Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.17 - Chương 152 - Chương 152

/177


Miêu Tiêu Bắc vốn cho rằng công tước Carson sẽ là một ông chú đẹp trai, nhưng khi bước vào tòa thành nguy nga, thấy một ông chú mập mạp mặt gấu đang ngồi trên ngai vàng, Miêu Tiêu Bắc có suy nghĩ thật kích động.

Hắn còn tưởng sẽ thấy một hoàng hậu mị lực như Thiến Thiến công chúa và công tước mang râu mép, đâu nghĩ đến thì ra là quái vật.

“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y bị công tước Carson chọc cười, ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc ôm bụng cười không ngừng.om

Sishir và Bạch Lâu bọn họ thì nhịn cười.

Công tước Carson lại không hề phát hiện mọi người đang cười mình, khi thấy Miêu Tiêu Bắc bọn họ, đã kinh ngạc há miệng, không nói được gì!

“Ngươi… Lam Minh?!” Một lúc lâu, công tước Carson đứng lên, “Sao có thể…”

Mà những quý tộc ngồi xung quanh công tước Carson, dưới ánh mắt của Miêu Tiêu Bắc là mang “hình thù kì lạ”, nghe được cái tên “Lam Minh” cũng kinh ngạc trừng to mắt.

“Ra ngoài hết!” Công tước Carson đột nhiên giận tái mặt, đuổi tất cả mọi người ra ngoài, đóng cửa lại, chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.

Miêu Tiêu Bắc ngước mặt nhìn, lòng nói — Oa, khôi ngô dữ nha!

Cổ Lỗ Y cũng không dám cười, vóc dáng của người gấu thật đẹp nha.

Công tước Carson đi tới trước mặt Miêu Tiêu Bắc, quỳ một chân thành kính nói, “Đại Tế Ti, nhìn thấy ngài là vinh hạnh của ta.”

Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhảy dựng, nhích lại gần Lam Minh, người gấu quỳ xuống còn cao hơn mình nữa.

“Ta còn tưởng thế giới đã chấm dứt từ đó, không nghĩ tới các ngài lại trở lại!” Carson hơi cảm khái, “Giờ thì tốt rồi! Quả nhiên chỉ có thần là không gạt người.”

“Xảy ra chuyện gì? Carson.” Telagura đi lên, “Nghe nói con trai ngươi bị bệnh?”

“Đại lục phương Bắc bị bóng tối bao phủ, Lam Minh, Đại Tế Ti! Ta muốn cho hai người xem vài thứ.” Công tước Carson bỗng nhiên kích động, hắn dẫn mọi người đi ra cửa nhỏ đi vào một gác lửng.

Đi lên căn phòng cao nhất trên tòa thành, bên trong bốn phía là đệm, để một kính viễn vọng.

Công tước Carson điều chỉnh kính viễn vọng về phương Bắc, ý bảo Lam Minh bọn họ đến xem.

Lam Minh liếc nhìn, theo bản năng chau mày, chỉ thấy bầu trơi phương Bắc đen kịt, tựa như bị mây đen bao phủ.

“Ai da, đây là hiện tượng cực xấu!” Sphinx nhịn không được, “Phương Bắc có yêu ma hoành hành!”

“Hơn nữa còn là yêu ma có pháp lực cực mạnh.” Sắc mặt công tước Carson ngưng trọng, “Phong ấn ở phương Bắc… nhưng có thể có binh sĩ ma quỷ chiến loạn, hoặc là ác ma cường đại sống lại.”

Miêu Tiêu Bắc liền thấy mọi người theo bản năng nhìn Lam Minh, trong lòng lo lắng, quả nhiên, sắc mặt Lam Minh nặng nề, trông có vẻ tâm sự trùng trùng.

Không cần hỏi cũng biết, phong ấn ở phương Bắc chính là cha của Lam Minh, đại ma vương có huyết mạch gắn liền với hắn, chỉ cần Lam Minh còn sống, ông ta cho dù có biến thành tro cũng sẽ không tan biến.

“Đây là nơi có năng lượng hắc ám, là nguyên nhân thẩm thấu đến thế giới hiện thực sao?” Cảnh Diệu Phong khẽ nhíu mày, “Chúng ta phải ngăn cản.”

“Chúng ta chắc chắn phải đến chỗ đó.” Telagura nói, nhìn thoáng qua la bàn Miêu Tiêu Bắc đeo trên cổ. Chỉ thấy kim chỉ đang chỉ về phương Bắc, có vẻ phản ứng mãnh liệt với khu vực đó.

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau — Vũ dạ tập ở đây sao!

Lam Minh khẽ gật đầu, xem ra, bọn họ phải đến phương Bắc để tìm vũ dạ tập. Đồng thời trong lòng hắn cũng biết, nói không chừng… Đây là một âm mưu.

Sau đó, Bạch Lâu đi xem con trai của công tước Carson, đúng là bị ảnh hưởng bởi năng lượng hắc ám, khiến hắn trở nên suy yếu.

Miêu Tiêu Bắc dùng “năng lực” mạnh chưa đến đâu của mình, khiến Andrew khỏe mạnh lại. Công tước Carson vì tỏ lòng cám ơn mọi người, tặng cho mọi người chiếc xe chạy bằng đá ma pháp, cùng với số lượng lớn trang bị, để mọi người đi, dựa theo chỉ thị của la bàn, đi về phương Bắc. com

Trước khi đi, đại vu sư Lemieux nhắc nhở mọi người, “Gần đây, hắc phù thủy đang tìm một thủ lĩnh, thoát khỏi cục diện hỗn loạn sau khi Đại Tế Ti rời khỏi. Mà Tiêu Bắc xuất hiện có thể sẽ gây ra chút hỗn loạn, phải cẩn thận đề phòng.”

Có xe rồi thì khác, đường đi ở dị thế giới rộng lớn, lượng người thì ít, vùng đất bằng phẳng mở thành đường lớn, mặc dù có bụi gai nhưng vẫn có thể chạy đè lên.

Dùng cách tổng kết của Miêu Tiêu Bắc, đi xe chạy bằng đá ma pháp, giống như đi xe tăng xe lu, bất bại!

Xe chạy ba ngày, Miêu Tiêu Bắc bọn họ ngồi tới mỏi eo đau lưng… Ban đêm, mọi người đến thành Oort.

Khác với thành Tác Á, cảm giác của thành Oort âm u hỗn loạn hơn, hơn nữa bầu trời tối đen, đầm nước trên đường và kiến trúc kì lạ, khiến cả tòa thành có vẻ vô cùng áp lực.

Telagura nhắc nhở mọi người, “Thành Oort là một nơi tương đối đáng sợ và nguy hiểm, các loại huyết ma ở đây rất nhiều, con người vào đây phải đặc biệt để ý!” Nói xong, cố tình nhìn qua Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa.

Khiết Liêu biết, Tiêu Hoa có dòng máu thuần khiết nhất định sẽ hấp dẫn rất nhiều ác ma, hắn lại không có năng lực như Miêu Tiêu Bắc, bởi vậy càng đặc biệt canh chừng.

Xe lái thẳng vào thành, đằng sau cánh cửa là một quảng trường to lớn. Giữa quảng trường có bồn phun nước làm trang trí… Nước phun ào ào, còn là màu đen.

“Phun dầu mỏ hả?” Miêu Tiêu Bắc nhìn chất lỏng màu đen.

“Ui.” Cổ Lỗ Y bịt mũi, lắc đầu với Miêu Tiêu Bắc, ý bảo — Hôi quá.

Mọi người đến gần suối phun nước, cũng ngửi thấy mùi hôi.

Miêu Tiêu Bắc nhịn không được nhíu mày, “Ô nhiễm nghiêm trọng quá rồi?!”

“Là nước đen, thế giới loài người không có.” Lam Minh nói khẽ với hắn, “Trong nước đen có chứa ma pháp hắc ám, đương nhiên, đối với ma tộc u tối khát máu, đây cũng giống như nước uống rất quan trọng.”

Miêu Tiêu Bắc vừa nghe đây là nước uống của ma tộc, bật người cảnh giác nhìn Lam Minh, “Anh có uống không vậy?!”

Lam Minh liếc hắn, “Làm sao có thể!”

“Wu hu…”

Xe chạy trên đường cái, trên núi phía xa, vang lên tiếng kêu kì lạ.

Tiếng hét này quen thuộc, tất cả mọi người xoay mặt nhìn Khiết Liêu, như là hỏi, “Cậu có gì bất mãn à?”

Khiết Liêu cũng mờ mịt, “Không phải tôi… Nhưng mà tiếng hú là của sói không sai.”

“Ở đây có vẻ có lang tộc tụ tập.” Sphinx nhắc nhở Lam Minh, “Phải cẩn thận! Lang tộc ở dị thế giới là trạng thái giải thế, không có ôn hòa như ở thế giới hiện thực.”

“Đụng tới lang tộc cũng không có gì phải sợ.” Lam Minh cười, nhìn Khiết Liêu ngồi ghế sau, “Lang vương ở đây cơ mà.”

“A.” Khiết Liêu mỉm cười, “Tôi biết lang tộc ở dị thế giới là dạng gì, ở thế giới hiện thực khi người sói phát điên, cơ bản cũng như vậy — Một cỗ máy giết người không có linh hồn.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong có chút lưu ý, thấp giọng hỏi Lam Minh, “Là cái dạng đêm tối trong truyền thuyết sao?”

Lam Minh thở dài vươn tay sờ đầu hắn, “Bắc Bắc, cậu xem nhiều phim quá rồi.”

Xe dừng lại trước một quán cơm, Miêu Tiêu Bắc bọn họ đã đói bụng lắm rồi, muốn ăn một bữa thịnh soạn.

Đẩy cửa vào, tiếng ồn bên trong bị bọn họ cắt ngang.

Không ít người xoay đầu nhìn, trong mắt là sự kinh ngạc.

Miêu Tiêu Bắc nhìn khách trong quán cơm, cảm giác về dị thế giới cáng thêm mãnh liệt — Bởi vì so với thành Tác Á, khách ở đây càng thêm bẩn thỉu, hình thù kì quái như hung thần ác sát.

Chọn một bàn trống ngồi xuống, phục vụ đưa thực đơn đến, là một cô gái có dáng vóc xinh đẹp, hai mắt thỉnh thoảng lại xoay tròn nhìn lung tung.

Miêu Tiêu Bắc để ý, người này lúc nhìn người ta, hai mí mắt không phải chớp trên dưới, mà là trái phải, tròng mắt màu vàng, con ngươi rất lớn, cực kì giống rắn mối — Có chút kinh khủng.

Lam Minh xem thực đơn, phát hiện món cho người ăn không nhiều, liền gọi bánh mì, phô mai và lạp xưởng. m

Cổ Lỗ Y ăn bánh mì cả ngày rồi, phát hiện lại phải ăn nữa, lăn lộn trong balo — Tui muốn ăn ngon!

Miêu Tiêu Bắc thò tay vào balo xoa đầu nó, bảo nó đừng nóng, chờ mấy hôm nữa vào được chợ sẽ có thể ăn ngon.

“Rầm” một tiếng, một cây lạp xưởng quăng lên bàn bọn họ.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người bưng đồ ăn là một người đàn ông, cao to khôi ngô, chỉ khác với con người một chỗ, hai chiếc răng nanh mọc dài ra ngoài, Miêu Tiêu Bắc lo lắng thay cho hắn, mỗi lần ăn cơm không sao chứ?

Động tác bưng thức ăn của hắn thô lỗ, nếu ở thế giới hiện thực thì đã bị khiếu nại rồi, nhưng mà ở dị thế giới… Cũng không có chỗ nào để khiếu nại, Miêu Tiêu Bắc thậm chí còn chưa quen pháp luật ở nơi này.

Lam Minh nhìn mọi người, lại gần nói khẽ với Miêu Tiêu Bắc, “Cậu có thể cảm nhận một chút, nghe người ta nghĩ gì trong lòng! Còn có thể thám thính chút manh mối.”

Miêu Tiêu Bắc lập tức giật mình — Thiếu chút nữa quên mất mình có siêu năng lực, bản lĩnh hay nhất của hắn chính là nghe trộm, hơn nữa còn trực tiếp chui thẳng vào suy nghĩ của người ta.

Vì vậy, Miêu Tiêu Bắc cầm ly rượu tĩnh tâm, giải trừ những âm thanh tồn tại bên ngoài, đi nghe tiếng lòng của đông đảo người trong quán.

Quả nhiên, tất cả mọi người từ khi thấy bọn họ xuất hiện, đều rất nghi ngờ — Mấy người này là ai? Sư tử bay và bạch long, nhất định không phải nhân vật đơn giản.

Mà mặt khác, Miêu Tiêu Bắc còn nghe vài suy nghĩ tương đối đáng sợ, ví dụ — Con người! Trông có vẻ ngon đó.

Miêu Tiêu Bắc theo bản năng liếc nhìn đối phương, đối phương cả kinh, tựa như không ngờ Miêu Tiêu Bắc có thể nhìn trộm suy nghĩ của họ, hơi cúi đầu.

Miêu Tiêu Bắc tiếp tục nghe, mà giữa hàng ngàn âm thanh, đột nhiên có một giọng âm trầm bị hắn bắt được — Lam Minh! Thật không ngờ!

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, ở đây có người biết Lam Minh?

Hắn muốn nhìn xem người đó trông thế nào, vì thế trước mắt liền lóe lên hình ảnh, trong góc tối có một đôi mắt đỏ lóe lên.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, không hiểu sao thấy rất kinh khủng, có chút bài xích với khuôn mặt của đối phương… Đồng thời, hình ảnh mờ đi.

“Bắc Bắc.” Sishir đẩy hắn một cái, “Nghĩ gì thế?”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, “À…”

“Ăn nè.” Cổ Lỗ Y ở bên cạnh giành lấy sandwich Lam Minh làm cho Miêu Tiêu Bắc, đưa tới bên miệng hắn. m

Miêu Tiêu Bắc cười, vươn tay nhận, sờ đầu nó như thưởng, “Cổ Lỗ Y thật ngoan.”

Lam Minh tức giận tới nghiến răng, con nít con nôi mà dám giành công lao của ông.

“Bắc Bắc, sao sắc mặt xấu thế?” Bạch Lâu đưa cho hắn ly trà, “Nhìn thấy cái gì?”

Miêu Tiêu Bắc khẽ lắc đầu, quay sang hỏi Lam Minh, “Anh nhìn xem, xung quanh đây có quen biết ai không?”

Lam Minh hơi sững sờ, nhìn xung quanh, “Không.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Tôi rõ ràng nghe thấy có người nói tên anh, còn là một người rất đáng sợ.”

“A?” Lam Minh cũng nghi hoặc, lúc này, cánh cửa đẩy vào, có ba ngươi nghênh ngang bước vào trong.

Miêu Tiêu Bắc nghe thấy mùi máu nồng đậm.

Ba người thân cao, chỉ là lưng hơi gù, rất cường tráng. Trên vai đều vác thi thể động vật. Chắc là vừa bắt giết, trên cổ thi thể có vết cắn xấu xí.

Miêu Tiêu Bắc rốt cuộc cũng biết mùi máu ở đâu ra, nó xuất phát từ máu chảy ra ở chỗ vết thương trên cổ động vật, đám người kia đi một đường, dưới đất có máu chảy xuống. Nhìn kỹ lại, gương mặt của mấy người này dữ tợn, khóe miệng còn dính vết máu.

Theo bọn họ tiến vào, những vị khách “hung mãnh” trong quán đều vội vã chạy ra ngoài, như là rất e ngại.

Miêu Tiêu Bắc nghe mọi người nghĩ trong lòng, muốn xem lai lịch của ba người nọ.

Nghe được một câu — Lang tộc tới! Không muốn chết thì chạy mau!

Lang tộc?!

Miêu Tiêu Bắc theo bản năng nhìn Lam Minh, chỉ thấy hắn cầm chiếc đũa chọt chọt bụng Cổ Lỗ Y, trông như đang trả thù nó.

Mà Khiết Liêu thì cũng đang lo ăn.

Miêu Tiêu Bắc nhìn hình tượng của Khiết Liêu, lại nhìn hình tượng của ba người kia, tự nói với mình — Tuy đều là lang tộc, nhưng mà lang bên đây không giống lang bên đó.

Ba người kia sau khi ngồi xuống, gọi mấy chén máu, sùng sục uống.

Tiêu Hoa nhìn thấy, đụng nhẹ Khiết Liêu, nhỏ giọng nói, “Cậu có muốn một chén không?”

Khiết Liêu nhíu chặt mày, “Tôi chỉ muốn uống máu anh.”

Tiêu Hoa che cổ, nhìn chằm chằm Khiết Liêu, Khiết Liêu ngượng ngùng sờ mũi, “Bọn họ uống máu heo, cũng không phải huyết tộc, máu gì cũng uống, người sói là ăn tạp, không có nhu cầu uống máu. Hơn nữa uống máu không tránh khỏi khiến người ta thấy buồn nôn.”

Khiết Liêu vừa dứt lời, ba người kia có vẻ nghe thấy, xoay đầu nhìn… Sửng sốt.

Bọn họ nhìn không phải Khiết Liêu, mà là Tiêu Hoa và Miêu Tiêu Bắc.

Hai người có đặc điểm của con người, đồng thời toát ra mùi hương của con người khiến động vật không thể kháng cự.

Ba người nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa, không tự chủ chảy nước miếng.

Miêu Tiêu Bắc lần đầu tiên bị nhìn theo kiểu đồ ăn, hơn nữa còn bị mấy thứ buồn nôn nhìn, nhịn không được nhíu mày, lòng nói — Nhìn cái gì, lo uống máu heo của ngươi đi.

Ba người sói chẳng hề nghĩ, bọn họ híp mắt nhìn Tiêu Hoa và Miêu Tiêu Bắc, chén máu heo trong tay rơi xuống đất.

Phục vụ và chủ quán đều trốn ra phía sau, lang tộc uống máu vô cùng nóng nảy, thích giết chóc, đến lúc đó cũng vạ lây cá trong chậu.

Bọn người sói phân ra, giống như bầy sói tập kích con mồi, chậm rãi đi về phía Miêu Tiêu Bắc bọn họ. om

Cổ Lỗ Y ló đầu ra, cảnh giác nhìn ba người, nó cảm thấy nguy hiểm, trong mắt ba người không hề mang theo ý tốt.

Lam Minh bọn họ tất nhiên càng khó chịu hơn.

Khiết Liêu đặt ổ bánh mì xuống, bảo mọi người đừng ra tay, hắn đứng dậy, “Để tôi.”


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status