Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.17 - Chương 153 - Chương 153

/177


Mấy người sói nhìn Khiết Liêu đi tới, chẳng để hắn vào mắt, nói thế nào nhỉ, thân hình của Khiết Liêu nhỏ gầy hơn bọn họ, trông cũng giống như con người thôi.

Cả ba trao đổi ánh mắt, giống như săn bắn, thực hành bọc đánh Khiết Liêu.

Khiết Liêu nhìn mọi người, “Lang tộc của tôi có hỗn huyết và thuần chủng. Tộc thuần chủng thì gần giống con người, còn loại to lớn còn rất xấu đều là tộc hỗn huyết, còn là hỗn huyết thấp.” jongwookislove.wordpress.com

“Đừng dài dòng!” Mấy người kia có vẻ bị nói trúng chỗ đau, “Chúng ta không phải cái loại hỗn huyết đó!” Nói xong liền gầm rú, lao về phía Khiết Liêu.

Khiết Liêu vốn cũng xem bọn họ là lang tộc, cho nên không muốn tính toán, nhưng mà…

“Rú…”

Một tiếng hét điên cuồng qua đi, ba người sói liên tục nhào đến, tốc độ rất nhanh, Miêu Tiêu Bắc mới chớp mắt một cái đã thấy bọn họ đến bên cạnh Khiết Liêu rồi.

“Rầm” một tiếng, cũng là một cái chớp mắt, ba người sói bị Khiết Liêu đạp ra ngoài, té chổng vó.

“Rú!”

Mấy người sói đứng trước cửa gào lên.

Khiết Liêu nhướn mày, nói với Lam Minh bọn họ, “Đang cầu viện!”

“Vậy cũng tốt.” Lam Minh gật đầu, “Nếu có thể gọi bầy sói đến, nói không chừng có bạn cũ của tôi.”

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên, chỉ thấy một người đàn ông xuất hiện trước cửa. Trên người hắn khoác áo choàng màu xanh lá, cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm.

Miêu Tiêu Bắc không hiểu sao thấy có chút quen quen, đang muốn nhìn kỹ, chợt nghe Cảnh Diệu Phong nói, “Không ổn!”

Chỉ thấy người kia rút con dao nhỏ, xẹt qua, hắn cũng mất tung tích.

Nhìn lại ba người sói đều ngã nhào, máu chảy không ngừng.

“Này!” Khiết Liêu dù sao cũng là lang vương, hắn không có ý định giết đồng loại của mình, vội vàng xông ra, nhưng người đàn ông nọ đã biến mất.

“Ai vậy?” Sishir cũng chạy ra ngoài, lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, vô cùng tán loạn, còn có tiếng sói tru.

Đầu đàn là một con sói trắng đực rất lớn. Nó liếc nhìn ba người sói đã chết nằm dưới đất, đã trở lại hình sói, lập tức nhíu mày.

Chỉ thấy nó chạy tới, ngẩng mặt tru.

Đồng thời, thân hình bầy sói xảy ra thay đổi, hình dáng giống như ba người sói chết ven đường, đứng thẳng lên, nhưng vai lưng cường tráng, đồng thời vô cùng xấu xí.

“Không đúng.” Khiết Liêu kéo Tiêu Hoa ra sau.

Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh ở bên cạnh, “Chuyện gì vậy?”

Lam Minh nhẹ nhàng lắc đầu, nói với hắn, “Lúc nãy Khiết Liêu nói, lang tộc chỉ có hỗn huyết, hơn nữa còn là hỗn huyết cấp thấp, nên mới biến thành hình người cường tráng xấu xí như thế, hỗn huyết cấp cao và máu thuần chủng cũng sẽ như Khiết Liêu, trông như một người hoàn chỉnh.”

“Đám vừa đến đều là hỗn huyết cấp thấp sao?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.

“Sói trắng không thể là hỗn huyết cấp thấp!” Khiết Liêu quay đầu, “Đám người sói này có chuyện!”

“Be, chủ nhân!” jongwookislove.wordpress.com

Miêu Tiêu Bắc cảm giác có ai kéo tay áo mình, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Telagura dùng răng cắn tay áo mình kéo vào trong, “Đừng đối nghịch với đám lang tộc nổi điên!”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, Telagura sao nhát gan như vậy?

“Haha.” Sphinx đứng bên cạnh cười, “Bắc Bắc, ngươi phải tha thứ cho hắn, dù sao cũng là cừu, cừu thấy sói, sao lại không sợ chứ?

“Ngươi bớt châm chọc đi!” Telagura lo lắng nói, “Đối nghịch với bầy sói chỉ có tìm chỗ chết, bọn họ sẽ đuổi giết cả đường, đến lúc đó nói gì cũng không rõ! Chúng ta chỉ đến tìm vũ dạ tập, không đáng.”

“Đúng vậy.” Khiết Liêu cũng gật đầu, giao Tiêu Hoa cho mọi người, “Canh chừng hắn, tôi đi giải quyết.”

“Không cần.” Lam Minh phất tay chặn lại, “Người nọ vừa làm vậy, hiển nhiên muốn khơi màu chiến đấu giữa cậu và bầy sói, chúng ta đừng trúng quỷ kế của hắn!”

Tiêu Hoa cũng kéo Khiết Liêu lại, bảo hắn đừng kích động!

Nhưng lúc này mọi người đã bị đám sói tức giận bao vây.

Miêu Tiêu Bắc bỗng linh quang chợt lóe… Người nọ và người ở trong quán ăn nhìn chằm chằm Lam Minh là cùng một người!

Nói cách khác, người mặc áo choàng màu xanh lá là đuổi theo bọn họ từ thành Tác Á đến đây?

Đang suy nghĩ miên man, đám người sói nhe nanh đến gần, hình dáng của bọn họ lúc này vô cùng dọa người, nửa người nửa sói… Miêu Tiêu Bắc có chút không thích ứng. Người sói ở thế giới hiện thực rõ ràng là con người xinh đẹp, đặc biệt là đám sói con ba bốn tuổi, mang hình dáng của con nít, còn có hai cái tai và cái đuôi phe phẩy. Nhưng người sói ở nơi này căn bản là nửa người nửa thú! Trông quá đáng sợ!

Đám người sói đến gần, Telagura trốn phía sau Miêu Tiêu Bắc run rẩy.

Miêu Tiêu Bắc cũng bất đắc dĩ, quả thật là cừu sợ sói sao?

Lúc này, Sphinx tiến lên một bước, quay về phía đám người sói đã mù quáng gầm một tiếng.

Sư tử gầm chính là sư tử gầm, mọi người thấy đám người sói ngẩn ra, tựa như tỉnh táo lại một chút.

Con sói trắng dẫn đầu nhìn Sphinx hồi lâu… Bỗng nhiên đôi mắt đỏ tắt đi, hắn chậm rãi đứng lên, “Sphinx đại nhân?”

Mọi người sửng sốt, Sphinx cũng sửng sốt, nó không nhớ mình có quen một con sói trắng nào như vậy, nhưng mà nói đến sói trắng…

“Juneau?”

Lam Minh lại lên tiếng, đi về phía trước, đứng trước mặt sói trắng, “Sao ngươi lại biến thành thế này?”

“Lam Minh đại nhân!”

Con sói trắng được kêu là Juneau đột nhiên kích động, chạy lên nắm vai Lam Minh, “Ngài quả nhiên không chết! Nhìn thấy ngài thật tốt quá, ta dự cảm gần đây xảy ra nhiều chuyện sẽ có biến hóa, thì ra ngài đến rồi!”

Những người sói khác nhìn nhau, cũng đều giải trừ trạng thái chiến đấu, có mấy người cũng biết Lam Minh, đi tới vài bước, hưng phấn nói chuyện.

Miêu Tiêu Bắc thật ra có từng nghe nói Lam Minh cứu lão lang vương, cho nên có quan hệ rất tốt với lang tộc, liền tới gần hỏi Sphinx, “Các ngươi quen nhau?”

Sphinx gật đầu, “Juneau nổi tiếng là mỹ nam trong giới lang tộc, sói trắng có một không hai, hơn nữa còn có học thức uyên bác, thông thạo địa lý của dị thế giới, nếu có hắn dẫn đường cho chúng ta tìm vũ dạ tập, vậy thì quá tuyệt vời. Hắn và Lam Minh từng kề vai chiến đấu, là bạn rất thân, cũng là tùy tùng trung thành nhất của lão lang vương.”

“Ồ…” Miêu Tiêu Bắc nghe đến đó, lại nhìn Juneau kia, lúc nãy khi còn là sói, hắn đã nghĩ thành hình người chắc chắn sẽ rất đẹp, nhưng khi biến thành người, luôn cảm thấy thân thể có gì sai sai, tỉ lệ mất cân đối nghiêm trọng, mặt cũng xấu xí, như là bị hủy mất vậy.

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y cũng nhịn không được nhỏ giọng nói — Không đẹp chút nào!

Sphinx lắc đầu, bước lên nói, “Juneau, các ngươi đều là sói thuần chủng, tại sao lại biến thành như vầy?” jongwookislove.wordpress.com

Juneau thở dài, “Chúng ta bị hắc phù thủy nguyền rủa! Toàn bộ bầy sói, tất cả người sói ở dị thế giới, đều đào không ra câu giải trừ.”

Mọi người sửng sốt — Hắc phù thủy?!

“À!” Lam Minh nhanh chóng giải thích với đám người sói, ba người sói này không phải do bọn họ giết, mà là một người mặc áo choàng màu xanh lá.

Sắc mặt Juneau trầm xuống, “Quả nhiên là hắn!”

“Hắn là ai vậy?”

Lúc này, Khiết Liêu vẫn luôn trầm mặc lên tiếng hỏi.

Juneau giật mình nhìn Khiết Liêu, “Ngươi là…” Hắn ngừi thấy mùi quen thuộc trên người Khiết Liêu, thuộc về mùi của lão lang vương, đồng thời… Còn có mùi mà lang tộc ghét nhất, mùi của quỷ hút máu.

Juneau suy nghĩ một chút, đột nhiên há miệng nói, “Ngươi là…”

Lam Minh vỗ hắn, “Lang vương của các ngươi về rồi.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy rõ ràng nét kinh ngạc trong mắt người sói, có thể lý giải bọn họ không thể hiểu được, đúng vậy… Khiết Liêu trông còn rất trẻ, thậm chí còn có thể nói, trong người sói hắn còn là một vị thành niên!

“Lang vương?” Juneau kinh hãi nhìn Khiết Liêu, trên người hắn có bóng dáng của lão lang vương, dị thế giới năm đó và thế giới hiện thực thật còn chưa có xa lắm, khi lão lang vương còn trẻ, Khiết Liêu trông rất giống.

Sau khi tách ra, Juneau vẫn còn cất vương vị của lang vương, bởi vì hắn biết, lão lang vương nhất định sẽ có ngày trở về. Nhưng lang vương đã mất, để lại lang vương trẻ tuổi Khiết Liêu, còn là một hỗn huyết giữa người sói và huyết tộc, hắn là người sói làm cân bằng hai chủng tộc hỗn huyết và thuần chủng, để bọn họ không hề có mối thù và giết chóc, khiến lang tộc phát triển.

Bầy sói xì xào bàn tán, tựa như không khuất phục Khiết Liêu, bọn họ vốn muốn đẩy Juneau lên làm lang vương!

Lam Minh lui qua một bên, việc nhà hắn không muốn xen vào, ngồi xổm nhìn mấy thi thể, Miêu Tiêu Bắc cũng theo hắn ngồi xuống xem, vươn tay sờ vết thương của người sói, nghĩ cũng giống mấy con chó to, thật đáng thương.

Nhưng vuốt vuốt, Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên cảm giác một sức mạnh kì lạ, tựa như vết thương đến từ mình. Tỉ mỉ cảm nhận một chút, Miêu Tiêu Bắc phát hiện máu vẫn chảy chảy ra ngoài, nhưng có một lực hút, hấp dẫn đầu sói.

Miêu Tiêu Bắc theo bản năng vươn tay, cầm đầu sói lăn lóc lượm về, để lại trên vết thương, sau đó hắn nhẹ nhàng xoa xoa, trong đầu nghĩ — Liền lại đi! Để nó sống lại!

Theo suy nghĩ của Miêu Tiêu Bắc, hắn buông tay ra, mọi người liền thấy đầu của con sói liền lại với cổ.

Rất nhanh con sói bắt đầu có hô hấp lại, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên còn yếu, không thể khôi phục hình người.

Miêu Tiêu Bắc rất thích Husky và Alaska, nghĩ thật ra cũng không có gì khác nhau, liền vươn tay sờ — Lông mềm ghê.

Hành động của Miêu Tiêu Bắc khiến nhóm người sói hét chói tai, Juneau cũng kinh ngạc, “Đây là năng lực mà thần mới có phải không!”

Lam Minh và Bạch Lâu nhìn nhau, cũng nhặt đầu của hai người sói còn lại về, đặt về chỗ cũ, Miêu Tiêu Bắc cũng dựa theo cách cũ, để hai người sói sống lại.

Nhóm người sói kích động vô cùng, bắt đầu hoan hô không ngừng.

Lam Minh nhìn Sphinx, thấp giọng hỏi, “Tại sao năng lực của Tiêu Bắc còn mạnh hơn cả Đại Tế Ti nguyên bản?”

Sphinx lắc đầu liên tục, khả năng này nó cũng lần đầu tiên nhìn thấy.

Telagura đứng sau Miêu Tiêu Bắc có thần tình càng quái dị hơn nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc — Sao có thể?! Pháp thuật làm ma tộc sống lại, Đại Tế Ti học cả đời nhưng vẫn không thành công, không có lý do gì mà Miêu Tiêu Bắc mới thừa kế đã học được, chẳng lẽ Miêu Tiêu Bắc còn lợi hại hơn Đại Tế Ti, năng lực của hắn không phải kế thừa? Mà là… thiên phú? Bắc Bắc rốt cuộc là ai! jongwookislove.wordpress.com

“Nếu là Đại Tế Ti, nhất định có thể giải trừ ma pháp của hắc phù thủy!” Juneau kích động, “Chúng ta đã có hơn một ngàn năm như vậy, tên hắc phù thủy kia suy nghĩ đủ cách để dằn vặt lang tộc!”

“Muốn giải trừ ma pháp của hắc phù thủy, đặc biệt là loại ma pháp cường đại vĩnh hằng, nhất định phải giết chết hắc phù thủy đó!” Telagura thấy mọi người sao lại quen thuộc như vậy, liền run rẩy nói một câu, bị bầy sói nhìn chằm chằm, lập tức trốn ra sau Miêu Tiêu Bắc, “Nhưng mà hắc phù thủy kia, chắc hẳn không phải hắc phù thủy như thế kia.”

“Hắn là ai?” Khiết Liêu có chút nhịn không được hỏi mọi người, “Tôi hỏi hai lần rồi.”

“A…” Juneau ngược lại có chút mừng rỡ, tính cách của Khiết Liêu rất giống lão lang vương, rất cuồng ngạo.

“Tlas.” Juneau đáp.

“Tlas?” Telagura há miệng, “Vậy khó đối phó rồi.”

Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, “Rất lợi hại sao?”

“Bản thân hắn ngoại trừ là hắc phù thủy cường đại ra, mà còn là hắc võ sĩ hỗn huyết! Nói cách khác, hắn vừa là cương thi vừa là hắc phù thủy, rất khó giết.” Sphinx nói.

Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh nhíu mày, liền kéo hắn qua một bên hỏi, “Người kia có biết anh không?”

Lam Minh gật đầu, “Số lượng hắc phù thủy rất ít, nhưng số lượng hắc võ sĩ từng là khổng lồ. Bọn họ vốn được thần dùng làm hộ vệ, bản thân có sức chiến đấu mạnh mẽ, thân bất tử, rất gần với cương thi, sau đó đột nhiên bị diệt. Tlas là kẻ sống sót thành hắc phù thủy, vô cùng nổi tiếng. Tôi cũng đã gặp hắn vài lần, ở bữa tiệc chào đón cha.”

“Hắc phù thủy vốn không có tình cảm, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ.” Juneau nói về thân thế của Tlas với mọi người, “Có một hôm, một hắc võ sĩ dụ dỗ thê tử của một vị thần, cùng hắn sinh ra ma tộc hỗn huyết, đặt tên là Tlas.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, thật bi kịch!

“Lúc đó thần tộc giận tái mặt, giết tất cả hắc võ sĩ! Mà nhận nhiệm vụ lần đó chính là lão lang vương.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, thảo nào Tlas hận lang tộc đến vậy! Nhưng tính cách lang tộc ngạo mạn, là bộ tộc từ xưa, bọn họ sẽ làm việc cho thần tộc sao?

Juneau giải thích, “Địa vị của lang tộc khi đó rất bất tiện, vốn cũng giống như huyết tộc, bị quản lý theo dạng ma tộc, biểu thị ngày sau không tiếp thu luật bảo vệ của dị thế giới, có thể bị thần tộc tùy ý tàn sát!”

Miêu Tiêu Bắc càng nhíu chặt mày hơn, thấy hơi quá đáng! Dựa vào cái gì ma tộc có thể bị tùy ý tàn sát? Thảo nào số lượng huyết tộc lại ít đến vậy.

“Lang vương vì quần tộc, nhận nhiệm vụ, điều kiện là mang lang tộc về với thần tộc, như vậy con cái của lang tộc mới có thể an toàn lớn lên! Thần tộc đồng ý.” Juneau thở dài, “Vì vậy, chiến tranh giữa hắc võ sĩ và lang tộc bùng nổ. Lang tộc đại thắng, hắc võ sĩ gần như tuyệt tích, thần tộc thực hiện lời hứa… Nhưng mà Tlas lại được an toàn đưa đi. Sau đó hắn mang theo nỗi hận thần tộc và lang tộc biến thành hắc phù thủy, dùng pháp lực tối cao trả thủ lang tộc, đồng thời không ngừng truy sát lang tộc, ngay cả một đứa bé cũng không tha.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Thì ra là vậy.”

“Chúng ta phải tìm ra Tlas.” Khiết Liêu nhìn Lam Minh, “Diệt trừ hắn, hoặc bảo hắn giải trừ ma pháp.” jongwookislove.wordpress.com

Miêu Tiêu Bắc khá có thiên hướng về sau, oan oan tương báo đến bao giờ, đúng không! Nhưng mà mối thù giữa yêu thần, không thể nào dùng lời để hóa giải.

Lam Minh hỏi Juneau địa điểm ẩn nấp, Juneau chỉ ngọn nút đen kịt phía xa, vừa lúc ngay dưới ánh trăng, “Nơi đó có một thung lũng, hắn đang sống ở đó! Nhưng ngọn núi đó thuộc về hắn, bên trong có rất nhiều bẫy rập. Chúng ta đã phái nhiều người vào trong núi tìm hắn, nhưng đều một đi không trở lại!”

Khiết Liêu gật đầu, “Vậy thì đừng đi.”

Lang tộc đều nhíu mày nhìn hắn, thấy hắn như thế đều khiếp đảm, rất có tố chất làm lang vương.

“Một mình tôi đi là được.” Khiết Liêu giao Tiêu Hoa cho Lam Minh, “Giúp tôi chăm sóc hắn, trời sáng tôi vẫn chưa trở lại thì cũng đừng chờ tôi.” Nói xong liền đi.

“A!” Juneau ngăn cản, “Nơi đó rất nguy hiểm!”

Lam Minh phất tay, “Đây chỉ là luyện tập với lang vương như hắn thôi! Đừng ngăn cản hắn.”

“Đi một mình rất mệt.”

Lúc này Sphinx chạy tới bên cạnh Khiết Liêu, “Ta chở ngươi đi.”

Khiết Liêu cười, leo lên lưng Sphinx. Sphinx giương cánh, cùng Khiết Liêu bay về phía khu rừng tối tăm.

Lam Minh bọn họ trở về quán trọ, ngồi xuống nói chuyện với Juneau, Juneau nói với Lam Minh dị thế giới rất loạn, vô cùng không hợp lý! Chiến hỏa phương bắc dần tràn về phía nam, nhất định có chuyện lớn xảy ra!

Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa vẫn ngồi nghe nhưng không tập trung tinh thần, bọn họ lo lắng cho Khiết Liêu, nhất là Tiêu Hoa.

Bắc Bắc im lặng cầu khẩn — Nếu như mình thật sự có năng lực cường đại, vậy hãy để hắc phù thủy kia không thể lập mưu hại Khiết Liêu, hai người trực tiếp giao chiến đi! Dĩ nhiên… cuối cùng Khiết Liêu sẽ thắng, sống sót trở về!

Bắc Bắc vừa định nhắm mắt lại nghĩ, đột nhiên bị Lam Minh nắm tay.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn hắn, Lam Minh lắc đầu, “Bị Khiết Liêu biết, hắn sẽ không vui.”

Miêu Tiêu Bắc mím môi, nhìn Lam Minh, “Nhưng mà…”

“Yên tâm đi.” Lam Minh thấp giọng nói, “Hắn sẽ không chết, ở đây còn có người chờ hắn.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn Tiêu Hoa vì bất an mà đi ra cửa ngóng, khẽ gật đầu — Nhất định là vậy!



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Miêu Tiêu Bắc bọn họ bất tri bất giác đều gục đầu lên bàn ngủ, mãi cho đến khi nghe tiếng gà trống gáy sáng.

Thấy cái cổ đau nhức, Miêu Tiêu Bắc khó khăn thức dậy, cũng cảm giác có người lay mình.

“Hử?” Miêu Tiêu Bắc quay sang.

“Dậy rồi?” jongwookislove.wordpress.com

“Giọng nói rất dễ nghe, không biết là ai! Miêu Tiêu Bắc mở mắt, chỉ thấy một chàng trai anh tuấn, da trắng nõn nà, tóc bạc đứng bên cạnh, trông có chút trắng hóa, nhưng Miêu Tiêu Bắc chưa từng gặp ai đẹp đến vậy.

Người kia cười hỏi hắn, đặt thức ăn lên bàn, “Có đói bụng không?”

“A!”Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc bật dậy, mới phát hiện cánh tay tê rần, Cổ Lỗ Y ngủ trên đùi cũng bị đánh thức, nắm áo Miêu Tiêu Bắc mắt nhắm mắt mở, liếc mắt cũng thấy chàng trai xinh đẹp bị bạch tạng, kinh hãi kêu lên, Miêu Tiêu Bắc tất nhiên nghe hiểu, nó nói trời ơi người đẹp!

“Ngươi là…” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc.

“Bắc Bắc, chúng ta phải lên đường rồi!” Lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của Lam Minh.

Miêu Tiêu Bắc nhìn ra ngoài, thấy có rất nhiều người, đều đứng ở phía xa, những người này ăn mặc giống như những người sói đã từng quen biết, nhưng thân hình lại không hề giống.

“Ngươi là Juneau?” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc hỏi chàng trai.

Người nọ cười gật đầu, “Chúng ta có lại có lang vương rồi.”

Miêu Tiêu Bắc nhảy dựng, mang theo Cổ Lỗ Y chạy ra ngoài, Sishir cũng vừa tỉnh lại. Bọn họ là bị tiếng kêu hưng phấn của người sói đánh thức, phát hiện mọi người đã khôi phục hình dáng ban đầu, cho nên bọn họ biết, Khiết Liêu chắc chắn đã thành công.

Đi ra ngoài quán trọ nhìn, Miêu Tiêu Bắc thấy lửa đỏ đang bập bùng trên đầu núi, Khiết Liêu chậm rãi trở về, trong tay hắn cầm cái đầu màu đen.

Sphinx đi bên cạnh, nhẹ nhàng vẫy lông, cảnh tượng này khiến Miêu Tiêu Bắc nghĩ đến bốn từ để hình dung — Anh hùng trở về.

Nhóm lang tộc nhảy lên hoan hô, nghênh đón tân lang vương anh dũng của bọn họ.

Lam Minh khoanh tay cười, đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, có biết truyền thuyết về kỵ sĩ không đầu là được kể thế nào không?”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, há miệng nhìn Lam Minh, “Thật sao?”

“Ừ!” Lam Minh rất nghiêm túc gật đầu, mọi người cùng mang hành lý lên xe, chuẩn bị cuộc hành trình mới.

Miêu Tiêu Bắc vẫn đi theo Lam Minh, tương đối nghiêm túc truy hỏi, “Thật sao? Kỵ sĩ không đầu thật sự do Khiết Liêu hả?”

Trước cửa quán trọ, Juneau hỏi Bạch Lâu, “Tiêu Bắc đó hình như rất dễ bị lừa?”

Bạch Lâu cười nói, “Trước đây càng dễ bị lừa hơn, sau đó thì thông minh hơn rồi. Nhưng mà lâu lắm rồi không lừa cho nên lần này lại dính chưởng.”


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status