Vũ Dạ Kỳ Đàm

Q.14 - Chương 133 - Chương 133

/177


Nơi này có rất nhiều khách sạn để nghỉ chân, Lam Minh vẫn phát hiện được một căn nhà trên cây, liền kéo Miêu Tiêu Bắc đến đó ở.

Trần Vĩ bất đắc dĩ nói căn đó không phải của nhà bọn họ, Lam Minh móc tiền ra trả, hắn muốn ở nhà trên cây lâu lắm rồi. Cổ Lỗ Y thấy nhà trên cây tất nhiên vui muốn chết, xung trận vọt vào trước.

Lo lắng đến sự an toàn của Trần Vĩ, hắn ở phòng dưới, Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc ở phòng trên. jongwookislove.wordpress.com

“Ừm…” Miêu Tiêu Bắc vỗ vỗ sô pha đặt trong thân cây lớn, “Rất thú vị.”

“Trước đây tôi sống ở nhà trên cây một thời gian rất dài.” Lam Minh cười nhớ lại chuyện cũ, đây là lần đầu tiên Miêu Tiêu Bắc thấy hắn nhớ về chuyện cũ, còn nhắc lại, trên mặt mang theo nụ cười nữa.

Mở máy tính lên, Miêu Tiêu Bắc liên lạc với Khiết Liêu bọn họ. Bên Bạch Lâu thì sáng mốt bay tới, Khiết Liêu thì chiều mai, Long Tước chiều mai cũng tới, Tiểu Ái và Phong Danh Vũ về nhà với Sishir, có nhiều người chăm sóc Tiểu Đao Đao, Đa Mị và Phong Tiểu Vũ nhanh lắm cũng phải ngày mốt mới về được.

Vì vậy, Lam Minh được nguyện ý cùng Miêu Tiêu Bắc đến một nông thôn phong tình, ở nhà trên cây lãng mạn.

Trần Vĩ để Miêu Tiêu Bắc bọn họ nghỉ ngơi trước, hắn hẹn một người già biết chuyện cũ trong làng, buổi chiều sẽ gặp mặt. Vào buổi trưa, Trần Vĩ đưa đồ ăn quê nhà cho hai người.

Đóng cửa lại, Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc mang theo Cổ Lỗ Y ngồi trong nhà ăn lấy ăn để. Lam Minh thấy thế nào đều nghĩ, ngoại trừ có Cổ Lỗ Y làm bóng đèn ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.

Miêu Tiêu Bắc ngồi trên cành cây uốn lượn làm thành băng ghế, đút đồ ăn cho Miêu Tiêu Bắc, cương thi làm cho người ta căng thẳng hoàn toàn tan thành mây khói, bây giờ còn rất vui vẻ.

“Bắc Bắc.” Lam Minh bước tới chỗ hắn ngồi xuống, dời lực chú ý của hắn khỏi người Cổ Lỗ Y, gắp miếng trứng bỏ vào miệng Miêu Tiêu Bắc, “Ăn cái này đi.”

Miêu Tiêu Bắc không phản ứng kịp, há miệng ăn, nhưng mới cắn một cái đã thấy kì kì, Lam Minh cười hihi nhìn mình.

“Khụ khụ.” Miêu Tiêu Bắc uống ngụm nước cho trôi, cảnh giác nhìn Lam Minh, “Anh làm gì mà cười ghê vậy?”

Lam Minh nhướn mày, thấp giọng nói bên tai Miêu Tiêu Bắc, “Cậu đoán xem, người lớn tuổi nhất trong thôn này là ai?”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, hắn còn chưa gặp người trong thôn, làm sao biết ai lớn nhất, chẳng lẽ Lam Minh đi điều tra rồi? Liền nghiêm túc nhìn hắn, “Ai vậy?”

Lam Minh bỗng nhiên vươn tay, chỉ cây đại thụ phía sau.

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, tỉnh ngộ nhiều thứ, “A!”

Lam Minh thấy hắn đã hiểu, cũng mỉm cười, “Biết rồi?”

“Nhưng mà… cây không biết nói.” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn cây đại thụ, có thể chịu lực cả căn nhà khổng lồ như vậy, cây này không biết sống bao nhiêu năm rồi, nếu như thành tinh thì tốt biết mấy. jongwookislove.wordpress.com

“Cậu đừng quên, cậu có thể nói chuyện với tất cả mọi thứ có sinh mạng thậm chí là không có sinh mạng!” Lam Minh vỗ vỗ Miêu Tiêu Bắc động viên, “Tôi nghĩ thầy Vương đó cũng không quan trọng, quan trọng là cái hang lớn kia, rốt cuộc là cái gì.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong gật đầu, “Đúng vậy, cái cây này nhất định biết!”

Ăn cơm xong, thừa dịp Trần Vĩ còn chưa tới, Miêu Tiêu Bắc ngồi bên cạnh cây đại thụ, vươn tay chạm vào thân cây, trong đầu nghĩ… Giao lưu với ta đi!

Nhưng Miêu Tiêu Bắc thử lần nào cũng thất bại, hắn có chút chán nản nằm xuống ghế sô pha, “Không được, nó không trả lời tôi.”

Lam Minh cũng khó hiểu, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Tại sao? Nó từ chối trả lời cậu, hay là cậu không làm nó tỉnh lại được?”

“Tôi không biết.” Miêu Tiêu Bắc có vẻ có chút thất bại, hắn nghĩ, nhất định là năng lực của mình chưa tới! Dù sao, gần đây cũng không luyện tập nội dung trong vũ dạ tập, đại đa số thời gian đều chơi với Cổ Lỗ Y.

Lam Minh nhìn vẻ mặt hắn, nhíu mày, “Đừng để ý, cả EX cậu là người bận nhất, chúng tôi chỉ có đi bắt quỷ rồi sống an nhàn, cậu ngoại trừ bắt quỷ còn phải nuôi Cổ Lỗ Y, tập múa, làm một đống chuyện, học thành như vậy là giỏi lắm rồi, cậu cũng đâu phải siêu nhân.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong có chút cảm động. Lam Minh từ trước tới giờ đều làm người ta thấy ghét, hôm nay lại săn sóc hắn như vậy.

Đang nghĩ ngợi, Trần Vĩ từ bên ngoài đi vào, tương đồng, cũng là vẻ mặt sa sút.

“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Không gặp được ông già kia?”

“Chúng ta đến chậm rồi.” Trần Vĩ ngồi xuống ghế sô pha thở dài, “Ông ấy vừa qua đời.”

“Trùng hợp vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.

“Đúng vậy, tối hôm qua, nghe nói là bệnh tim tái phát, hình như là đến lúc rồi.” Nói tới đây, Trần Vĩ rất không hiểu, “Trước đây khi tôi gặp ông ấy, ông ấy còn khỏe lắm… Người nhà ông ấy nói tối qua còn đang đứng ngắm trăng, rất khỏe, tự nhiên mở to mắt ngã xuống, đưa đến bệnh viện thì được báo là bệnh tim tái phát.”

Miêu Tiêu Bắc an ủi hắn, lớn tuổi có đôi khi khó tránh chuyện ngoài ý muốn, bảo hắn nén đau thương.

Vì vậy, manh mối bị đứt, Lam Minh thì ngược lại vui mừng vì đỡ phải làm, mang theo Miêu Tiêu Bắc, dưới sự chỉ dẫn của Trần Vĩ, đi loanh quanh ngắm cảnh.

Bọn họ đến nơi vốn là thôn hoang vắng ngày trước. Quả nhiên, cái thôn đó không còn tồn tại nữa, biến thành một làng du lịch kiểu lớn, gần đây là mùa du lịch, rất nhiều người đến đây. Vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn không có dấu hiệu từng có chuyện thi biến.

Lam Minh vẫn còn muốn tìm cái hố kia, nhưng Trần Vĩ không biết vị trí cụ thể, người biết chỗ thì chết rồi.

Trên đường đi, Miêu Tiêu Bắc có ý định tìm rất nhiều cây để thử, phát hiện mỗi lần gọi, cây nào cũng không trả lời hắn. Hắn bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc là do mình chưa câu thông được với cây hay còn vì nguyên nhân nào khác?

Miêu Tiêu Bắc lo lắng, Cổ Lỗ Y kéo hắn, chỉ ra xa. Chỉ thấy ở đó có một con chó vàng ngồi chồm hổm, buộc dây vào cửa quán trọ nhỏ, vẫy đuôi với mọi người.

Con chó trông rất hiền, Miêu Tiêu Bắc gọi nó hai tiếng, con chó liền bật người vẫy đuôi lấy lòng.

Miêu Tiêu Bắc đi tới, vươn tay vuốt lông nó, đồng thời âm thầm rình quá khứ của nó… Chỉ là, một chuyện kì lạ xảy ra — Miêu Tiêu Bắc không cách nào nhìn được quá khứ của nó! Đây là chuyện căn bản không thể xảy ra. Năng lực câu thông với động vật của Miêu Tiêu Bắc đã vững, lần đó khi mới nhặt được Tiểu Fanny, Miêu Tiêu Bắc có thể dễ dàng nhìn được quá khứ của nó, huống chi là dạo này năng lực chỉ tăng chứ không giảm.

Phản ứng của Miêu Tiêu Bắc tất nhiên không tránh được ánh mắt của Lam Minh, hắn cũng nhìn ra được vài manh mối — Chuyện này không phải do Miêu Tiêu Bắc, mà do thôn trang này, có lẽ nói là khu vực này.

Miêu Tiêu Bắc quyết định kiểm chứng, lúc tham quan chỗ thôn hoang vắng đã được cải tạo xong, Lam Minh lái xe đến chỗ Trần Vĩ xảy ra tai nạn, cũng chính là nơi tìm thấy đầu của Dương Lệ Lệ.

Lam Minh dễ dàng nhảy xuống sườn núi, kiểm tra con dốc phát hiện đầu của Dương Lệ Lệ… Phát hiện trên sườn núi có mấy cành cây kì dị. Từ tạo hình của cành cây hoàn toàn có thể thấy được, đây không phải do thiên nhiên hình thành, có người cố tình biến nó thành như vậy!

Miêu Tiêu Bắc ngồi xổm xuống nhìn, đồng thời, vươn tay nhẹ nhàng sờ cây cỏ ven đường.

Rất nhanh, cỏ xanh đã đáp lời, Miêu Tiêu Bắc thông qua cây cỏ, nhìn thấy cảnh Trần Vĩ bị lật xe, đương nhiên… Cũng không có cảnh cái đầu bị ném năm đó, dù sao mệnh của cây cỏ cũng rất ngắn. jongwookislove.wordpress.com

“Lam Minh!” Miêu Tiêu Bắc mừng rỡ phát hiện, gọi Lam Minh đang ở sườn núi, mình cũng muốn xuống xem. Bởi vì nếu có thể tìm được thực vật thọ một chút ở khu vực gần đầu Dương Lệ Lệ, là có thể biết chuyện xảy ra năm đó.

Miêu Tiêu Bắc lưng mang balo, bắt đầu leo xuống.

Lam Minh chau mày, sườn rất dốc, Miêu Tiêu Bắc cứ xuống như vậy sẽ nguy hiểm, Trần Vĩ ở trên núi, khẩn trương kêu, “A! Miêu Tiêu Bắc, cẩn thận!”

Miêu Tiêu Bắc mới leo xuống, phát hiện sườn núi so với hắn tưởng tượng đáng sợ hơn nhiều. Lam Minh bảo hắn đừng nhúc nhích, hắn liền đứng im tại chỗ, nhìn xuống, vách đá cao vạn trượng… Miêu Tiêu Bắc liền có chút căng thẳng.

Chính lúc này, Cổ Lỗ Y từ trong balo nhảy ra, hai tay nắm cổ áo Miêu Tiêu Bắc, quạt hai cánh, kéo Miêu Tiêu Bắc lên.

Miêu Tiêu Bắc kinh hãi cảm giác có một sức khổng lồ kéo mình, quay lại nhìn, không dám tin nhìn Cổ Lỗ Y đang bay mang hắn xuống.

Chờ lúc hiểu ra, Miêu Tiêu Bắc đã được Cổ Lỗ Y đưa tới chỗ Lam Minh rồi.

Lam Minh vươn tay nhận lấy, “Dọa chết người.”

Miêu Tiêu Bắc khó chịu quay lại nhìn hắn, híp mắt, “Anh không phải người!”

Lam Minh nhìn trời, “Làm gì mà giận dữ vậy?”

Miêu Tiêu Bắc lại nhìn Cổ Lỗ Y, nhéo đuôi nó, “Con nít không thể có khả năng này!”

Cổ Lổ Y ngoái đầu lại, ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, cúi đầu tò mò nhìn mấy cành cây khô.

Miêu Tiêu Bắc nói khẽ với Lam Minh, “Thì ra là do duyên cớ khu vực, thực vật ở đây tôi có thể cảm nhận được!”

Lam Minh gật đầu, “Thôn hoang vắng quả nhiên kì lạ, à…” Nói xong, hắn chỉ mấy cành khô dưới đất, hỏi, “Bắc Bắc, trước xem mấy cành cây này đi!”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, ngồi xổm xuống vừa định sờ liền bật người lại, hắn nghiêng đầu nhìn một đống cành cây, một lúc lâu mới nói, “Đồ án này tôi đã từng gặp, vẽ trong vũ dạ tập, là ký hiệu dùng để cúng tế.”

“Dùng để cúng tế?” Lam Minh nhíu mày.

“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc nhớ lại, “Nhưng mà mấy ngàn năm trước có vẻ đã thất truyền, đây là loại ký hiệu từ xưa của huyết tộc, dùng để truyền lại nguyện vọng cuối cùng của người chết.”

“Có ý gì?” Lam Minh hỏi.

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, vươn tay, “Sờ là biết liền!” Nói xong, nhẹ nhàng đè lên đống cây… Tin tức lập tức cuộn ào ào về phía Miêu Tiêu Bắc. Một mảng máu đỏ cùng với mùi quen thuộc, Miêu Tiêu Bắc hiểu rõ… Đây là hồi ức dành riêng cho huyết tộc, loại cảm giác này hắn đã từng cảm nhận qua, lúc đối mặt với huyết tộc, sức mạnh của họ luôn luôn rất lớn.

Hình ảnh xuất hiện trước mặt Miêu Tiêu Bắc có chút sợ hãi.

Trên sườn núi là đầu của Dương Lệ Lệ, đương nhiên… Khi đó vẫn còn tươi. Máu không ngừng chảy xuống theo sườn núi.

Ngay trong lúc Miêu Tiêu Bắc nghĩ cô đã chết rồi, đầu người bỗng nhiên… Mở mắt.

Miêu Tiêu Bắc chấn động, đồng thời, mấy cành khô trước mặt tự động xoay tròn, sau đó biến thành ký hiệu như bây giờ.

Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy Dương Lệ Lệ hé miệng, phun ra ba từ, “Ở chỗ này…”

Sau đó, cô bất động, hai mắt biến thành màu đỏ, con ngươi khuếch tán.

Miêu Tiêu Bắc bật người tỉnh lại, nhìn Lam Minh.

Sau khi tự thuật lại, Lam Minh cũng không sợ hãi, chỉ nhàn nhạt nói, “Đây là kêu gọi cuối cùng của huyết tộc.”

“Kêu gọi cuối cùng?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ, “Cô ta bị đứt đầu mà vẫn còn sống lâu được vậy sao?”

“Cho nên mới nói, huyết tộc là chủng tộc đáng ghét nhất.” Lam Minh nói, kéo Miêu Tiêu Bắc leo lên. Miêu Tiêu Bắc vốn muốn còn sờ vào cây mây, nhưng Lam Minh lắc đầu, “Đợi ngày mai cùng mọi người đến đây đi rồi tra, Khiết Liêu hiểu rõ huyết tộc hơn chúng ta, hai chúng ta ở đây chỉ lãng phí thời gian.”

“À…” Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là gật đầu, quả nhiên vừa nhắc tới huyết tộc, Lam Minh liền trở nên rất khó chịu.

Sau đó, Miêu Tiêu Bắc vẫn duy trì tâm trạng vui vẻ cùng đi dạo với Lam Minh xung quanh thôn, thưởng thức khoảng thời gian yên tĩnh giống như đào nguyên thế ngoại, rất nhanh thì trời cũng tối.

Ban ngày trời đã lạnh, đến buổi tối nhiệt độ cũng thấp.

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đã sớm trốn về nhà trên cây, mở lò sưởi lên làm cửa sổ thủy tinh đọng một tầng hơi nước.

Miêu Tiêu Bắc ngồi bên cửa sổ nhìn bầu trời bên ngoài, cũng với rừng rậm xung quanh. Ở những nơi vùng núi, có một đặc điểm, ban ngày thì trông rất hùng vĩ, ban đêm thì lại rất dữ tợn! jongwookislove.wordpress.com

“Cục ~ cục ~” Cổ Lỗ Y nắm áo Miêu Tiêu Bắc làm nũng, muốn hắn tắm nước nóng cho.

Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là đi pha nước, bỏ Cổ Lỗ Y vào chậu, dùng hai ngón tay massage cho nó.

Ngay lúc Cổ Lỗ Y cao hứng, trong máy tính vang lên âm thanh Bạch Lâu gọi đến.

Lam Minh cầm máy tính tới trước mặt hắn, cũng chính là trước chậu của Cổ Lỗ Y, nhấn nút chấp nhận.

Vì vậy, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong vừa được kết nối liền bị hình ảnh Cổ Lỗ Y khỏa thân đập vào mặt, khóe miệng Bạch Lâu giật giật, “Có cần mới bắt máy đã cho khẩu vị nặng vậy không?!”

Miêu Tiêu Bắc lập tức lấy khăn lông trùm Cổ Lỗ Y lại, hỏi Bạch Lâu, “Có kết quả điều tra chưa?”

“Có, còn phát hiện một vấn đề nghiêm trọng!” Bạch Lâu thu lại thần sắc vui đùa, “Cậu chuyển manh mối qua, hỏi về xung quanh hang động, những thứ có sinh mạng sẽ bị phong tỏa hồi ức và khả năng nhận biết, có lẽ linh lực biến mất, đúng không?”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

“Cậu chắc chắn ở đó xảy ra tình trạng này?” Cảnh Diệu Phong hỏi lại lần nữa.

“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

“Chuyện cậu nói nghe rất giống động thi ngày xưa!” Bạch Lâu hạ giọng nói, “Nếu như có liên quan tới huyết tộc, có thể là từ rất lâu trước đây, huyết tộc tạo ra động thi!”

“Động thi?” Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc, “Cái hang để giấu thi thể hả?”

“Bắc Bắc, cậu có thể không biết về đoạn lịch sử này.” Bạch Lâu giải thích cho Miêu Tiêu Bắc, “Mấy ngàn năm trước, đã từng là khu đất hoang sơ, huyết tộc khi đó vô cùng hưng thịnh! Sau đó mới từ từ suy sụp.”

“Huyết tộc là chỉ quỷ hút máu?”

“Huyết tộc là gọi chung, nói chung bọn họ muốn sống thì phải lấy máu làm thức ăn.” Cảnh Diệu Phong giúp Bạch Lâu nói, “Huyết tộc là loài có đầy đủ trí khôn và mưu trí, bởi vậy họ bình thường giả làm con người, trở thành bá chủ ở đó, rồi tùy ý quản lý con người trong khu của mình, đồng thời mời các huyết tộc khác tới chè chén, chia sẻ thức ăn.”

“Ây…” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Thật ghê tởm!”

“Đúng vậy, nhưng một số lượng lớn thi thể thì cần phải giải quyết, huyết tộc là loài khiết phích, bởi vậy đã đào một cái hố sâu ở một nơi bí mật.” Bạch Lâu nói xong, lấy ra một sơ đồ không biết ở đâu, đưa cho Miêu Tiêu Bắc bọn họ xem, “Cái loại hố lớn này, thường cất giấu ít thì cỡ trăm, nhiều thì khoảng ngàn, thậm chí là có hơn mấy trăm ngàn thi thể, toàn là những vong linh bị huyết tộc hại chết!”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, bắt đầu hiểu chút chút, tại sao Lam Minh lại ghét huyết tộc như vậy, thật sự rất tàn nhẫn.

“Cậu cũng biết, nhiều thi thể chồng lên nhau khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện gì! Đặc biệt là có lòng nghi ngờ oán hận.” Bạch Lâu nói, “Bởi vậy những chỗ gần đó, thường sẽ được bọc kết giới của huyết tộc, khiến những người có linh lực không tìm được gì, cũng không có ai làm thức tỉnh được đoàn quân thi thể, xem huyết tộc là địch được!”

Miêu Tiêu Bắc nghe đến đó, nhịn không được run lên, “Đoàn quân thi thể…”

“Hai người ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Bạch Lâu nghiêm túc nói, “Có biết cách tốt nhất để giải lời nguyền này là gì không?”

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu.

“Lửa!”

Bạch Lâu vừa nói xong, Miêu Tiêu Bắc liền nhớ tới, “Thầy Vương mang theo lửa rơi xuống hố…” jongwookislove.wordpress.com

“Dương Lệ Lệ thân là quỷ hút máu, đi tìm động thi nhất định là có nguyên nhân, đến bây giờ linh lực vẫn còn bị phong ấn, động thi cũng sẽ không xảy ra biến hóa, biểu thị phong ấn vẫn còn ổn.” Lam Minh suy luận, “Chỉ là Dương Lệ Lệ đã chết kia rốt cuộc là ai, tại sao giết một người xong liền biến mất?”

“Vậy chứng tỏ cái gì?” Miêu Tiêu Bắc có chút căng thẳng.

“Chứng tỏ, cương thi đã bò ra ngoài, phong ấn dần mất tác dụng!” Bạch Lâu lắc đầu, “Phải đến hiện trường xem mới có thể đưa ra kết luận.”

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh gật đầu, đồng thời cùng nghĩ, sự việc đang trở nên phức tạp hơn.


/177

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status