- Thân là sư huynh, ta muốn nhiều lời vài câu, không biết ngươi có nguyện ý nghe hay không?
Lâm Nhất có chút ngoài ý muốn nhìn Chân Nguyên Tử nói:
- Sư huynh có chuyện cứ nói, Lâm Nhất rửa tai lắng nghe!
Chân Nguyên Tử nở nụ cười, đi dạo về phía trước, thanh âm nhẹ nhàng nói:
- Ta biết ngươi còn trẻ lão thành, xử sự trầm ổn, nhưng sau này ngươi một mình ở Đại Hạ lang bạt, ta vẫn còn có chút không yên lòng!
Lâm Nhất yên lặng gật đầu, hai người sóng vai mà đi.
- Phải biết, ẩn dật trong rừng không vinh nhục, trên đường đạo nghĩa mờ viêm lương. Khi tiến phải nghĩ lúc lui, có khi lấy được cũng cần buông bỏ, mới có thể miễn đi tai họa, thoát khỏi nguy hiểm! Biết ta lo lắng cho ngươi cái gì không?
Chân Nguyên Tử thân thiết lộ ra nụ cười hỏi.
Suy nghĩ một chút, Lâm Nhất nhẹ giọng nói:
- Sư huynh sợ ta hành sự lỗ mãng, mà rơi vào hoàn cảnh lưỡng nan!
- Đúng vậy, làm người, bản tính tự biết, nhưng không tự xét, lúc hành sự lại càng không thể kiềm chế, chính là căn nguyên của rắc rối. Đoạn đường này đi tới, tuy ngươi tận lực ẩn nhẫn, khó tránh khỏi tốt quá hoá dở! Có đôi khi, ngươi còn trầm ổn hơn sư huynh ta, làm ta sống hơn nửa đời người cũng khó có thể tin. Có đôi khi, ngươi lại huyết tính kiên cường, gặp chuyện không biết quay đầu lại, mười phần là lăng đầu tử. Chỉ là, ta lo lắng không phải những thứ này.
Nói xong, Chân Nguyên Tử khẽ lắc đầu.
Tự mình biết khuyết điểm của mình, Lâm Nhất cười khổ nói:
- Xin sư huynh chỉ giáo!
- Làm người, phải có đảm đương, lại phải giỏi thoát. Mà chúng ta là người tu đạo, không đảm đương thì không thể vào đời; không giỏi thoát, thì không thể thành đạo. Sư đệ, phải biết lập thân phải cao một bước, xử thế phải lùi một bước, tiền đồ từng bước chông gai, mọi việc phải nghĩ rõ ràng, sống yên phận làm đầu, mọi việc quyết không thể một mực đảm đương, càng không thể chỉ lo lùi bước!
Chân Nguyên Tử có chút ý vị sâu xa nói.
Đây là tâm ý thân thiết của lão đạo, hàm nghĩa trong lời nói cũng không khó sáng tỏ.
Hành sự không biết tiến thối, kết quả sẽ như hoa trong gương, trăng trong nước, làm sao có thể siêu thoát. Biết rõ mình không đủ, chỉ là thời điểm nước đã đến chân lại không thể nào thay đổi! Bản tính a!
Phảng phất như suy nghĩ của mình bị lão đạo nhìn thấu, nên trong lời nói ngụ ý sâu xa, muốn cảnh tỉnh mình! Lâm Nhất dừng bước, nhìn Chân Nguyên Tử chắp tay, lấy đó bái tạ. Vốn định như dĩ vãng, cùng đối phương trả lời vài câu. Lúc này hắn không nói gì, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.
Đường dưới chân, cuối cùng đều phải tự mình đi. Chân Nguyên Tử cũng tốt, Biện Chấn Đạc cũng được, còn có những người Thiên Long phái kia, sau khi đến Đại Hạ, Lâm Nhất đều không rảnh bận tâm. Dọc theo đường đi gặp phải rất nhiều người và vật, chỉ là duyên phận gặp thoáng qua một lần. Hôm nay cùng thuyền đông độ, ngày mai mỗi người một phương!
Có đôi khi nói nhiều rồi, chỉ tăng thêm thương cảm và bất đắc dĩ.
Thấy thần sắc của Lâm Nhất ảm đạm, giọng nói của Chân Nguyên Tử xoay chuyển, tò mò hỏi:
- Đúng rồi, hôm nay lúc vào thành, sao ngươi biết quy củ của thành này? Lúc đó nhìn dáng dấp chắc chắn của ngươi, ta cũng không hiểu ra sao.
Ở cửa thành phát sinh tranh chấp, mọi người đều tận mắt nhìn sự tình phát sinh, Chân Nguyên Tử có nghi ngờ như thế, không kỳ quái chút nào. Lâm Nhất biết lão đạo muốn chuyển hướng câu chuyện, hắn cười cười nói:
- Một đồng bạc phí vào thành là không giả, cũng chỉ thu với người lần đầu vào thành.
Thấy Chân Nguyên Tử vẫn lắc đầu không tin, Lâm Nhất nói tiếp:
- Trước khi ta chạy tới cửa thành, gặp hai người bán cá tướng mạo đôn hậu, liền thuận tiện nghe quy củ vào thành, bọn họ hẳn sẽ không hư ngôn a.
- Thì ra là như vậy, trách không được hai tiểu tử kia đuối lý dừng tay, ta còn tưởng là thân phận của sư đệ, làm bọn hắn lòng sinh kiêng kỵ!
Chân Nguyên Tử lộ ra thần sắc bừng tỉnh.
- Có lẽ bọn họ có chỗ cố kỵ, bất quá không phải duyên cớ từ ta.
Lâm Nhất lắc đầu, hắn cũng không rõ ràng Trịnh gia sâu cạn, chỉ bằng vào đệ tử thủ vệ là Luyện Khí kỳ, Trịnh gia há dễ trêu chọc.
- Tu vi của hai người kia so với sư đệ thì như thế nào? Trong thành này còn có tu sĩ khác tồn tại không?
Càng tới gần Đại Hạ, gặp phải Tu Tiên giả sẽ càng nhiều. Chỉ là không nghĩ tới khi những người này xuất hiện ở trước mắt, lại không hẳn là việc tốt.
Nhớ đến lúc đầu mình vân du thiên hạ, vẫn ngóng trông kết giao những cao nhân này. Nhưng hôm nay, Chân Nguyên Tử mới phát giác, những người kia vẫn là ít gặp cho thỏa đáng. Những Tu Tiên giả này cao cao tại thượng, khí thế bức người, rất khó ở chung!
- Tu vi của hai người kia không đáng giá nhắc tới, bất quá trong thành này vẫn có bốn năm người, hẳn là con cháu Trịnh gia. Tuy sáng mai chúng ta liền rời đi, nhưng trước mắt vẫn phải cẩn thận chút.
Lâm Nhất có chút bất đắc dĩ nói.
Thời điểm hắn và Chân Nguyên Tử ở trên đường đi dạo, thần thức từ lâu quét qua toàn thành, đã nhận ra trong thành còn có các tu sĩ khác tồn tại, đều là đệ tử Luyện Khí kỳ. Trong đó tu vi cao nhất bất quá Luyện Khí tầng bốn. Nhưng lần đầu nhìn thấy nhiều Tu Tiên giả như vậy, vẫn khiến hắn líu lưỡi không ngớt.
Người có linh căn, trong vạn không có một. Chẳng lẽ nơi đây thực là địa linh nhân kiệt sao?
/204
|