Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.14 - Chương 134 - Chương 134

/177


Miêu Tiêu Bắc nằm trên giường, Cổ Lỗ Y nằm trên gối của hắn, cả hai vốn đang lên máy tính nói chuyện với Bạch Lâu, nhưng Cổ Lỗ Y lại mở tab khác xem phim, một bộ phim về cương thi.

Ban đầu Miêu Tiêu Bắc còn tập trung nói chuyện với Bạch Lâu, nhưng mà sau đó phát hiện bộ phim khá hay, liền ôm Cổ Lỗ Y bọc chăn xem.

Lam Minh vẫn luôn đứng bên cửa sổ, nhìn thôn trang trong bóng đêm, dùng quả đấm nhẹ nhàng chống cằm, hình như còn đang suy nghĩ điều gì.

Trong máy tính thường truyền ra tiếng thét chói tai và tiếng gầm nhỏ, hiệu quả phối âm cũng không sai. jongwookislove.wordpress.com

“Cục!” Không biết Cổ Lỗ Y nói gì với Miêu Tiêu Bắc.

“Đúng ha.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu phụ họa, “Cổ Lỗ Y nói xem, ai mới là cương thi?”

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y chỉ vào màn hình, “Hắn!”

“Người dẫn đường?” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Anh nghĩ bác sĩ kia càng khả nghi hơn, ui cha!”

Hai người bàn qua bàn lại coi phim, Lam Minh tựa bên cửa sổ, cũng khẽ nhíu mày.

“A!”

Chính lúc này, bộ phim xoay chuyển, cương thi đột nhiên nhô ra, gương mặt phóng to trước màn hình, Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y giật mình la lên.

Lam Minh xoay đầu nhìn.

Chỉ thấy một lớn một nhỏ ôm nhau căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, Lam Minh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Làm cái gì mà la dữ vậy?”

Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y cũng không kịp ngẩng đầu, đang đến phút mấu chốt.

Lam Minh đi tới chỗ bọn họ, ngồi phía sau Miêu Tiêu Bắc… Lúc này, một tiếng thét chói tai lại vang lên, Lam Minh nhíu mày, “Phim gì vậy, kêu nghe như thật.”

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, cùng Cổ Lỗ Y nhìn nhau, có ai la đâu… Bộ phim đã tới phút kết rồi, ma quỷ gì cũng chém chết hết rồi mà.

Lúc này… Tiếng thét chói tai lại vang lên, Cổ Lỗ Y vươn tay gõ lên bàn phím, bấm dừng. Nhưng kì lạ là, phim dừng rồi, mà tiếng hét thì không dừng, hơn nữa còn từ bên ngoài vọng vào. jongwookislove.wordpress.com

“Bên ngoài có người la!” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn Lam Minh, Lam Minh chạy tới cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy dưới lầu có nhiều bóng người lắc lư.

“Xảy ra chuyện gì?” Miêu Tiêu Bắc cũng ôm Cổ Lỗ Y chạy tới, tò mò nhìn ra ngoài, “Khuya như vậy rồi, nhiều người ra ngoài như vậy làm gì?”

“Xuỵt.” Lam Minh tắt đèn, vươn tay kéo Miêu Tiêu Bắc, nhẹ nhàng bịt miệng và mũi hắn.

Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Sao vậy?”

Lam Minh nhíu mày, thấp giọng nói, “Cậu xem bước đi của những người đó đi.”

Miêu Tiêu Bắc lúc này mới chú ý, chỉ thấy tư thế đi lại của mọi người rất kì lạ, tay chân giống như không tiện, cứng đờ kéo hai chân đi, miễn cưỡng đi về phía trước.

“Đây là…” Miêu Tiêu Bắc chạy đến bên giường nhìn cẩn thận, cả kinh há to miệng, “Cương thi!”

Cổ Lỗ Y lập tức bịt miệng mình, mới vừa xem cuộn phim học được, cương thi có thể cảm nhận được hơi thở của con người! Nhưng mà suy nghĩ lại, không đúng… Nó đâu phải người, không biết cương thi có cắn rồng không nhỉ?

“Lúc nãy có người la, có phải là nhìn thấy cương thi không? Có khi nào bị tập kích rồi không?” Miêu Tiêu Bắc khẩn trương.

Lam Minh nhún vai, “Chắc không có ai ngốc đi ra ngoài đâu.”

Lúc này, bên ngoài có vang lên tiếng còi cảnh sát. Miêu Tiêu Bắc chớp mắt, “Có người báo cảnh sát?”

“Gặp trắc trở thì tìm cảnh sát à.” Lam Minh lắng tai nghe, “Hừ, chỉ có mấy chiếc xe cảnh sát, vài tiểu cảnh viên, có súng cũng không đấu lại cả đoàn cương thi.”

Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn, đột nhiên xoay đầu lại nhìn Lam Minh, “Sao anh lại trốn ở đây?”

Lam Minh xoay đầu lại, “Hả?”

“Anh sợ cương thi?” Miêu Tiêu Bắc kinh hãi hỏi.

“Sao có thể.” Lam Minh bĩu môi, “Cương thi trong thần ma là cấp bậc thấp nhất… Giống như con rệp vậy, tôi sao có thể sợ rệp được.”

“Vậy anh mau đi ngăn cản chúng nó, lỡ làm người bị thương thì sao?” Miêu Tiêu Bắc nhỏ giọng thì thầm.

“Cậu không biết thương tôi gì hết… Không thấy bên dưới có bao nhiêu con rệp sao?” Lam Minh nói xong, lại gần, mỉm cười hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Với lại, lỡ như tôi đi, chúng nó lên đây thì sao?”

Cổ Lỗ Y ôm Miêu Tiêu Bắc, thầm thì, ý nói — Không chịu đâu! Bị cương thi cắn sẽ bị thối rữa luôn!

Miêu Tiêu Bắc cau mày nhìn xuống dưới.

Lúc này xe cảnh sát đã lái vào… Cũng may có bốn chiếc xe. Xe dừng trước cửa thôn, mới đậu một lát, đã thấy đoàn cương thi trào ra. May là mấy cảnh sát còn cơ trí, xoay đầu bỏ chạy.

Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy tình hình này, nhíu mày, “Lam Minh, anh nói xem, hai ngày nữa khu này có khi nào trở thành khu bị cách ly không? Giống như miếng đất bị nhiễm độc bệnh, thôn dân bị nhân luân hủy diệt?”

“Với trí tuệ của con người, nhất định sẽ như vậy.” Lam Minh gật đầu, lập tức dừng lại, “Nhưng mà chuyện này sẽ gọi cho Cảnh Diệu Phong trước đi? Có hắn trấn giữ sẽ không sao, bất tri bất giác giải quyết được.”

“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc yên tâm hơn một chút.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Lam Minh cười với Miêu Tiêu Bắc, “Cậu đoán là người hay là cương thi?”

Miêu Tiêu Bắc liếc hắn, đồng thời bên ngoài vang lên tiếng của Trần Vĩ, “Tiêu Bắc, Lam Minh hai người ngủ chưa? Xảy ra chuyện lớn, mau nhìn xuống lầu!”

Lam Minh thở dài, đi ra mở cửa, bảo hắn nhỏ giọng lại.

Trần Vĩ vào trong đóng cửa lại, “Tôi vừa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhìn ra ngoài cửa sổ xem thử… Làm tôi sợ muốn chết!”

“Tối nay là ngày đầu tiên xảy ra chuyện này? Hay là một hạng mục tiêu khiển của thôn cậu?” Lam Minh còn không quên trêu chọc một lát.

Trần Vĩ nghe xong giậm chân, nói liên tục, “Làm sao có thể!”

“Lam Minh!” jongwookislove.wordpress.com

Miêu Tiêu Bắc chỉ ra cửa sổ, “Người hình như càng ngày càng nhiều… Không phải, cương thi càng ngày càng nhiều, bắt đầu phá cửa rồi!”

Đồng thời, xung quanh vang lên tiếng thét chói tai, xem ra có rất nhiều người đã tỉnh dậy.

Lam Minh hỏi Trần Vĩ, “Cậu có số điện thoại của hàng xóm không? Bảo bọn họ đừng chạy lung tung, ở yên trong nhà… à có xăng không?”

“Có! Tôi đi lấy.”

Lam Minh gật đầu, Trần Vĩ liền chạy xuống lầu.

Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy Lam Minh giơ tay kéo Lam ra ngoài, vẫy tay gọi Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y không tín nhiệm nhìn Lam Minh, ôm tay Miêu Tiêu Bắc không buông.

Lam Minh nhìn trời, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Cương thi chẳng sợ gì, chỉ sợ nhất là lửa.”

Miêu Tiêu Bắc hiểu, “À… Muốn Cổ Lỗ Y phun lửa?”

“Mập như cái bật lửa, không lấy xài thì để ăn chùa vậy hả!”

Câu nói của Lam Minh khiến Cổ Lỗ Y bất mãn, bĩu môi nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc tất nhiên trừng mắt nhìn Lam Minh, hắn cũng không ra dáng người lớn, mỗi ngày đều ăn hiếp Cổ Lỗ Y!

“Cách đơn giản nhất là để Lam tưới xăng xuống đất, sau đó Cổ Lỗ Y phun lửa, buổi tối bất tiện, đưa bọn họ đi rồi nói tiếp.” Lam Minh nói, “Mấu chốt là không biết bọn họ từ đâu ra, nếu như đại quân loại này chạy vào thành phố, vậy thì phiền phức.”

“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc cũng lo lắng, “Nhưng mà động tác của bọn họ hình như không tiện, so với cương thi trong TV, sức chiến đấu yếu hơn nhiều.”

“Theo lý mà nói, sẽ không…”

Lam Minh còn chưa dứt lời, Trần Vĩ đã cầm xăng tới, Lam Minh để Lam ngậm một ngụm, mở cửa sổ ra, phun ra ngoài.

Mấy cương thi thấy ở bên đây có động tĩnh, đều tụ tập tới. Lam Minh cầm Cổ Lỗ Y, giơ xuống dưới.

Cổ Lỗ Y hít một hơi thật sâu, phồng miệng, phun lửa xuống…

Trong nháy mắt, cương thi bị dính xăng đốt cháy hừng hực, mà những cương thi xung quanh thì chạy tứ tán, xem ra thật sự rất sợ lửa, gần như có thể trốn bao nhiêu xa thì chạy bấy nhiêu xa.

“Có hiệu quả!” Miêu Tiêu Bắc vui vẻ.

Cổ Lỗ Y phun lửa xong, bay trở về phòng, nhận lon cola do Miêu Tiêu Bắc đưa, cục cục kêu hai tiếng. jongwookislove.wordpress.com

“Thật hả?” Miêu Tiêu Bắc nghe xong cũng thấy lạ.

Lam Minh không hiểu, “Nó nói gì vậy?”

“À.” Miêu Tiêu Bắc nhìn đại quân cương thi đột nhiên bỏ chạy, “Cổ Lỗ Y nói, những cương thi đó biết ngăn lửa, không giống như không có ý thức, cảm giác là lạ. Hơn nữa mấy nhà bên dưới sáng đèn, chỉ biết phá cửa kêu loạn, không có đi vào.”

Lam Minh sửng sốt, nhìn mấy cương thi bị đốt trụi, không thể nhúc nhích bên dưới, còn có đám cương thi trốn trong bóng đêm, nhíu mày, “Đúng là rất kì lạ.”

Đóng cửa sổ lại, Lam Minh nói với Trần Vĩ không sao, bảo hắn về phòng ngủ, sáng mai rồi tính.

Trần Vĩ đi rồi, Miêu Tiêu Bắc ngồi ở mép giường, suy nghĩ không thông, “Tại sao không xuất hiện vào ngày khác mà lại là hôm nay, chúng ta đã làm gì khiến cương thi thức tỉnh?”

Lam Minh đứng bên giường không nói gì, hình như nghĩ tới điều gì.

“Lam Minh?” Miêu Tiêu Bắc gọi hắn một tiếng.

Lam Minh vỗ Lam, bảo nó đến bên giường Miêu Tiêu Bắc, nói với hắn, “Tôi ra ngoài một lúc, đóng cửa kỹ càng, ngủ sớm một chút.”

“Bây giờ?” Miêu Tiêu Bắc bật dậy, “Tôi cũng đi.”

“Cậu đi ngủ đi.”

“Sao mà ngủ được!” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, không yên tâm để Lam Minh đi một mình, có lẽ nói, hắn không muốn một người chờ một người, nghĩ lại rất kinh khủng.

Lam Minh thở dài, vẫy tay gọi hắn, “Được rồi, cùng đi đi.”

“Đi từ cửa sổ?” Miêu Tiêu Bắc bước tới chỗ Lam Minh, lại cảm thấy một trận buồn ngủ kéo tới…

Lam Minh đỡ Miêu Tiêu Bắc ngủ mê man, bế lên đặt xuống giường, đắp chăn kỹ càng, nói với Cổ Lỗ Y, “Coi chừng hắn, ta đi rồi thì đóng cửa sổ lại.”

“Cục.” Cổ Lỗ Y gật đầu.

Lam Minh nhảy ra từ cửa sổ, Cổ Lỗ Y khóa cửa kỹ càng, thấy Lam Minh chạy vào rừng sâu. Nó bay trở về bên cạnh Miêu Tiêu Bắc, ngồi trên giường mở máy tính lên, cùng Lam xem phim tiếp.

Miêu Tiêu Bắc trúng ma pháp của Lam Minh, ngủ rất sâu… Trong lúc ngủ mơ, hắn thấy một bóng đen, mặc dù trúng ma pháp sẽ ngủ rất sâu, nhưng Miêu Tiêu Bắc thấy rất khó chịu, luôn cảm thấy tâm trạng hoảng loạn.

Sau khi Lam Minh chạy vào rừng, cứ đi thẳng về phía trước, bốn phía đen kịt vắng vẻ…

Đi tới một khu đất trống, Lam Minh dừng bước, cúi đầu nhìn. Dưới chân hắn, có mấy thanh xương trắng hếu, khớp xương trông như xương đùi, vừa to vừa dài, hình dạng kì lạ.

Lam Minh nhìn thoáng qua, cười nhạt, “Quả nhiên là ngươi.”

Vừa lên tiếng, cách đó không xa trong rừng cây, truyền ra tiếng cười nhẹ nhàng, “Đã lâu không gặp, Lam Minh.”

Lam Minh ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông áo đen cao lớn bước ra sau cây đại thụ. Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tinh xảo, cùng với đôi mắt màu đỏ, dáng cười yêu dị, khóe miệng lộ ra răng nanh.

“Mellink.” Lam Minh nhịn không được nói, “Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ.”

“Sao lại thế!” Mellink hồi lâu lộ diện, xua tay, “Ta chỉ bị triệu hồi thôi, hỗn loạn cũng không phải do ta bày mưu tính kế, ngược lại, ta tới dẹp loạn chiến lửa.”

“Còn những cương thi kia?” Lam Minh hỏi.

“À, bị ta giải quyết rồi, có giữ lại mấy tù binh, tùy tùng của ta đang tìm huyệt động của bọn chúng.” Mellink móc đồng hồ ra, “Lam Minh… Bây giờ là giờ ngủ của con người, chi bằng ngươi trở về bầu bạn với người bạn dễ thương của ngươi đi, chuyện này không cần nhúng tay vào.” jongwookislove.wordpress.com

Lam Minh không có được câu trả lời thuyết phục, trên mặt mang dáng vẻ tươi cười, “Ta đại khái hiểu được… Tổ tông ti tiện của các ngươi để lại động thi, bên trong tồn lại tội ác của các ngươi. Chỉ là, các ngươi vốn vô tư chợt phát hiện một sức mạnh thần bí, tác động vào thi động, cương thi có thể mọi lúc tỉnh lại. Cương thi sẽ dựa theo cừu hận cuối cùng trước khi chết đi báo thù, vì thế mục tiêu của chúng chính là huyết tộc các ngươi. Mặt khác, ở các nơi khác đều có ma tộc thần bí đi tìm động thi, hình như muốn thức tỉnh đại quân. Có tật giật mình à, các ngươi đương nhiên phái quỷ hút máu đi tìm động thi chấm dứt hậu hoạn. Ta nhớ tới cành cây khô tượng trưng cho phù chú cúng tế trên sườn núi, thật ra là phù chú triệu hồi. Nó bị người động vào, ngươi cảm thấy cho nên đến đây.”

“Quả nhiên, ngươi sống với loài người lâu quá, tư tưởng cũng trở nên phong phú, tư duy càng ngày càng hợp lý.” Mellink tán thưởng gật đầu, “Cho nên đây hoàn toàn là ân oán giữa huyết tộc và cương thi. Ngươi cũng biết, cương thi hại người phải tiêu diệt. Yên tâm, ta sẽ thanh trừ sạch sẽ, tuyệt đối không xúc phạm tới con người.”

“Những người đó căn bản không phải cương thi!” Lam Minh cũng cắt đứt lời Mellink nói.

Trong mắt Mellink lóe lên sự lo lắng, khiến Lam Minh càng thêm chắc chắn, suy đoán của mình là đúng.

“Bọn họ bị sức mạnh bóng tối bám lấy biến thành ngụy cương thi!” Lam Minh lạnh lùng nói, “Là sức mạnh gì làm bọn họ thức tỉnh?”

Mellink hơi hé miệng, “Ta cũng không chắc chắn, cho nên đối với suy đoán của ngươi là lực bất tòng tâm.”

“Thật không?” Lam Minh thờ ơ mỉm cười, “Hiện tại huyết tộc vô cùng xuống dốc, một ngày rồi một ngày, những người bị hại đến báo thù, với huyết tộc thân cô thế cô, chỉ sợ các ngươi thật phải vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.”

Mellink hít sâu một hơi, “Nhiều năm sau, tính cách của ngươi vẫn không chút thay đổi, vốn tưởng ngươi ở cùng một chàng trai dễ thương như vậy, lại càng khiến người ta thích hơn chứ.”

Lam Minh xua tay, ý bảo hắn đừng dài dòng, nói chuyện chính đi.

“Dương Lệ Lệ chết, ta lấy được một vài manh mối.” Mellink suy nghĩ một chút, “Đương nhiên, manh mối là gì, thuộc về cơ mật trong nội bộ quỷ hút máu.”

“Ta không có hứng thú muốn biết bí mật của các ngươi, cô ta chết như thế nào?” Lam Minh hỏi, “Kẻ giết cô ta là ai?”

“Tin tức cuối cùng cô ta để lại thì có nguyên nhân cái chết.” Mellink không nhanh không chậm nói, “Cô ta bị phản thần biến dị trong huyết tộc giết chết.”

“Phản thần biến dị?” Lam Minh bất ngờ, “Bị trúng bệnh? Hay là vì nguyên nhân khác?”

“Không!” Mellink sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu, “Là vì sức mạnh! Huyết tốc chân chính, không thể nào bị thuốc khống chế.”

Lam Minh chợt nhớ tới, trong tài liệu Trần Vĩ cung cấp, hôm đó Dương Lệ Lệ đúng là bị hút máu tới chết, mặt khác, còn bị chặt đứt đầu của quỷ hút máu, đúng là rất thông minh lý trí, nhưng lại cũng không hiểu tại sao làm thế. Chỉ là huyết tộc sao lại ác độc như vậy? Biến dị…

“Lam Minh.” Mellink đi vào trong rừng sâu, “Chuyện này, ngươi vẫn đừng nên quan tâm thì tốt hơn.” jongwookislove.wordpress.com

“Không liên quan gì tới ngươi.” Lam Minh đã hỏi được chuyện muốn biết, xoay người đi về.

Lại nghe Mellink nói tiếp, “Sức mạnh này, vô cùng tà ác, hơn nữa còn luôn đảo quanh xung quanh các ngươi, cũng không phải là không có nguyên nhân.”

“Cái gì?” Lam Minh ngẩng đầu nhìn hắn, Mellink mỉm cười, “Mấy thứ màu đen, với ánh sáng đều có lực hấp dẫn cường đại, càng đến gần thì càng dễ bị hấp thu.”

Lam Minh lạnh lùng nhìn hắn, xoay người rời đi.

“Chờ đã!” Mellink gọi hắn lại.

Lam Minh rất không cao hứng xoay đầu lại, Mellink cười đề nghị, “Có muốn hợp tác thử không?”



Chờ Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, cảm giác có thứ gì đè nặng ở ngực, thở không nổi. Mở mắt ra, lúc này trời đã sáng. Miêu Tiêu Bắc nhìn xuống ngực mình, thì ra là — Cổ Lỗ Y đang ngủ trên ngực mình, thảo nào nặng như vậy.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhớ lại — Tối hôm qua hắn vốn định ra ngoài với Lam Minh, bị chơi!

Nhìn xung quanh, chỉ thấy Lam Minh ngồi bên bàn, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong đã đến, mọi người đang ăn sáng.

Miêu Tiêu Bắc thở dài ngồi dậy, vừa định nói chuyện, từ phía sau vang lên tiếng chào hỏi, “Chào buổi sáng!”

Miêu Tiêu Bắc cả kinh xoay đầu lại, há miệng nửa ngày không nói nên lời. Hắn nhớ không lầm, trước mặt mình là kẻ Lam Minh ghét nhất, quỷ hút máu!


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status