Tử là người đầu tiên lên tiếng.
Giang Lưu Nhi nhìn ông, thản nhiên gật đầu:
Vâng, thưa thái thượng trưởng lão.
Đồ nhi ngoan, ngươi hạ tiêu chuẩn xuống một chút đi! Ngươi đưa ra điều kiện như vậy có khác nào đang từ chối chứ!
Bạch Thiên Thù không trả lời, mày liễu nhăn lại. Nàng cũng biết điều kiện mình đưa ra có phần không thực tế. Vốn dĩ nàng chẳng hề muốn lấy hắn. Đạo lữ song tu? Mới nghĩ thôi mà nàng đã thấy kinh tởm rồi. Nhưng còn lời hứa của sư phụ nàng...
Qua một lúc, nàng mới hồi đáp:
Thôi được...
Hướng ánh mắt sang Giang Lưu Nhi, nàng nói tiếp:
Hắn có thể không cần đạt tới tu vi ngang bằng con, nhưng nếu muốn chính thức cử hành hôn lễ, trở thành đạo lữ song tu thì hắn phải làm được một việc: tiến vào mười thứ hạng đầu ở Quần Long Đại Hội năm nay.
Lão Phong Tử cười có phần khó coi:
Đồ nhi, ngươi có thể lại hạ thấp xuống chút nữa không?
Tuy không xa vời như điều kiện ban đầu nhưng vẫn còn khó với tới a!
Trong lòng lão Phong Tử âm thầm hy vọng đồ đệ của mình dễ dãi thêm một ít.
Đáng tiếc, lần này Bạch Thiên Thù đã khiến ông phải thất vọng.
Đó là tiêu chuẩn cuối cùng, tuyệt đối không thể thấp hơn. Tu vi bằng con hoặc tiến vào mười thứ hạng đầu, hắn phải làm được một trong hai nếu muốn chính thức trở thành đạo lữ của con.
Nàng lại quay sang nhìn Giang Lưu Nhi lần nữa, giọng điệu pha chút mỉa mai và xem thường:
Với một thiên tài như ngươi, ta nghĩ đó hẳn không phải là việc quá khó khăn đâu nhỉ? Bằng như cảm thấy không làm nổi, ngươi có thể chọn người khác phù hợp hơn với mình để kết làm đạo lữ song tu. Bạch Thiên Thù ta không muốn đạo lữ của mình lại là một nam nhân nhu nhược không có chí khí.
Đứng kế bên, đáy mắt lão Phong Tử vừa thoáng qua một tia khác lạ.
Nha đầu này thật biết nhân cơ hội a!
Ông thầm nghĩ. Có lẽ ông cũng chẳng thật sự lo lắng như vẻ bề ngoài.
Về phần Giang Lưu Nhi, nếu hỏi cảm giác của hắn lúc này là gì thì câu trả lời sẽ là: khó chịu!
Và nếu coi mọi việc diễn ra từ nãy giờ là một câu chuyện thì nhân vật chính chắc chắn là hắn mà không phải một người nào khác. Vấn đề thu đồ đệ coi như không tính đến, riêng chuyện kết hôn và gia nhập viện khác... Từ đầu tới cuối, bọn họ tự nêu rồi tự quyết, hình như chẳng ai thèm hỏi xem ý kiến của hắn thì phải.
Hắn đâu có đề cập là muốn gia nhập viện khác, cũng chẳng hề nói rằng muốn tìm đạo lữ song tu hay là muốn lấy Bạch Thiên Thù. Tất cả đều là bọn họ mặc định cho hắn hai chữ chấp nhận .
Bị người ta đặt chỗ này, bày chỗ kia như vậy, hắn có thể thoải mái được sao? Nói thế nào thì hắn cũng là người trong cuộc, lại còn là nhân vật chính kia mà?
Càng đáng nói hơn nữa là Bạch Thiên Thù, ánh mắt nàng ta nhìn hắn chẳng khác nào phượng đang giễu gà. Cũng chính vì điều đó mà một chút ấn tượng tốt đẹp của hắn dành cho nàng cũng tan biến trong phút chốc.
Tiến vào mười thứ hạng đầu ở Quần Long Đại Hội ư? Nó còn chẳng làm hắn lưu tâm.
Tiểu tử, ngươi đưa ra lựa chọn của mình đi.
Lão Phong Tử lên tiếng nhắc nhở. Thật lạ là ông không nói thêm gì cả.
Cũng chẳng để mọi người phải chờ đợi lâu, Giang Lưu Nhi đưa ra quyết định:
Đệ tử chọn... gia nhập Bắc viện.
Câu trả lời của hắn không làm mọi người ngạc nhiên. Một vị viện chủ và một nữ đệ tử, bên nào nặng bên nào nhẹ, kết thành đạo lữ với ai sẽ có lợi hơn chắc hẳn tất cả đều rõ ràng. Vấn đề còn lại là hắn có thể thực hiện được điều kiện kia hay không thôi. Dù hắn có năng lực vượt cấp chiến đấu thì ít nhất cũng phải đột phá vào Niết Bàn Cảnh sơ kỳ mới có cơ hội tiến vào mười thứ hạng đầu ở Quần Long Đại Hội. Tuy nói Thần Thông Cảnh hậu kỳ và Niết Bàn Cảnh sơ kỳ chỉ cách nhau một bức tường nhưng muốn phá vỡ thì lại không phải việc dễ dàng gì.
Chính vì vậy mà việc một số người đang thầm giễu cợt hắn là chuyện khó tránh khỏi. Nguyên nhân thì chắc cũng nhiều loại, ganh ghét chẳng hạn.
Người khác thì không biết, riêng lão Phong Tử, ông khá hài lòng. Không chỉ vì quyết định của Giang Lưu Nhi mà còn vì thái độ của hắn. Khi nãy ông đã quan sát rất kỹ, ông biết tiểu tử kia cũng không phải bị đồ nhi của mình khiêu khích để rồi vì chút tự trọng nam nhân vớ vẩn nào đó mà quyết định gia nhập Bắc viện. Dù là nét mặt, giọng điệu hay là ánh mắt của hắn, tất cả đều rất bình thản. Thậm chí bình thản đến mức khiến người ta khó hiểu.
Thật ra ông có vài viên đan dược có thể trợ giúp tu sĩ Thần Thông Cảnh hậu kỳ nhanh chóng đột phá vào Niết Bàn Cảnh. Đồ nhi của ông cũng biết điều đó. Sở dĩ lúc nãy ông không đề cập hay hứa hẹn gì với tiểu tử kia chẳng phải vì ông không nỡ cho, hoàn toàn ngược lại, chỉ cần hắn trở thành đệ tử của ông thì ông sẵn sàng ban cho hắn vài viên, cũng như trước đây đã ban cho Bạch Thiên Thù vậy. Không nhắc tới, không hứa hẹn, đơn giản là muốn xem phản ứng của tiểu tử kia.
Đồ đệ cũng không phải là tùy tiện mà thu nhận.
Vốn dĩ ý định ban đầu của lão Phong Tử là đợi tiểu tử kia gia nhập Bắc viện xong, ông sẽ đưa đan dược trợ giúp hắn đột phá bình cảnh. Nhưng bây giờ, sau khi thấy sự bình thản nọ thì ông lại có ý nghĩ khác.
Ông tiến lại gần Giang Lưu Nhi, mặt mày hớn hở:
Khà khà... Tiểu tử ngươi rất biết lựa chọn! Đồ nhi của ta là cô gái tốt nhất trên đời này đấy!
Vừa nói, lão Phong Tử vừa vỗ nhẹ lên vai Giang Lưu Nhi ba cái.
Cùng lúc đó, Giang Lưu Nhi cảm nhận được một ít linh lực tiến vào cơ thể mình, mặc dù số linh lực kia được ẩn giấu rất tốt nhưng vẫn không qua mặt được hắn.
Vài giây sau, lão Phong Tử thu tay về, mỉm cười nhìn Giang Lưu Nhi. Chẳng ai biết nụ cười của ông có ẩn ý gì.
Không được như lão Phong Tử, tâm tình của Phong Thiên Thu đang rất không thoải mái. Chẳng biết từ khi nào trên tay y đã có thêm một chiếc hộp. Nó không lớn, chỉ to cỡ bàn tay, bằng gỗ, có màu đỏ.
Phong Thiên Thu quay sang Triệu Yên bảo:
Coi như một chút quà gặp mặt, ngươi cầm lấy đi.
Triệu Yên vội đưa hai tay tiếp nhận, không quên cảm ơn:
Đệ tử đa tạ thái thượng trưởng lão ban tặng.
Nàng đương nhiên hiểu tại sao thái thượng trưởng lão lại tặng lễ vật cho mình.
Phong Thiên Thu nhẹ gật đầu lấy lệ, tiếp đến thì hướng lão Phong Tử bảo:
Phong lão quái, nếu mọi việc đã xong rồi thì ta nghĩ nên để cho đại hội tiếp tục đi.
Nghe vậy, lão Phong Tử liền hỏi Trương đường chủ:
Tiểu Trương, đại hội còn diễn ra bao lâu nữa?
Thưa trưởng lão, chỉ còn lại một trận chung kết giữa Niệm Từ và Bạch Ngọc Kinh.
Trương đường chủ vội đáp.
Ồ! Hóa ra tiểu tử này đã tiến vào chung kết à! Khá lắm! Khá lắm! Thật không hổ là đệ tử mà ta nhìn trúng!
Lão Phong Tử lấy ra mấy viên đan dược đưa cho Giang Lưu Nhi, căn dặn:
Tiểu tử, linh lực của ngươi đã tiêu hao không ít, mau cầm lấy phục dụng đi.
Ngoài ý muốn của mọi người, Giang Lưu Nhi không nhận lấy mà nói:
Thưa thái thượng trưởng lão, các vị viện chủ, đệ tử xin được rút lui khỏi trận đấu kế tiếp.
Quyết định đột ngột này của Giang Lưu Nhi khiến cho ai nấy đều bất ngờ. Bọn họ không nghĩ hắn sẽ làm như vậy.
Tiểu tử. Ngươi thật sự muốn rút lui khỏi trận chung kết?
Lão Phong Tử là người đầu tiên lên tiếng.
Giang Lưu Nhi nhìn ông, thản nhiên gật đầu:
Vâng, thưa thái thượng trưởng lão.
/249
|