Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 64: Tết Nguyên Tiêu

/134


Editor: Aubrey.

Sau mùng một đầu năm, mãi đến tận trước Tết Nguyên Tiêu, mới đến khoảng thời gian mọi người đi thăm người thân của mình. Bất quá, mấy người Nguyên An Bình không thể tham gia hoạt động này. Cho nên, sinh hoạt cơ bản vẫn là ở nhà ăn và ăn.

Lúc rửa mặt, Nguyên An Bình nhìn chính mình trong nước, thầm cảm thán: "Quả nhiên, ngày Tết chính là khoảng thời gian làm cho người ta mập lên."

Hắn phát hiện bản thân không chỉ cao thêm một chút, trên mặt còn có thêm một chút thịt, so với lúc trước, trông hắn thoạt nhìn vừa mắt hơn nhiều, quả nhiên gầy quá cũng không phải việc tốt.

Nhà của Nguyên An Bình vẫn là nơi cho đáp con nít tụ tập, bởi vì ngày mai là rằm tháng giêng, đa phần mọi người đã đi thăm người thân xong. Cho nên, vừa có thời gian rảnh, bọn nhỏ liền chạy đến nơi của Nguyên An Bình.

Có tiểu hài tử hỏi hắn: "An Bình ca! Ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, ngươi có muốn đi xem hội hoa đăng ở trên thị trấn hay không?"

"Hội hoa đăng?" Nguyên An Bình đối với cái này vẫn chưa được biết đến.

Bất quá không cần hắn hỏi, những hài tử kia liền bắt đầu líu ra líu ríu thảo luận. Nguyên An Bình cũng từ trong lời nói của bọn chúng mới biết được, nguyên lai mỗi lần đến ngày Tết Nguyên Tiêu, thị trấn đều sẽ tổ chức hội hoa đăng. Ngày đó, thị trấn cũng sẽ không cấm đi lại vào ban đêm, có một vài thôn dân sẽ đi đến thị trấn chơi, nghe đâu rất náo nhiệt.

Nguyên An Bình suy nghĩ một chút, hắn còn có một già một trẻ, nếu thật sự muốn đi xem hội hoa đăng thì có hơi phiền phức một chút. Nếu muốn đi, thì phải ở lại trong thị trấn một đêm, dù sao buổi tối muốn hồi thôn cũng không mấy dễ dàng, nơi này cũng không có đèn đường, hắn thầm nghĩ "Lát nữa đi hỏi bọn họ một chút, nếu như bọn họ cũng nguyện ý muốn đi chơi, vậy thì cũng có thể đi đến chỗ của Lâm đại phu tá túc."

Hắn cũng không quan tâm mình chỉ mới gặp mặt Lâm đại phu có vài lần, vậy mà lại không có một chút ngại ngùng nào đi tới chỗ của người ta tá túc.

Nguyên An Bình nhìn đám trẻ con đang náo nhiệt, hỏi: "Vậy ngày mai các ngươi có đi chơi hay không?"

"Hội hoa đăng buổi tối mới tổ chức, chờ đi dạo một vòng xong cũng đã muộn lắm rồi. Buổi tối còn phải trở về thôn, nên cha nương của ta không muốn đi."

"Năm ngoái cha ta có đi, cùng với đại ca bọn họ đi chơi, cha nói ta còn quá nhỏ nên không cho đi."

"Ân! Bọn họ sợ ta bị bắt, nhưng ta làm sao có khả năng bị bắt được a?"

"Cha ta cũng nói không đi, nhưng hứa sẽ làm cho ta một cái đèn lồng."

"Ngươi có đèn lồng là tốt lắm rồi, cha ta chẳng những nói không đi, còn không làm cho ta cái đèn lồng nào."

"Nhưng đèn lồng của cha ta làm không đẹp bằng đèn hoa đăng ở thị trấn."

"Cha ta cũng không làm đèn lồng, nhưng hai ngày trước đã đáp ứng mua cho ta một cái."

...

Nguyên An Bình nghe xong, hoá ra người trong thôn cũng chỉ có vài người mang theo người thân của mình đi đến thị trấn xem hội hoa đăng, chủ yếu là bởi vì mọi người cảm thấy đi đường ban đêm trở về thôn rất phiền phức, ngủ lại trong khách điếm ở trên thị trấn thì rất phí tiền, cho nên đa số là ở nhà.

Thời điểm ăn bữa trưa, Nguyên An Bình nhắc đến hội hoa đăng: "Các ngươi có muốn đi xem hội hoa đăng hay không?"

Những nơi náo nhiệt như vậy, còn có cái gì mà Trọng Tôn Liên Giác chưa từng được xem qua? Nên đối với một đêm hội hoa đăng nho nhỏ ở thị trấn, tất nhiên là có đi hay không đi cũng không thành vấn đề. Trọng Tôn Thụy vẫn còn là một tiểu hài tử, đương nhiên rất thích náo nhiệt, nhưng có đi hay không, bé cảm thấy vẫn nên để cho những người lớn quyết định.

Hoắc Tiểu Hàn chỉ từng nghe nói qua hội hoa đăng, nghe đâu hôm đó rất náo nhiệt, y cũng muốn đi xem, nhưng lại sợ phiền.

Nguyên An Bình thấy thái độ của bọn họ đều không quá chắc chắn, còn Trọng Tôn Thụy thì lại là người muốn đi nhất, ngẫm lại cũng cảm thấy hẳn là không có vấn đề gì, hắn liền quyết định: "Vậy thì đi xem hội hoa đăng đi, ngày mai ta sẽ đi mượn một chiếc xe lừa, cùng nhau đi đến thị trấn."

Trọng Tôn Liên Giác suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói: "Các ngươi đi chơi đi, ta không đi được." Chân của ông bị thương còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, xem hội hoa đăng, vẫn là thôi đi.

Trọng Tôn Thụy thấy gia gia không muốn đi, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng bé cũng nói: "Vậy ta cũng không đi, ta ở nhà bồi gia gia."

Hoắc Tiểu Hàn thấy thế cũng nói: "Vậy ta cũng không đi, ta phải ở lại làm cơm cho tiên sinh."

Trọng Tôn Liên Giác không muốn bởi vì ông mà làm cho bọn họ cũng phải ở lại: "Không cần như vậy, các ngươi có thể ăn tối xong rồi đi cũng được, Tiểu Thụy cũng cùng đi chơi đi, chân của gia gia vẫn chưa khỏi, đến thị trấn cũng không có cách nào bồi các ngươi đi xem hội hoa đăng."

Nguyên An Bình cảm thấy chủ ý này cũng không sai, hơn nữa còn phải qua đêm ở chỗ của Lâm đại phu, không biết lão gia tử có phải thất thần lần nữa hay không, cho nên hắn liền dứt khoát quyết định: "Hảo! Cứ quyết định như vậy đi."

Tết Nguyên Tiêu chính là ngày Tết cuối cùng của mùa xuân, đồ ăn truyền thống chính là bánh trôi, mỗi nhà đều tự mình bắt tay vào làm bánh trôi, còn chuyện lười biếng đi mua cho bớt việc, căn bản không có chuyện này. Cho nên mới nói, phụ nhân trong thôn, bất kể là có tay nghề ra sao, nhưng làm bánh trôi thì ai cũng phải biết làm. Cho dù khi còn ở nhà mẹ đẻ không học, thì khi được gả tới nhà chồng sẽ có người dạy.

Nguyên An Bình bọn họ... Không ai biết làm, cũng may có Chu đại nương Chu Hương Chi biết được tình hình của Hoắc Tiểu Hàn, nên liền gọi y đến nhà mình, cùng với Nguyên Tiểu Vũ làm bằng hữu cùng học làm bánh trôi.

Hoắc Tiểu Hàn đối với việc nấu ăn rất có thiên phú, học rất nhanh. Cho nên, trưa hôm nay, Nguyên An Bình bọn họ liền có bánh trôi ăn.

Bánh trôi ở nơi này không có gì quá phức tạp, toàn thôn đều chỉ làm một loại bao gồm hạt vừng và đậu xanh làm nhân bánh. Vừa ngọt vừa thơm, tiểu hài tử đều đặc biệt yêu thích, bất quá hằng năm cũng chỉ có thời gian này là mọi người đều cam lòng làm. Cho nên, trong năm cũng chỉ có dịp này là được ăn bánh trôi.

Ăn bánh trôi xong, Nguyên An Bình liền nói: "Hôm nào Tiểu Hàn rảnh rỗi, bảo y làm cho chúng ta nhiều một chút, để ta cất trữ. Khi nào lười nấu cơm, có thể lấy bánh trôi ra ăn. Ân! Sủi cảo cũng có thể cất trữ một ít." Tay nghề làm bánh trôi và sủi cảo ngon, cũng chỉ có duy nhất Hoắc Tiểu Hàn.

Ăn xong cơm tối, trời vẫn còn sáng, Hoắc Tiểu Hàn bỏ sủi cảo vào nồi rồi dùng nắp đậy lại, nói với Trọng Tôn Liên Giác: "Tiên sinh! Nếu ngày mai chúng ta về muộn, ngài có thể lấy sủi cảo ăn. Bỏ một ít nước vào, rồi đem sủi cảo bỏ vào trong nồi, chờ nước sôi, rồi bỏ vào một ít nước lạnh tiếp tục nấu, thêm nước lạnh hai lần, đợi sủi cảo nổi lên mặt nước, là có thể ăn."

Nghe Hoắc Tiểu Hàn nói rất tỉ mỉ, Trọng Tôn Liên Giác liền cười đáp: "Hảo! Ta đã nhớ kỹ."

Nguyên An Bình ở một bên thì lại thầm nghĩ "Tiểu Hàn tưởng Trọng Tôn tiên sinh không biết cách sinh hoạt nên mới nói chi tiết như vậy đi? Nấu sủi cảo cũng cần phải chỉ sao? Bất quá... Thư sinh là những người rất vô dụng, ha ha, ngay cả hắn còn không biết."

Đột nhiên hắn có một loại cảm giác ưu việt khó có thể giải thích, xem ra là di chứng của việc bị đánh nhiều quá nên rất khó mở miệng nói ra thành lời.

Mượn xe lừa từ nhà Bàn Đôn, nghe nói Nguyên An Bình định đến thị trấn xem hội hoa đăng, Bàn Đôn liền cực kỳ hâm mộ, bé vốn cũng muốn cùng đi, nhưng đáng tiếc lại bị nương lôi kéo không tha, lại còn uy hiếp bé nếu đi thì sẽ không có thịt ăn, Bàn Đôn liền lập tức bị khuất phục.

Bàn Đôn nước mắt lả chả nhìn Nguyên An Bình: "An Bình ca ca..."

Nguyên An Bình rất không có lương tâm đáp: "Ngươi muốn được ăn thịt hay đi xem hội hoa đăng? Chỉ có thể chọn một cái."

Nhất thời, Bàn Đôn liền cảm thấy bé càng ngày càng thương tâm hơn!

Kết quả, đương nhiên là Bàn Đôn chọn thịt, cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh Nguyên An Bình bọn họ rời đi.

Vừa đến thị trấn, bọn họ liền đi đến y quán trước.

Dù sao, muốn tá túc trong nhà người ta, cũng cần phải biểu thị một chút, trả tiền thì không thích hợp, nên Nguyên An Bình liền mua một bình rượu nhỏ, Tết Nguyên Tiêu tặng lễ là thích hợp nhất.

Lâm đại phu tiếp nhận bình rượu: "Các ngươi đến thị trấn là muốn xem hội hoa đăng phải không?"

Nguyên An Bình đưa kẹo cho tiểu tử Lâm Dịch, bảo bé đi chơi với Trọng Tôn Thụy, nghe Lâm đại phu nói như vậy hắn liền đáp: " Đúng vậy, nghe nói rất thú vị nên liền đến xem một chút. Không nghĩ tới quả thật rất náo nhiệt, trời còn chưa tối, hai bên đường đã bày đầy sạp bán hàng."

"So với những ngày thường náo nhiệt hơn rất nhiều, các ngươi tuổi còn trẻ nên đi nhiều một chút cũng tốt, nhưng cũng đừng tuỳ tiện mua đèn hoa sen của người ta." Lâm đại phu cười cười, lời nói có thâm ý.

"Đèn hoa sen?" Dù sao Nguyên An Bình cũng không phải dân bản địa, cho nên đối với thâm ý của Lâm đại phu khi nói đến đèn hoa sen, tất nhiên hắn cũng không hiểu.

Hoắc Tiểu Hàn thì ngược lại, y đã từng tình cờ nghe được người khác nói qua, nhìn ra Nguyên An Bình dường như không biết, y liền cho rằng hắn chỉ một lòng quan tâm chuyện đọc sách nên đối với sự tình bên ngoài không có nhiều hiểu biết, y cũng muốn giải thích cho hắn nghe, nhưng bởi vì có Lâm đại phu ở đây nên y không tiện mở miệng.

Ngồi với Lâm đại phu một lát, thấy trời đã tối đen, hai đứa nhỏ liền có chút chờ không được muốn ra ngoài xem.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status