Trên đường phố tới gần cửa nam của Bắc Châu thành, Mộc Thanh Nhi kéo Từ Tử Huyên, phía sau theo ba người Hoằng An, mấy người đi dạo cực kỳ vui vẻ.
Các đệ tử Thiên Long phái vốn kết bạn mà đi, nhưng không chịu nổi hai nữ nhi gia làm phiền, thêm vào có Hoằng An mang theo Hoằng Bảo và Bạch Tiềm Xuyên, ở một bên ân cần làm bạn, đệ tử còn lại dần dần tản ra, đám người Quý Thang cũng bị các sư đệ kéo vào trà lâu tửu quán ở rìa đường.
Hoằng An thực rất kiên trì, ra tay cũng hào phóng, thành tâm lấy niềm vui của hai nữ nhân.
Bất luận Mộc Thanh Nhi và Từ Tử Huyên đi vào cửa hàng nào, Hoằng An cũng cười khanh khách theo ở phía sau, chỉ đợi giai nhân mắt lộ ra vui mừng, hắn liền vứt bạc, lại cực kỳ lấy lòng khen tặng, làm Mộc Thanh Nhi cười như hoa.
Mấy người mới từ một cửa hàng châu báu đi ra, trên cổ tay của Mộc Thanh Nhi đã có thêm một vòng tay bằng trân châu. Ngày xưa các sư huynh đệ cũng che chở nàng rất nhiều, lại không có bản lĩnh dùng bạc hào phóng như vậy! Từ Tử Huyên mím môi nở nụ cười, cũng biết tính tình của tiểu sư muội thẳng thắn như vậy, nàng nói nhỏ:
- Sư muội yêu thích là tốt rồi, sư tỷ không thích những trang sức này!
- Mộc cô nương trời sinh quyến rũ, cũng chỉ có trân châu mới xứng được, ha ha!
Hoằng An không mất thời cơ ở một bên cười nói.
Lời hay người người thích nghe, Mộc Thanh Nhi hài lòng nhìn về phía Hoằng An giảo hoạt nở nụ cười nói:
- Ta còn không phải sợ Hoằng công tử mang theo bạc trói buộc sao! Ngươi phải cảm tạ bổn cô nương hảo tâm a! Bất quá chưởng quỹ kia thật biết nói chuyện. Hắn nói trân châu này là nước mắt của Nhân Ngư nhỏ xuống hình thành, không biết là thật hay giả!
- Quản nó là thật hay giả! Chỉ cần Mộc cô nương yêu thích là tốt rồi! Hoằng mỗ cực kỳ vinh hạnh!
Hoằng An cười ha ha nói, mở ra quạt giấy trong tay, cực kỳ hào hiệp.
Đúng lúc này, một người ở đối diện bước chân vội vàng đi tới. Người này chỉ lo cúi đầu bước đi, chỉ lát nữa là va phải Mộc Thanh Nhi.
- Ai! Ngươi đi không mang theo con mắt sao!
Mộc Thanh Nhi khẽ nói một tiếng, vội tránh ra một bên.
Người đến là một nam tử hơn hai mươi tuổi, sắc mặt vàng như nghệ, vóc người gầy yếu, hai tay che ở trong ngực, giống như giữ bảo bối. Hắn nghe tiếng la của Mộc Thanh Nhi, sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau một bước, làm ra dáng vẻ muốn chạy trốn.
Chỉ là thời điểm xoay người, đôi mắt tam giác của hắn mang theo kinh hoảng, đột nhiên kêu lên:
- Bọn ngươi muốn cướp bảo vật của ta sao? Ta la lên bây giờ!
Đám người Mộc Thanh Nhi không rõ vì sao, liền dừng bước lại, tò mò nhìn nam tử kia.
Thấy người tới vẻ mặt hèn mọn, Hoằng An lắc đầu cười nói:
- Ở nơi đông người như vậy, ai sẽ cướp bảo bối của ngươi! Dạng người như ngươi, còn có thể có vật gì tốt!
Hoằng An nói cũng là lời thật, thuở nhỏ sinh ở nhà đế vương, bảo bối đáng tiền gì chưa từng thấy. Bây giờ lại bị người coi là tặc nhân, sau khi cảm thấy buồn cười, hắn không nhịn được nói trào phúng.
Không ngờ người kia lại cuống lên, cũng không trốn, lấy ra một cái hộp gỗ che ở trong ngực, có chút oan ức nói:
- Đây là vật chủ nhân nhà ta bảo tiểu nhân mang ra. Vật ấy là dạ minh châu giá trị liên thành, chẳng lẽ không phải bảo bối? Bọn ngươi cũng quá xem thường người! Nếu không phải chủ nhân nhà ta thiếu tiền, bọn phàm phu tục tử các ngươi há có thể thấy được bảo vật như vậy!
Đám người Mộc Thanh Nhi không khỏi hai mặt nhìn nhau, dạ minh châu cũng không phải chưa từng thấy, không hề bất phàm như người này nói khoác a!
- Ta còn tưởng bảo bối gì, không phải là dạ minh châu sao! Còn giá trị liên thành? Ngươi thật biết khoác lác!
Mộc Thanh Nhi xem thường cười lên.
Hoằng An vung vẩy quạt giấy, cũng phụ họa theo:
- Ha ha! Đúng là chưa nghe nói có dạ minh châu giá trị liên thành. Vị huynh đài này đã có việc gấp, xin cứ tự tiện!
- Không cho phép nhục bảo vật nhà ta, phải biết bảo vật có linh, bọn ngươi ăn nói linh tinh sẽ gặp trời phạt.
Người kia mặt đỏ tới mang tai nhảy lên, biểu lộ ra khá là tức giận. Hắn không cam lòng trừng Mộc Thanh Nhi và Hoằng An, có chút khoe khoang nói:
- Ta liền cho các ngươi mở mang tầm mắt!
Mấy người tranh chấp, đã đưa tới một đám người vây xem. Người kia đánh giá xung quanh một chút, âm thầm vui vẻ. Hắn đến gần Mộc Thanh Nhi và Hoằng An, rất trịnh trọng mở ra hộp gỗ trong tay.
Nắp hộp mở ra, một hạt châu to bằng trứng thiên nga xuất hiện ở trước mắt mọi người, một đoàn hào quang mịt mờ màu bạc lập tức bay lên, vây quanh hộp gỗ, không ngừng lưu động, rất là thần kỳ.
- Bảo bối a!
Đã có người vây xem kinh thán, ngay cả Mộc Thanh Nhi và Hoằng An cũng kinh ngạc không thôi.
Dạ minh châu bình thường chỉ ở buổi tối mới có thể sáng lên, nơi nào có thể như hạt châu trước mắt chói mắt và bất phàm như vậy. Giữa lúc mọi người muốn tinh tế xem xét, đùng một tiếng, người kia đóng hộp lại, thân thể gầy yếu ưỡn thẳng tắp. Hắn mang theo thần sắc khoe khoang nói:
- Làm sao? Có phải bảo bối hay không? Ta không gạt người chứ?
- Thực sự là bảo bối! Ngươi muốn bán bao nhiêu bạc?
Mộc Thanh Nhi có chút mất mát nhìn về phía hộp gỗ trong tay người kia, đã không thể chờ đợi được nữa mở miệng.
- Hừ! Coi như các ngươi biết hàng! Đây là truyền gia chi bảo của chủ nhân ta, nghe nói thường đeo bảo vật này ở bên người, không chỉ có thể trừ tà hưởng phúc, còn có thể để người tập võ cố bản bồi nguyên, cường thân kiện thể; càng có thể làm cho người tu đạo phạt mao tẩy tủy, thoát thai hoán cốt!
Người kia nước bọt tung toé nói khoác một trận, mắt tam giác nhìn đám người Mộc Thanh Nhi, lóe lên thần sắc quỷ quyệt, nhưng giả vờ giả vịt thở dài nói:
- Chủ nhân nhà ta cần bạc dùng! Nếu các ngươi biết bảo vật, lại thật tình muốn mua, chỉ cần cho giá tiền thích hợp, ta cũng đỡ phải đi cửa hàng châu báu xem sắc mặt người! Bán cho ai còn không giống nhau!
/204
|