Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 63: Ăn Tết

/134


Editor: Aubrey.

Qua thêm một ngày, lại tiếp một ngày, đêm ba mươi mà mọi người mong chờ nhất cuối cùng cũng đến.

Bởi vì trong nhà có trưởng bối mới mất chưa quá ba năm, nên không thể làm theo phong tục viết câu đối Tết và đốt pháo, nên Nguyên An Bình không muốn đón Tết một mình, mà lại đi đến chỗ ở của Hoắc Tiểu Hàn góp vui.

"Hồ dán đã nấu xong rồi, còn lại viết câu đối Tết liền giao cho ngươi." Hoắc Tiểu Hàn bưng chậu hồ ra đưa cho Nguyên An Bình, còn y thì đi làm nhân sủi cảo. Sáng mùng một đầu năm phải có sủi cáo, nên hôm nay phải bao trước, công đoạn làm nhân sủi cảo cũng không nhẹ nhàng.

Nguyên An Bình sảng khoái tiếp nhận chậu hồ, nói với Trọng Tôn Thụy đang ở một bên ngay cả dây pháo cũng không dám đốt: "Tiểu Thụy! Đến đây giúp ta nhìn một chút, miễn cho ta viết sai."

"Được!"

Vào đêm ba mươi, buổi sáng viết câu đối Tết, buổi trưa ăn sủi cảo. Ngày hôm nay khí trời quả thật rất tốt, nếu có đi ngang qua nhà người khác, nhìn bên trong, nhất định sẽ được chứng kiến cảnh từng người từng người vội vã làm nhân sủi cảo. Không giống như mấy năm trước, năm nay làm nhân sủi cảo rất khoa trương, đều phải đem dụng cụ ra ngoài sân mới có thể bắt đầu làm sủi cảo được.

Nguyên An Bình viết câu đối Tết xong, sau khi rửa tay sạch sẽ, liền cầm một cục kẹo đưa cho Trọng Tôn Thụy: "Ngươi xong việc rồi, đi ra ngoài chơi đi."

Trọng Tôn Thụy cầm kẹo nói với gia gia của bé một tiếng, liền cao hứng chạy ra ngoài chơi.

Nguyên An Bình tiếp nhận công việc Hoắc Tiểu Hàn đang làm dở, bảo y đi nghỉ ngơi một lát, sau đó liền tự thân làm nhân sủi cảo. Nhân sủi cảo phải được băm nhuyễn, thật sự là một thử thách cho cơ bắp của hắn.

Thấy Trọng Tôn Liên Giác cao hứng, nhàn nhã ngồi ở đằng kia, Nguyên An Bình liền cười nói: "Lão gia tử! Tất cả mọi người đều đang bận, ngươi cũng đừng nghĩ được nhàn hạ. Lát nữa làm vằn thắn, ngươi cũng ra tay hỗ trợ đi."

Hoắc Tiểu Hàn vội nói: "Không cần, không cần đâu, một mình ta làm là được rồi."

Nguyên An Bình tiếp tục kiên trì nói: "Như vậy sao được? Ăn Tết là phải náo nhiệt, mà náo nhiệt, là tất cả mọi người đều cùng bận rộn mới gọi là náo nhiệt. Lão gia tử ngươi cũng đừng nói cái gì mà quân tử xa nhà bếp, ta còn phải tự mình làm nhân sủi cảo đây."

Trọng Tôn Liên Giác vui vẻ đáp: "Ngươi càng nói nhiều chỉ càng tăng thêm độ ngụy biện, được rồi, lát nữa ta ra tay, nếu làm không được tốt, ngươi thân là học sinh của ta thì phải giúp ta ăn."

Nghe ông nói như vậy, hắn thử tưởng tượng hậu quả. Nguyên An Bình liền cảm thấy dường như không nên cho ông động thủ thì hơn, miễn cho lãng phí sủi cảo, thịt này đều là thịt ba chỉ thượng hạng đấy, nhất thời Nguyên An Bình có chút lý giải tâm tình của Trọng Tôn Thụy mỗi khi hắn định làm cơm, hảo lãng phí!

Nguyên An Bình sửa lời: "Ta thấy lão gia ngài vẫn là nên nghỉ ngơi đi, nếu đã như vậy, không bằng để ta tự mình động thủ cho xong."

Hoắc Tiểu Hàn không nhịn được kiến nghị một câu: "An Bình ca! Hay là ngươi cán bột đi." Không cần làm vằn thắn.

Nguyên An Bình nhìn về phía Hoắc Tiểu Hàn bằng cặp mắt sâu xa: "Tiểu Hàn! Ngươi thực sự quá coi trọng ta rồi."

???

Nguyên An Bình động thủ băm thịt: "Ngươi không cảm thấy cán bột so với làm vằn thắn còn cần phải có kỹ thuật hơn sao?"

Ngẫm lại, Hoắc Tiểu Hàn cũng cảm thấy chủ ý của mình có chút vô căn cứ, lỡ như vỏ sủi cảo bị cán ra hình thù kỳ quái, y cũng không nhất định có thể cố gắng gói kỹ. Xem ra, quả nhiên nên để cho y làm là có độ an toàn tương đối cao một chút.

Trộn xong nhân sủi cảo, đến lúc bao không ngờ lại có tận ba người. Trọng Tôn Liên Giác cảm thấy, hiện tại làm việc này cũng có một chút thú vị, còn hai người kia có hoan nghênh hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của ông.

Xem ra tay nghề của mình so với Trọng Tôn Liên Giác cũng không khác biệt bao nhiêu, Nguyên An Bình có chút sốt ruột hiện tại cũng đã yên tâm trở lại, không cần phải lo lắng nhân sủi cảo bị lòi ra, khiến cho hắn chỉ có thể ăn vỏ. Không có gì bất ngờ xảy ra, những viên sủi cảo hình thù quái dị này đều sẽ do hắn tiêu diệt hết.

Nguyên An Bình thầm nghĩ ’Không được! Sau này phải nói với Hoắc Tiểu Hàn, mỗi lần bao sủi cảo không thể một bên trọng một bên khinh, cho dù hình dạng sủi cảo có kỳ lạ như thế nào thì mọi người cũng phải cùng nhau chia sẻ.’

Bỏ sủi cảo vào nồi xong, Nguyên An Bình liền đốt một cây nến đưa cho Trọng Tôn Thụy vẫn còn có chút do dự không dám đi đốt pháo: "Ngươi có đi hay không? Nếu không đi thì để ta đi."

Trải qua một phen giãy giụa trong lòng, Trọng Tôn Thụy vẫn muốn đi, nên bé liền cầm lấy nến.

Nguyên An Bình cổ vũ: "Đừng sợ, đốt xong thì bỏ chạy, tuyệt đối không nổ tới ngươi đâu."

Trọng Tôn Thụy cố lấy dũng khí đi đến chỗ dây pháo, lại dịch thân mình lùi ra xa, duỗi tay đem nến châm lên dây, cũng không xác định xem đã đốt được hay chưa, bé liền bỏ chạy.

Đợi một lát sau, nhận thấy pháo vẫn không nổ, Nguyên An Bình đến gần nhìn thử, liền phát hiện: "Tiểu Thụy! Ngươi chưa đốt, lại đây đốt lại, đốt xong chúng ta mới có sủi cảo ăn. Nhanh nào!" Hắn tiếp tục cổ vũ: "Vì sủi cảo, đốt đi!"

"Vì sủi cảo!" Trọng Tôn Thụy cố lấy dũng khí, lần thứ hai tiến lên.

Nhìn một màn trước mắt, Trọng Tôn Liên Giác vui vẻ mỉm cười, cuối cùng cũng có thể cho Tiểu Thụy đón một năm mới bình thường.

Cuối cùng dây pháo cũng được đốt xong, đi kèm với tiếng pháo, Hoắc Tiểu Hàn đem sủi cảo từ trong nồi vớt ra. Trong mắt y ánh lên ý cười nhìn sủi cảo trong nồi, năm nay so với mấy năm trước đã khác nhau rất nhiều.

Khi tiếng pháo vừa nổ, những gia đình khác trong thôn cũng lục tục truyền ra tiếng pháo nổ.

Nguyên An Bình vào bếp phụ y bưng sủi cảo ra, sau đó lại đem bát giấm chua với tỏi giã ra đặt ở giữa bàn, đợi cho tất cả mọi người đều ngồi vào bàn xong, liền nói: "Đến! Lão gia tử, mời ngài ăn trước."

Có câu phải lấy trưởng bối làm đầu, Trọng Tôn Liên Giác động đũa xong mới đến phiên bọn họ có thể bắt đầu ăn, có một vài quy củ vẫn cần phải được tuân thủ.

Trọng Tôn Liên Giác mỉm cười cầm đũa, gắp sủi cảo, Nguyên An Bình lập tức đưa ra ý kiến: "Sủi cảo chấm với giấm chua sẽ càng ngon hơn."

Trọng Tôn Liên Giác làm theo, đem sủi cảo chấm một ít, sau đó liền ăn, ông nói: "Ân! Tay nghề của Tiểu Hàn rất tốt."

Hoắc Tiểu Hàn cao hứng vui vẻ ra mặt.

Nguyên An Bình cũng gắp một cái, ăn xong liền cực kỳ tán thành gật đầu: "Ăn ngon, bất quá cũng đừng ăn quá nhiều, buổi tối còn có bữa tiệc đêm giao thừa."

Bọn họ không giống với những người khác, không làm việc gì nặng nhọc, trong bụng cũng không có mỡ nhưng sức ăn vẫn rất được. Mấy ngày nay, điều kiện sinh hoạt của bọn họ rất tốt, nên lượng cơm ăn cũng nhỉnh hơn một chút.

Đối với bữa tiệc đêm giao thừa, mọi người vẫn rất chờ mong. Chỉ có điều, Trọng Tôn Thụy có chút xoắn xuýt, sủi cảo ăn rất ngon, nhưng nếu bé ăn quá nhiều, chỉ sợ trễ quá không ăn được bữa tiệc đêm giao thừa.

Tất nhiên mọi người đều không biết phiền não của bé, bọn họ đều thật cao hứng ăn sủi cảo.

Cơm nước xong, mọi người cũng không được nhàn rỗi, liền động thủ giúp đỡ chuẩn bị bữa tiệc đêm giao thừa, mặc dù hiện tại chưa cần bắt đầu làm, nhưng vẫn cần phải chuẩn bị. Đương nhiên, đầu tiên phải làm vằn thắn, cùng với bao một ít sủi cảo cho mùng một đầu năm.

Bữa tiệc đêm giao thừa của mọi người không giống như trước đây, trời vẫn chưa tối nhưng đã bắt đầu ăn cơm tối rồi. Bọn họ bận bịu đến khi màn đêm buông xuống, đốt đèn đuốc, mọi người cùng nhau ngồi tụ lại một chỗ ăn cơm, chúc mừng tân niên, chúc mừng đoàn viên.

Hoắc Tiểu Hàn cho ra một bàn đồ ăn rất phong phú, Trọng Tôn Thụy nhìn một bàn đồ ăn lớn, cảm giác thật sự là quá hạnh phúc, ăn Tết thật là tốt!

Nguyên An Bình đưa cho bọn họ một bình rượu tốt, uống một chén nhỏ cho có chút ý tứ: "Chúc năm mới sẽ càng nhiều điều tốt đẹp hơn, trước tiên chúng ta cùng cạn một chén nào."

"Được." Trọng Tôn Liên Giác cạn chén, Hoắc Tiểu Hàn nhìn rượu màu trắng đục trong chén, cũng nâng chén lên, ba người cùng nhau cạn chén một cái rồi mới uống.

Nhìn thức ăn đầy bàn, Nguyên An Bình cũng không nhịn được chảy nước miếng, bữa tiệc đêm giao thừa đều được mọi người chuẩn bị một cách phi thường nghiêm túc, thường ngày không làm mấy món ăn phức tạp nhưng hôm nay đều sẽ làm.

Bởi vì Trọng Tôn Liên Giác đã động đũa, nên Nguyên An Bình liền rất trực tiếp đem đầu đũa hướng tới món thịt kho tàu mà mình muốn ăn nhất. Cho tới tận bây giờ, đây là lần thứ hai hắn mới được ăn, đương nhiên vẫn là do Hoắc Tiểu Hàn làm. Chủ yếu là, món này muốn bắt tay vào làm thì có hơi phiền phức một chút.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status