Cấm Ly Hôn: Tình Yêu Không Thể Tách Rời

Chương 18

/1338


 

 

Không khí đóng băng, đây là lần đầu tiên cô ra tay với anh, có lẽ cũng là lần đầu tiên tổng giám đốc cao quý bị một phụ nữ tát, mà đối tượng là người vợ hiền lành trước đây của anh.

 

Lục Trạch có tính khí không tốt, anh lập tức trở mặt.

 

Những nhiệt tình nóng bỏng vừa rồi tan biến sạch, như thể cảm xúc đó chỉ là ảo giác.

 

Anh giữ chặt cằm cô, gần sát, giọng lạnh đến mức có thể rơi ra băng đá.

 

"Em giỏi lắm  Dám đánh người sao?"

 

"Thật sự muốn ly hôn chứ gì?"

 

"Kiều Huân, ba năm trước em cố tình muốn lấy tôi, ba năm sau lại là em cố tình muốn rời bỏ tôi  Em nghĩ nhà họ Lục có thể ra vào tùy ý, hay là tôi, Lục Trạch này dễ bị em điều khiển như một con rối hả?"

 

Kiều Huân đứng yên, toàn thân lạnh buốt.

 

Cuối cùng, Lục Trạch đã nói ra sự thật.

 

Anh ghét Kiều Huân, ghét nhà họ Kiều, cũng ghét Kiều Thời Yến.

 

Anh ghét tai nạn đó, cái tai nạn đã khiến anh buộc phải cưới cô.

 

Vì vậy, sau khi kết hôn, anh hành hạ cô trên giường, anh ít khi làm màn dạo đầu, anh chỉ thích nhìn cô suy sụp khóc lóc...

 

Vì vậy, khi nhà họ Kiều sụp đổ, dù anh có khả năng giúp thì anh vẫn đứng ngoài quan sát.

 

Kiều Huân không còn giải thích về những chuyện trước đây, cô chỉ mấp máy môi, nói một câu  "Lục Trạch, trước đây là do tôi không biết suy nghĩ nên mới đi thích một người như anh "

 

Sau này, sẽ không còn nữa...

 

Nói xong, cô bắt đầu chỉnh lại quần áo bị anh làm loạn lên.

 

Áo sơ mi lụa bị bung vài cúc, vạt váy bị kéo lên tận gốc đùi, tất da mỏng bị tuột xuống tới đầu gối...

 

Thật là, trông cô chật vật thảm hại không chịu nổi.

 

Đúng, Kiều Huân trông rất thảm hại.

 

Lục Trạch vẫn chỉnh tề gọn gàng, chỉ có trên chiếc quần tây sẫm màu dính một chút ẩm ướt.

 

Khiến cho cảnh tượng trở nên thêm phần ám muội.

 

Kiều Huân run rẩy đến mức không thể giữ được cúc áo nhỏ xíu như hạt gạo.

 

Lục Trạch đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, không có ý định giúp đỡ.

 

Anh theo thói quen sờ vào măng sét nhưng không thấy đâu, anh cau mày.

 

Đôi măng sét đó, anh vẫn chưa tìm thấy, nhưng vào lúc này, anh cũng không thể hạ mình hỏi.

 

Một lúc sau, Kiều Huân cuối cùng cũng chỉnh xong.

 

Cô ngước lên nhìn Lục Trạch, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó đoán nhưng Kiều Huân không muốn hiểu, giọng cô mang theo chút tuyệt vọng  "Lục Trạch, tôi thực sự rất mệt  Hãy để chúng ta kết thúc trong hòa bình đi."

 

Nói xong, cô mở cửa bước ra ngoài.

 

Lần này, Lục Trạch không ngăn cô lại.

 

Anh chỉ đứng đó nhìn theo bóng lưng của Kiều Huân, rất lâu sau, anh cụp mi mắt và cười lạnhnan

 


/1338

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status