Chương 839
Triệu Nam Thiên quay đầu, “Tổ trưởng Bạch, vậy tôi nói trước chuyện xấu, nếu như đến lúc đó không có người đến chấp hành phương án của tôi, tôi sẽ lập tức dẫn theo Tiểu Ngũ rút lui.”
Cuối cùng Bạch Thảo Phương cũng không nhịn được nữa, “Triệu Nam Thiên, anh đừng nên quá đáng!”
Cô ta cảm thấy mình đã đủ nhường nhịn, nếu là Bảo Khiết ở đây, chắc chắn không nói hai lời mà bác bỏ.
Tên này thì hay rồi, vậy mà còn lấy việc mặc kệ để uy hiếp?
Thật sự cho rằng cô ta dễ nói chuyện sao!
Triệu Nam Thiên trầm giọng nói: “Tổ trưởng Bạch, đây là ranh giới cuối cùng của tôi, đương nhiên, mấy người cũng có thể dựa theo phương án hành động của mình để chuẩn bị, để lại cho tôi mấy người dự bị là được.”
Bạch Thảo Phương cảm thấy, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.
Cửu Vinh có không ít người, đến lúc đó tạm thời điều mấy cái, nghe theo Triệu Nam Thiên điều động là được.
Cô ta ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Anh cần mấy người?”
“Năm người, nhưng không được là lính mới, xảy ra vấn đề tôi không chịu nổi trách nhiệm!”
“Yên tâm đi, mặc dù Cửu Vinh là bộ nganh dân sự, nhưng cũng không phải đều là trí thức yếu đuối.”
Thấy Triệu Nam Thiên không có động tĩnh gì, cô ta lại hỏi, “Còn có yêu cầu gì nữa, nói hết cả ra đi.”
Triệu Nam Thiên trả lời ngắn gọn, “Chứng minh công tác làm việc bên ngoài Cửu Vinh, kinh phí nhiệm vụ, một chiếc xe.”
Ngẫm nghĩ, anh lại bổ sung, “Xe không nên quá bắt mắt, chừng ba trăm triệu, hàng second-hand là tốt nhất, cũng phải chuẩn bị cả xăng, làm việc cho Cửu Vinh mấy người, cũng không thể để cho tôi bỏ tiền đổ xăng được chứ?”
Bạch Thảo Phương thấy anh nói có vẻ nhẹ nhàng, không nhịn được trêu chọc, “Có cần chuẩn bị cho anh một khẩu súng, sau đó lại đổ đầy đạn không?”
“Mấy người có tư cách dùng súng lục?”
Bạch Thảo Phương đen cả mặt, rời đi không thèm quay đầu lại.
Cuối cùng đã biết Đường Bảo Khiết vì sao lại chán ghét anh ta rồi, hết chuyện để nói!
Thấy Bạch Thảo Phương rời đi, Tiểu Ngũ giật giật khóe miệng.
Triệu Nam Thiên vỗ vai của cậu ta một cái, nửa đùa nửa thật nói: “Ở giữa anh em không cần giải thích nhiều như vậy, cứ việc buông tay mà làm, anh Thiên bảo kê cậu!”
Tiểu Ngũ cảm động không biết nên nói cái gì cho phải, cậu ta nhìn ra, vừa rồi Triệu Nam Thiên thật sự vì tốt cho cậu ta, thậm chí không tiếc xảy ra tranh chấp với Bạch Thảo Phương.
Nghe thấy cậu kiên trì muốn vào tổ, lại không nói hai lời đã đáp ứng, thậm chí ngay cả lý do cũng không hỏi.
Trước kia cậu ta luôn cảm thấy làm bảo vệ ở Giang Uyển là một chuyện rất mất mặt, bây giờ lại cảm thấy là cực kì may mắn, nếu không cũng không gặp được anh Thiên.
…
Sau khi rời khỏi Cửu Vinh, trong tay Triệu Nam Thiên có thêm một chiếc chìa khóa xe.
Là một nhân viên văn phòng của Cửu Vinh đưa tới, có thể nhìn ra Bạch Thảo Phương còn đang nổi nóng, không muốn phản ứng đến mình.
Triệu Nam Thiên ngẫm lại cũng cảm thấy thật sự không biết xấu hổ, thật ra con người của Bạch Thảo Phương không tệ, chỉ là có chút kiêu ngạo thôi, nhưng mà hình như người ở Hoàng Kinh đều như vậy, có một loại kiêu ngạo ở sâu bên trong.
Triệu Nam Thiên quay đầu, “Tổ trưởng Bạch, vậy tôi nói trước chuyện xấu, nếu như đến lúc đó không có người đến chấp hành phương án của tôi, tôi sẽ lập tức dẫn theo Tiểu Ngũ rút lui.”
Cuối cùng Bạch Thảo Phương cũng không nhịn được nữa, “Triệu Nam Thiên, anh đừng nên quá đáng!”
Cô ta cảm thấy mình đã đủ nhường nhịn, nếu là Bảo Khiết ở đây, chắc chắn không nói hai lời mà bác bỏ.
Tên này thì hay rồi, vậy mà còn lấy việc mặc kệ để uy hiếp?
Thật sự cho rằng cô ta dễ nói chuyện sao!
Triệu Nam Thiên trầm giọng nói: “Tổ trưởng Bạch, đây là ranh giới cuối cùng của tôi, đương nhiên, mấy người cũng có thể dựa theo phương án hành động của mình để chuẩn bị, để lại cho tôi mấy người dự bị là được.”
Bạch Thảo Phương cảm thấy, yêu cầu này cũng không tính là quá đáng.
Cửu Vinh có không ít người, đến lúc đó tạm thời điều mấy cái, nghe theo Triệu Nam Thiên điều động là được.
Cô ta ngẫm nghĩ rồi hỏi, “Anh cần mấy người?”
“Năm người, nhưng không được là lính mới, xảy ra vấn đề tôi không chịu nổi trách nhiệm!”
“Yên tâm đi, mặc dù Cửu Vinh là bộ nganh dân sự, nhưng cũng không phải đều là trí thức yếu đuối.”
Thấy Triệu Nam Thiên không có động tĩnh gì, cô ta lại hỏi, “Còn có yêu cầu gì nữa, nói hết cả ra đi.”
Triệu Nam Thiên trả lời ngắn gọn, “Chứng minh công tác làm việc bên ngoài Cửu Vinh, kinh phí nhiệm vụ, một chiếc xe.”
Ngẫm nghĩ, anh lại bổ sung, “Xe không nên quá bắt mắt, chừng ba trăm triệu, hàng second-hand là tốt nhất, cũng phải chuẩn bị cả xăng, làm việc cho Cửu Vinh mấy người, cũng không thể để cho tôi bỏ tiền đổ xăng được chứ?”
Bạch Thảo Phương thấy anh nói có vẻ nhẹ nhàng, không nhịn được trêu chọc, “Có cần chuẩn bị cho anh một khẩu súng, sau đó lại đổ đầy đạn không?”
“Mấy người có tư cách dùng súng lục?”
Bạch Thảo Phương đen cả mặt, rời đi không thèm quay đầu lại.
Cuối cùng đã biết Đường Bảo Khiết vì sao lại chán ghét anh ta rồi, hết chuyện để nói!
Thấy Bạch Thảo Phương rời đi, Tiểu Ngũ giật giật khóe miệng.
Triệu Nam Thiên vỗ vai của cậu ta một cái, nửa đùa nửa thật nói: “Ở giữa anh em không cần giải thích nhiều như vậy, cứ việc buông tay mà làm, anh Thiên bảo kê cậu!”
Tiểu Ngũ cảm động không biết nên nói cái gì cho phải, cậu ta nhìn ra, vừa rồi Triệu Nam Thiên thật sự vì tốt cho cậu ta, thậm chí không tiếc xảy ra tranh chấp với Bạch Thảo Phương.
Nghe thấy cậu kiên trì muốn vào tổ, lại không nói hai lời đã đáp ứng, thậm chí ngay cả lý do cũng không hỏi.
Trước kia cậu ta luôn cảm thấy làm bảo vệ ở Giang Uyển là một chuyện rất mất mặt, bây giờ lại cảm thấy là cực kì may mắn, nếu không cũng không gặp được anh Thiên.
…
Sau khi rời khỏi Cửu Vinh, trong tay Triệu Nam Thiên có thêm một chiếc chìa khóa xe.
Là một nhân viên văn phòng của Cửu Vinh đưa tới, có thể nhìn ra Bạch Thảo Phương còn đang nổi nóng, không muốn phản ứng đến mình.
Triệu Nam Thiên ngẫm lại cũng cảm thấy thật sự không biết xấu hổ, thật ra con người của Bạch Thảo Phương không tệ, chỉ là có chút kiêu ngạo thôi, nhưng mà hình như người ở Hoàng Kinh đều như vậy, có một loại kiêu ngạo ở sâu bên trong.
/800
|