**********
Tống Thúy Kiều tựa như vừa nghe được một chuyện vô cùng hài hước: “Tống Chí Nam, sao cô lại đáng thương như vậy chứ? Đến giờ khắc này rồi mà vẫn còn mơ mộng hão huyền được!”
Cô ta cười nhạo, chậm rãi lắc đầu: “Chà thấy cô đáng thương như thế, tôi đây đành tốt bụng nói cho cô biết vậy ở ngươi như vậy.
Cái tên lúc nào cũng giúp đỡ cô, Viên Khánh Đông đã chết rồi.
Chẳng lẽ cô không biết chuyện này sao? Anh ta giết Tần Vô Đoan nhưng cũng bị Tần Vô Đoan giết ngược lại, chẳng qua, cũng đều là do anh ta tự gieo gió gặt bão, động thủ với người khác trước, cho dù có chết thì cũng không chiếm được lý! Hơn nữa, anh ta còn liên lụy toàn bộ nhà họ Viên, thật đúng là một tên đàn ông vừa ngu ngốc lại vừa điên cuồng! Cô nên biết ơn tôi bởi vì Mặc Tu Nhân đã sai người cứu cô ra.
Cho dù cô có không chết thì anh ấy cũng sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Tống Chí Nam giương miệng, tức giận “um um” vài tiếng, nhưng không thể phát ra thành lười hoàn chỉnh.
Sắc mặt cô ta chuyển sang đã chuyển sang màu xanh tím, sợ là sống không thêm được quá vài phút.
Tống Thúy Kiều ném bình dưỡng khí xuống đất: “Tôi đi trước nha, cô cứ từ từ hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng này đi!”
Tống Thúy Kiều dứt lời, vui vẻ xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Thế nhưng, khi cô ta vừa xoay người lại thì đột nhiên nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng quen thuộc ngoài cửa sổ.
Tống Thúy Kiều tức khắc cứng đờ cả người, chân nhũn ra, dù làm thế nào cũng không thể nhích về phía trước được.
Tống Đình Nguyên và Tống Thúy Kiều cứ như vậy nhìn nhau cách một ô cửa.
Ánh mắt Tống Đình Nguyên ngày càng lạnh lẽo, Tống Thúy Kiều càng lúc càng hoảng hốt, đến cuối cùng cô ta còn thậm chí cúi đầu, không dám đối diện với Tống Đình Nguyên.
Ngay lúc này, Tống Đình Nguyên mở cửa bước vào.
Hai tay của Tống Thúy Kiều khẽ nắm chặt vào nhau, cô ta rũ mắt xuống, đáy mắt hiện lên vô số cảm xúc.
Giây tiếp theo, cô ta đột nhiên chạy về phía Tống Đình Nguyên: “Bố, nãy giờ bố đã nghe được gì rồi? Bố hãy nghe con giải thích đã.
Mấy lời con nói với Tống Chí Nam khi nãy đều là giả, sự thật không phải như bố nghĩ đâu!”
Đáng tiếc, Tống Đình Nguyên hoàn toàn không để ý đến lời cô ta nói, ông ta trực tiếp lướt qua Tống Thúy Kiều, ấn chuông khẩn cấp.
Chẳng mấy chốc, bác sĩ và y tá đều lao vào phòng bệnh, Tống Đình Nguyên và Tống Thúy Kiều bị mời ra bên ngoài.
Hai người đứng ở hành lang, Tống Thúy Kiều khẩn trương nhìn Tống Đình Nguyên: “Bố, những điều vừa nãy bố nghe được thật sự không phải là sự thật đâu!”
Tống Đình Nguyên không trả lời cô ta, ánh mắt ông ta lạnh băng, bình tĩnh hỏi: "Kết quả xét nghiệm ADN là do Tống Chí Nam cần hỗ trợ động tay động chân đúng không?”
Tống Thúy Kiều mềm nhũn cả người.
Tống Đình Nguyên chắc chắn đều đã nghe thấy hết mọi chuyện, nếu không ông ta sẽ không hỏi những câu này.
Sắc mặt Tống Thúy Kiều tái nhợt, lắc đầu nói: “Không phải không phải, bố, bố hãy tin con..."
Tống Đình Nguyên đột nhiên lạnh giọng ngắt lời cô ta: “Cô câm miệng cho tôi! Tôi không phải là bố của cô!”
Sau khi rống lên những lời này, hai mắt Tống Đình Nguyên đỏ lên.
Ông ta gióng trống khua chiêng mang Tống Thúy Kiều về nhận tổ quy tông, thế nhưng, ông ta không thể nào ngờ được rằng mình lại ngu ngốc rước về một thứ hàng giả về.
Ông ta đã khiến con gái mình thất vọng, sao còn có thể xứng đáng với Yến Oanh.
Tống Thúy Kiều thấy Tống Đình Nguyên tức giận như vậy, cô ta ngược lại nhanh chóng bình tĩnh hơn, nói: “Bố bố không thể nói như thế được.
Cho dù con thật sự không phải con gái ruột của bố nhưng những gì con đã hy sinh vì bố trong khoảng thời gian này lại không phải là giả mà! Tất cả những gì con làm có thể xem như là an ủi trái tim bị tổn thương vì mất đi con gái của bố.
Bây giờ bố hà tất gì phải tức giận như vậy! Bố làm vậy thì có khác gì ăn cơm xong lại không chịu trả tiền chứ!”
Tống Thúy Kiều vừa nói chuyện vừa âm thầm quan sát sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt của Tống Đình Nguyên.
Đầu óc cô ta càng ngày càng tỉnh táo.
Cô ta nhất định phải tìm cách tạm thời ổn định Tống Đình Nguyên, kiếm thêm ít tiền nữa rồi nhân cơ hội chạy trốn.
Tống Đình Nguyên không nghĩ đến chuyện đã đến nước này rồi mà Tống Thúy Kiều còn dám kiêu ngạo như vậy.
Sắc mặt ông ta xanh mét: “Tống Thúy Kiều...!Cô thế mà còn dám nói ra mấy lời này ư!”
Tống Thúy Kiều nhướng mày: “Vì sao con lại không dám nói cơ chứ? Những gì con nói đều là sự thật mà!”
Tống Đình Nguyên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với cô ta, trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát: “Loại người như cô nên chịu sự trừng phạt của pháp luật!”
Tống Thúy Kiều liếc mắt một cái, thấy Tống Đình Nguyên muốn báo cảnh sát, cô ta lập tức hoảng loạn: “Ông không thể gọi cảnh sát được, tôi biết...!tin tức về con gái ruột của ông!”
Nghe vậy, bàn tay cầm điện thoại của Tống Đình Nguyên cứng đờ.
Vẻ mặt ông ta trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Tống Thúy Kiều: “Cô biết được chuyện gì?”
Tống Thúy Kiều cảnh giác nhìn ông ta, thấy Tống Đình Nguyên thật sự bị lời nói của mình dọa sợ, cô ta lập tức trấn định tinh thần, chậm rãi mở miệng nói: “Chẳng phải tôi vừa mới nói lúc nãy sao, tôi biết thông tin về con gái ruột của ông!”
Tống Đình Nguyên lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô cho rằng tôi sẽ còn tin tưởng một kẻ lừa đảo như cô nữa hay sao?”
Tuy trong lòng Tống Thúy Kiều vô cùng hoảng loạn nhưng ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh: “Tôi đã lừa ông nhưng tin tức về con gái của ông là sự thật.
Còn tùy vào ông muốn biết hay là không thôi!”
Lời nói của Tống Thúy Kiều tựa như đang đặt một quả táo trước mặt Tống Đình Nguyên.
Tống Đình Nguyên rõ ràng biết bên trong quả táo này có thể đã bị hư thối nhưng nghĩ đến hương vị của nó, ông ta vẫn luyến tiếc từ bỏ.
Ông trầm mặc hồi lâu mới mở miệng nói: “Cô nói trước đi, tự tôi sẽ có phán đoán!”
Tống Thúy Kiều cười nhạo một tiếng: “Nếu tôi nói cho ông biết thì chẳng phải ông sẽ lập tức sai người đến đối phó tôi sao? Tôi biết ông hận tôi lừa gạt ông, thế nhưng tôi cũng thân bất do kỷ, chính Tống Chí Nam đã yêu cầu tôi làm hết thảy những chuyện này, ông muốn trách thì hãy đi mà trách cô ta.
Còn về phần tin tức ở chỗ tôi, ông phải dùng tiền đến đổi, sáu trăm tỷ, đưa tôi xuất ngoại, xong việc tôi sẽ nói tin tức của con gái ông cho ông biết.
Nhà họ Tống lớn như thế, sáu trăm tỷ đối với ông hẳn không tính là cái gì!”
Tống Thúy Kiều vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm vào Tống Đình Nguyên: “Tiền đối với ông mà nói bất quá cũng chỉ là vài con số, dùng tiền đến đổi tin tức về đứa con gái mà ông vẫn luôn âm thầm nhớ mong thì cũng không mệt, phải không ông Tống?”
Lúc này Tống Thúy Kiều đã hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang của mình, cũng không gọi ông ta là bố nữa.
Tống Đình Nguyên nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, đột nhiên nói: “Tin tức của cô hẳn là biết được từ chỗ Tống Chí Nam!”
Mặc dù khi biết được việc Tống Thúy Kiều từ trước đến nay vẫn luôn lừa gạt ông ta, ông ta quả thật rất tức giận, thế nhưng, càng tức giận, ông ta lại càng bình tĩnh hơn.
Tại sao Tống Chí Nam lại đột nhiên muốn tìm Tống Thúy Kiều đến giả mạo con gái của ông ta, hết tám phần là do cô ta đã tìm được con gái ruột của ông, cảm thấy đối phương không dễ khống chế nên mới...!
Lúc trước, khi Tống Thúy Kiều giúp Tống Chí Nam làm việc đã từng bảo là không muốn đắc tội Tống Chí Nam, thật ra cũng là để lừa ông ta mà thôi.
Nguyên nhân thật sự là do Tống Thúy Kiều là hàng giả mà Tống Chỉ Nam đã sắp xếp.
Tống Chí Nam vẫn luôn khổng chế Tống Thúy Kiều, khiến Tống Thúy Kiều không thể không làm việc cho cô ta.
.
/1097
|