Ngay khi Lâm Kim Thư nói xong, trên máy tính hiện lên một hàng chữ.
"Còn dám hỏi, cô là thần thánh phương nào?" Lâm Kim Thư nhếch môi và gõ.
"Tên thật của tôi là, Ix!" "Cô là lx? Thật không? Cô đừng lừa tôi?" Đối phương hỏi liền ba câu.
Qua màn hình máy tính, Annie cảm nhận được cảm xúc kinh ngạc của đối phương.
Lâm Kim Thư với vẻ mặt lười biếng, thản nhiên gõ.
"Không thì sao? Bà đây đã xác định được vị trí của anh rồi, Anh cũng đừng chờ bà tra ra được thông tin của mình nữa, khai ra tên mau lên!" "Lx, thực ra tôi là fan của cô.
Mấy năm trước, chúng ta còn đã từng bắt tay, chắc cô...đã sớm quên tôi rồi!"
Nhìn thấy những lời này, Bạch Cẩm Sương đứng phía sau Lâm Kim Thư, không nhịn được tiền nhún vai cô ấy, cảm thấy rằng tên hacker này còn là fan của Lâm Kim Thư nữa
Lâm Kim Thư cũng có chút kinh ngạc, cô ta giật mình “Mấy năm trước, lúc nào cơ?” "Chính là lúc trước, có mã nguồn của một công ty bị...!Người bên kia có vẻ lúng túng sau khi nói ra lời sau đó, nhưng Lâm Kim Thư đã nhớ về điều đó.
Cô quay lại và nhìn Bạch Cẩm Sương, và cả hai người họ rõ ràng đã nhớ đến điều đó.
Sáu năm trước, công ty trò chơi mới thành lập của Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đã bị đánh cắp mã nguồn và gần như đã tạo ra một tổn thất rất lớn.
Cuối cùng, vẫn là do Lâm Kim Thư ra mặt và đã trừng trị đối phương khiến anh ta phục sát đất.
Lúc đó, đối phương dường như đã nói, anh ta phục
Lâm Kim Thư, đã nhận làm fan của Lâm Kim Thư
Rất rõ ràng, cả Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư đều nhớ về việc này! Lâm Kim Thư quay lại và tiếp tục trả lời.
"Nếu anh đã là fan của tôi, vậy mà anh vẫn dám động đến văn phòng của bạn tôi à, trước khi anh ra tay, anh không nghe ngóng sao?" "Cái này...Tôi thật sự không biết, văn phòng này là của bạn cô.
Quan trọng nhất là thực tế chúng ta không quen biết nhau, cô bảo tôi nghe ngóng, thì tôi làm sao mà nghe ngóng được!" "Anh là hacker trên mạng, không phải là lợi hại lắm sao? Tìm có cái thông tin cũng khó đến vậy à?" "Cái này...tôi muốn tra, nhưng cũng không tra được thông tin của bạn cô, đại thần ơi! Hơn nữa...tôi cũng gặp nỗi khổ, em gái tôi đã đến phỏng vấn xin việc ở văn phòng của bạn cô.
Kết quả là văn phòng của họ coi thường em gái tôi, nói em gái tôi tốt nghiệp cử nhân không xứng đáng vào làm văn phòng của họ.
Em gái tôi đã khóc cực kì thảm thiết khi về đến nhà, đây là tôi chỉ muốn trút giận cho con bé thôi, tôi không có ý gì khác cả!" "Hứ...không có ý gì khác, vậy anh có biết...hành vi này của anh đã vi phạm pháp luật rồi không!" "A...Đại thần, cô đừng nhẫn tâm như vậy, tôi sẽ gánh chịu mọi tổn thất gây ra cho bạn của cô.
Chúng ta có thể đừng tiến hành thủ tục pháp lý được không?"
Lâm Kim Thư khịt mũi và tiếp tục gõ.
"Dựa vào đâu mà tôi phải tha cho anh?" "Dựa vào việc tôi là fan của cô?" "Ồ."
Lâm Kim Thư với giọng điệu mỉa mai, phải một lúc sau đối phương mới chậm rãi trả lời lại.
Trên máy tính xuất hiện sticker người đàn ông nhỏ bé đang quỳ gối, có vẻ như hiệu ứng truyện tranh khá nặng nề.
"Đại thần, tha cho tôi đi, hiện tại tôi còn có công việc chính thức, nếu như cô kiện tôi, công việc này của tôi sẽ hỏng mất.
Tối nay tôi sẽ chiêu đãi cô, mời cô và bạn cô đi ăn tối, đích thân xin lỗi cô ấy.
Tổn thất công việc của cô ấy, tôi chắc chắn sẽ đền bù không thiếu một đồng, sau này chúng ta vẫn là bạn, được không?"
Lâm Kim Thư xem câu trả lời rồi quay đầu nhìn Bạch Cẩm Sương: "Cẩm Sương, cậu nghĩ thế nào?"
Khi Bạch Cẩm Sương nhớ đến chuyện về nhà, Mặc Tu Nhân có lẽ cũng sẽ không về, và Đỗ Yến Oanh gần đây đã trở lại sống trong thành phố rồi.
Hôm nay Bông cũng muốn đến chỗ bà ấy, về nhà cũng chỉ còn một mình cô ấy thôi.
Bạch Cẩm Sương mím môi nói: "Vậy thì đi đi, xem xem anh ta xin lỗi cậu như thế nào, vừa hay...gặp fan của cậu xem!"
Bạch Cẩm Sương vừa nói, vừa nhìn Lâm Kim Thư với giọng điệu giễu cợt.
Lâm Kim Thư trả lời một cách bất lực: "Mấy năm trước chỉ là một thằng nhóc, bây giờ còn nhỏ hơn chúng ta, vừa nhìn đã thấy rất ấu trĩ rồi.
Nếu như thật sự gặp được cậu ta, nhất định tớ phải giáo huấn cậu ta mới được!"
Bạch Cẩm Sương cười khúc khích: "Vậy thì đồng ý cùng cậu ta đi ăn tối đi!"
Lâm Kim Thư gật đầu, xoay người trả lời.
Lâm Kim Thư trả lời và ngay sau đó rất nhanh đối phương đã gửi đến địa chỉ của một nhà hàng.
"Tôi đợi cô ở Tây Minh Vũ, đây là số điện thoại của tôi 152 xxxx 7329, hãy liên hệ với tôi khi cô đến nơi!" Bạch Cẩm Sương nhìn thấy câu trả lời này, không khỏi cười thầm: "Có vẻ như anh ta đang định mời chúng ta đi ăn tối ở nhà hàng của nhà cậu đấy!"
Lâm Kim Thư đứng dậy và nói: "Vậy thì đi đi! Vừa hay chỉ số an toàn cũng cao!"
Bạch Cẩm Sương gật đầu một cách thành khẩn: "Cũng đúng! Vậy bây giờ chúng ta qua đó chứ?"
Lâm Kim Thư với ánh mắt lóe sáng: "Chờ đã, mặc dù là ở Tây Minh Vũ, nhưng...chúng ta vẫn phải phải kiểm tra trước, chẳng biết cái gì sẽ xảy ra đâu!" “Kiểm tra cái gì?” Bạch Cẩm Sương nhất thời không phản ứng kịp.
Lâm Kim Thư cũng không thèm quay đầu lại: "Thông tin của anh ta!"
Ngay sau đó, Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Lâm Kim Thư lại bắt đầu múa tay một cách nhanh chóng, cảm thấy bàn phím giống như một món đồ chơi trong tay cô ấy, thực sự rất tiện dụng.
Bạch Cẩm Sương cũng không làm phiền Lâm Kim
Thư, cô quay lại và nói với Annie: "Chúng tôi đợi lát rồi đi,
Cô cho người cài đặt lại hệ thống trên máy tính và nâng cấp tường lửa nhé!"
Annie gật đầu: "Vâng thưa tổng giám đốc Bạch!"
Vừa nói, ánh mắt của cô ta không rời khỏi Lâm Kim
Thư, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái, hoàn toàn khác với vẻ mặt lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Kim Thư.
Cô không nhịn được đến bên cạnh Bạch Cẩm Sương nói nhỏ: "Cẩm Sương, cô ấy trên mạng rất lợi hại sao?"
Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Annie tò mò, cười rồi nói: "Mấy năm trước, trong giới hacker, cô ấy được gọi là thiên tài hacker.
Những năm gần đây, cô ấy được xưng là thần! Sự tồn tại bất khả chiến bại!"
Đây cũng là những điều mà Bạch Cẩm Sương nói chuyện với Lâm Kim Thư lúc rảnh rỗi từ sau khi về nước.
Annie sửng sốt, nhìn bóng lưng của Lâm Kim Thư, cô càng thêm ngưỡng mộ.
Một lúc sau, Lâm Kim Thư đã tìm ra danh tính của người bên kia.
Cô quay lại nhìn Bạch Cẩm Sương, vẻ mặt có chút phức tạp.
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn cô: "Biểu cảm này của cậu là sao đây?"
Lâm Kim Thư nói: "Tớ đã tìm ra danh tính của người bên kia rồi!"
Bạch Cẩm Sương hơi nhưởng mày: "Cái gì? Biểu cảm này của cậu, là người quen sao?"
Lâm Kim Thư lắc đầu: "Ngược lại không phải quen đâu, mà là...nơi làm việc hiện nay của anh ta, không thể không làm cho tớ phải nghĩ nhiều!" “Ở đâu?” Bạch Cẩm Sương có chút kinh ngạc, cô thật sự không nghĩ ra được nơi nào mà khiến cho Lâm Kim Thư có biểu cảm này.
Lâm Kim Thư với biểu cảm khó nói: "Đó là công ty trò chơi mà Mặc Tu Nhân và Cảnh Hạo Đông đã thành lập, chính là công ty mà lúc trước anh ta ăn cắp mã nguồn!"
Bạch Cẩm Sương kinh ngạc há hốc mồm: "Anh ta...muốn làm gì vậy?"
Lâm Kim Thư lắc đầu: "Quỷ mới biết anh ta muốn làm gì, tối nay gặp nhau, vừa hay chúng ta nói chuyện thẳng mặt, năm đó đã bỏ qua cho anh ta, sao anh ta còn dám quay lại nữa!"
Bạch Cẩm Sương ánh mắt chợt lóe lên, ngược lại không nói thêm gì nhiều.
Lâm Kim Thư dằn vặt, thời gian tan làm đã trôi qua từ lâu, Bạch Cẩm Sương và Lâm Kim Thư nhanh chóng rời văn phòng đến thắng Tây Minh Vũ
Trên đường đến Tây Minh Vũ, Lâm Kim Thư đột nhiên hỏi Bạch Cẩm Sương: "Cậu không về nhà ăn tối, không cần nói với tổng giám đốc Mặc nhà cậu sao?"
Bạch Cẩm Sương nghe vậy liền nghĩ ngay đến vẻ thần bí của Mặc Tu Nhân, đi sớm về muộn, vốn dĩ buổi sáng muốn điều chỉnh tâm trạng tốt một chút, trong chớp mắt lại chẳng có gì đẹp đế nữa rồi.
Cô nói: “Mặc Tu Nhân gần đây bận lắm! Buổi tối về nhà toàn là một mình, không về nhà ăn cơm cũng được!” Lâm Kim Thư có chút ngạc nhiên: “Anh ấy bận cái gì vậy?"
Bạch Cẩm Sương dựa vào ghế phụ, lắc đầu nói: “Tớ không biết, chắc là phải làm việc”.
/1097
|