Mặc Tu Nhân đang uống sữa, nghe thấy vậy anh liền liếc nhìn cô rồi nói: "Bình thường, có chuyện gì vậy?"
Bạch Cẩm Sương nhíu mày: "Không có gì, tại sao cả một ngày em đều không nhìn thấy bóng dáng anh, lúc trước còn nói không yên âm, phải đích thân đưa đón em đi làm, kết quả là bây giờ em toàn là tài xế đưa em đi làm!" Đúng vậy, Mặc Tu Nhân gần đây đã sắp xếp một tài xế đưa đón Bạch Cẩm Sương đi làm
Nói ra thì lúc trước toàn là do Triệu Văn Vương lái xe cho Mặc Tu Nhân, đôi khi là đích thân Mặc Tu Nhân tự lái, tuy nhiên gần đây anh ta thực sự hơi bận, không có thời gian đưa đón Bạch Cẩm Sương.
Mặc Tu Nhân nhìn cô: "Lái xe mới em không quen à?" Bạch Khiết khẽ nhíu mày: "Không, chỉ là cảm thấy...gần đây anh rất thần bí, rốt cuộc là có anh đang làm gì vậy!"
Mặc Tu Nhân ánh mắt lóe lên: "Đợi qua khoảng thời gian này, em sẽ biết thôi!"
Bạch Cẩm Sương nhếch miệng, thấy Mặc Tu Nhân không muốn giải thích nhiều, cô cũng không truy hỏi thêm nữa.
Hôm nay Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương đến công ty, nhưng trên đường đi, Bạch Cẩm Sương lại không muốn nói chuyện, Mặc Tu Nhân dường như trông có vẻ vô cùng mệt mỏi, cũng không nói nhiều.
Đến công ty, Bạch Cẩm Sương xuống xe, đứng ở cạnh xe, nhìn thấy Mặc Tu Nhân hạ cửa kính xe rồi nói: "Em mau lên đi, anh đến công ty trước đây!" Bạch Cẩm Sương mím môi, gật đầu rồi nói: “Vâng!”
Cô vào đến cửa văn phòng làm việc, qua lớp kính, cô thấy chiếc xe của Mặc Tu Nhân rời đi, trong lòng cảm thấy trống rỗng.
Cô cảm thấy mình hơi quá đáng, Mặc Tu Nhân không phải gần đây không có thời gian mà chắc là do công việc bận quá, sao cô là trở nên cáu kỉnh đến vậy, có hơi chút ích kỉ nữa!
Sau hai giây ngẫm nghĩ lại bản thân, cô chợt nhận ra một vấn đề, đó chính là cảm những xúc bất an không thể giải thích được này của cô, 80% là do cô mang thai, trên sách cũng nói rõ rằng khi phụ nữ mang thai, cảm xúc thường rất dễ thay đổi.
Hơn nữa, dù sao Bạch Cẩm Sương dù sao cũng là người từng mang thai một lần rồi, vì vậy, cô đã tự an ủi bản thân, rất nhanh sẽ quen thôi.
Bạch Cẩm Sương trong một tháng này đều ngủ mê mệt, mấy ngày nay đột nhiên cảm thấy cái gì cũng có mùi khó chịu, buổi trưa ăn xong suýt nữa nôn ra.
Vì cơ thể cảm thấy không thoải mái, nên buổi chiều làm việc, Bạch Cẩm Sương như người trên không, không có chút tâm trạng nào.
Chính vào lúc sắp tan làm buổi chiều, Annie đột nhiên gõ cửa và bước vào.
Bạch Cẩm Sương uể oải ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy? Có chuyện gì mà cô gấp gáp như vậy?"
Annie cau mày: "Hệ thống studio của chúng ta đã bị hack!"
Bạch Cẩm Sương há miệng, cảm thấy sự việc này nghe có chút hư ảo: "Tên hacker nào không có việc gì làm, đến tấn công hệ thống studio của chúng ta, anh ta thật quá rảnh rỗi mà!"
Dù sao thì, công ty trang sức đá quý Minh Huyền này dù nổi tiếng trong ngành nhưng cũng chỉ nổi tiếng về thiết kế của nó mà thôi, còn về máy tính của công ty, nó chỉ là một công cụ để kiểm tra thông tin.
Dù sao, khi bọn họ thiết kế bản thảo, phải dùng đến một số chất liệu thời thượng, phục chế những chất liệu cổ còn phải có một chút sự trừu tượng, hội họa mang phong cách cổ điển, đều có khả năng dùng đến.
Tuy nhiên, bản thảo thiết kế điện tử chỉ có trên máy tính của Bạch Cẩm Sương, đây vốn dĩ là do Bạch Cẩm Sương nghĩ ra, công ty của bọn họ chỉ có một nhân viên quản lý thông tin, nói trắng ra, chính là sửa chữa máy tính.
Các máy tính khác trong công ty của họ mức độ an toàn thông tin đều không đủ., Bạch Cẩm Sương mời chỉ đưa phiên bản điện tử của bản thảo thiết kế vào máy tính của mình.
Máy tính của Bạch Cẩm Sương là hệ thống tường lửa do Lâm Kim Thư tự tay cài đặt, người bình thường không thể phá được.
Tuy nhiên, Bạch Cẩm Sương không hề ngờ tới được, lại có người nào đó sẽ hack máy tính công ty của họ.
Cô im lặng một lúc, bật máy tính của mình lên, nhìn thấy máy tính của mình không sao, liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, để tránh sự việc xảy ra như vừa rồi, cô ấy đã tải tất cả các bản phác thảo thiết kế điện tử trên máy tính lên đám mây và lưu một bản sao vào USB.
Cô ấy đã xóa tất cả các bản phác thảo thiết kế điện tử trên máy tính.
Như vậy, cho dù có hacker hack máy tính của cô ta, cũng không thể lấy được bất cứ thứ gì hữu ích.
Annie đứng trước bàn làm việc của Bạch Cẩm Sương, nhìn cô ấy xử lý những thứ này một cách nhanh gọn lẹ.
Thấy Bạch Cẩm Sương đã xóa tất cả những thứ hữu ích trên máy tính, cô ấy nói: "Cẩm Sương, vậy bây giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Cứ mặc kệ à?"
Dù sao, Bạch Cẩm Sương cũng đã lưu trữ thông tin hữu ích trong ổ USB và đám mây rồi, cho dù đối thủ có mạnh đến cỡ nào, e rằng cũng sẽ không tìm được!
Bạch Cẩm Sương liếc nhìn Annie: "Ai nói tôi không quan tâm, tôi không hề tốt bụng như vậy, nếu đã đụng đến tôi rồi, vậy thì tôi cũng sẽ không thể nào khách sáo nữa đâu!"
Annie có chút ngạc nhiên: "Vậy thì cô định...!Bạch Cẩm Sương cong môi nói: "Tìm hacker xử lý anh ta!"
Annie làm việc vô cùng chuyên nghiệp, vì vậy khi nghe Bạch Cẩm Sương nói điều này, cô ấy nhanh chóng phản ứng: "Vậy thì bây giờ tôi sẽ tìm một số thông tin liên hệ của vài hacker đáng tin cậy!"
Bạch Cẩm sương khế lắc đầu: "Cái này không cần thiết! Tôi đã chọn được người phù hợp rồi!"
Annie chớp mắt: "Ai vậy? Tại sao tôi không biết, cô còn quen biết cả những người trong nghề này cơ à?".
Bai Jinse nở nụ cười: "Cô mới quen tôi được có mấy năm!"
Vừa nói, cô vừa bẩm điện thoại gọi cho Lâm Kim Thư: "Kim Thư, tớ có có chút việc muốn nhờ cậu giúp, cậu có thời gian không?"
Lâm Kim Thư cười rồi nói: "Sao lại không có thời gian, không dễ dàng gì mà cậu mới liên lạc với tớ một lần, kể cả không có thời gian cũng phải sắp xếp, đợi chút tớ bảo dì giúp việc đi đón Đa Đa là được, cậu muốn tớ giúp gì vậy? Cậu đang ở đâu?"
Bạch Cẩm Sương nói: "Tớ đang ở văn phòng, đã có một hacker tấn công hệ thống của studio chúng tôi mà không rõ lý do, tớ có chút khó hiểu, không biết rốt cuộc là kẻ nào, cậu đến đây xem giúp tớ với!
Lâm Kim Thư lập tức gật đầu rồi nói: "Không vấn đề, đợi lát, tớ sẽ qua ngay đây!" Việc này Bạch Cẩm Sương hoàn toàn yên tâm về Lâm Kim Thư, dù sao thì cái biệt danh thiên tài hacker của Lâm Kim Thư cũng không phải là vô dụng.
Bạch Cẩm Sương ngồi trong văn phòng chưa đến nửa tiếng, Lâm Kim Thư đã đi tới.
Khi Annie đón tiếp Lâm Kim Thư, cô ấy không thể tin được khi nhìn thấy Lâm Kim Thư còn trẻ như vậy, cả người cô ấy toát lên một thứ khí chất hào quang, đây chính là cao thủ mà Bạch Cẩm Sương mời đến sao.
Cô ấy đưa Lâm Kim Thư đến phòng làm việc của Bạch Cẩm Sương, vừa bước vào đã thấy Bạch Cẩm Sương đứng dậy, nở một nụ cười: "Kim Thư!"
Annie quay đầu liếc nhìn Lâm Kim Thư ở bên cạnh, Lâm Kim Thư lúc nãy vẫn còn lạnh lùng, khi nhìn thấy Bạch Cẩm Sương, trên mặt nở nụ cười: "Cụ thể là có chuyện gì vậy? Tớ đi kiểm tra máy tính bị hack của công ty cậu trước!"
Bạch Cẩm Sương vội vàng gật đầu, liếc nhìn Annie: "Annie, đưa Lâm Kim Thư qua xem tình hình!” Annie trong lòng có chút nghi hoặc, liệu một hacker trẻ tuổi như vậy thực sự có khả năng sao? Chỉ là, cho dù cô ấy có quan hệ tốt với Bạch Cẩm Sương, trong lòng nghĩ như vậy nhưng cô cũng không dám hỏi trực tiếp, cô trực tiếp đưa Lâm Kim Thư đi ra ngoài.
Bạch Cẩm Sương cũng đi theo.
Lâm Kim Thư xem tình hình máy tính, rồi mỉm cười, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Khiết một cái, nói: "Có chút thú vị đó!"
Sau đó, cô tìm một chiếc máy tính rồi ngồi xuống và di chuyển các ngón tay của mình một cách nhanh thoăn thoắt.
Annie hoàn toàn không hiểu những chuyện này, chỉ là ánh mắt cô không theo kịp tốc độ gõ ngón tay của Lâm
Kim Thư, trong lòng vô cùng khâm phục.
Một lúc sau, Annie nghe thấy Lin Kim Thư nói: "Máy tính trong studio của cậu phải được nâng cấp hệ thống tường lửa sau khi được cài đặt lại, còn nữa...tớ đã truy tìm được vị trí của đối phương rồi!".
/1097
|