Đoàn người Đỗ Yến Oanh đã chuẩn bị xong từ sớm, bảy giờ tối, bọn họ chính thức ngồi lên chuyến bay nào đó bay ra nước ngoài, thân phận của Bạch Cẩm Sương, Đàm Phi Tuấn đã giúp cô xử lý qua, như vậy, cho dù là Mặc Tu Nhân đi điều tra chuyến bay, sợ là cũng tra không ra gì cả.
Máy bay ầm ầm cất cánh, Bạch Cẩm Sương hoàn toàn rời khỏi nơi đã sống hai mươi năm này.
Cùng thời gian đó, Mặc Tu Nhân nằm trong bệnh viện, Mặc Tố Nhiên đỏ mắt ngồi bên giường bệnh.
Lúc bà ta nhìn thấy mí mắt của Mặc Tu Nhân giật giật, bà ta lập tức đứng lên, khom lưng nhìn anh.
Mặc Tu Nhân mở mắt, liền nhìn thấy mặt của Mặc Tố Nhiên phóng đại ở trước mắt, vẻ mặt vội vàng lo lắng nhìn anh.
Anh vừa mở miệng, cảm giác giọng nói không giống như là của mình, khàn khàn khô khốc, khó nghe cực kỳ: "Mẹ..."
Mặc Tố Nhiên nhìn anh cuối cùng đã bình yên vô sự tỉnh lại, nhất thời khóc ra tiếng: "Con sao lại ngốc như vậy, con đứng trước mộ anh con làm gì? Con cho là con làm như vậy nó có thể sống lại sao? Sao con có thể dọa mẹ sợ như vậy, mẹ đã mất đi anh con, mẹ không thể tiếp tục mất đi một đứa con trai là con nữa, con thương xót cho mẹ và bố con đi!"
Nghe vậy, trái tim Mặc Tu Nhân tế rần, ánh mắt anh có chút chua xót: "Mẹ, con không có cố ý dọa mẹ, con đây không phải là không có chuyện gì sao, lúc đó con chỉ là muốn một mình nói chuyện với anh trai mà thôi, mẹ đừng lo lắng, sau này...!sẽ không xảy ra chuyện thế này nữa!"
Mặc Tố Nhiên nâng tay lau nước mắt: "Con đừng cam đoan với mẹ, mẹ có thể không hiểu con sao, mẹ biết, sự biến mất của Bạch Cẩm Sương, không đả kích lớn bằng chuyện của anh con, anh con rõ ràng đã cứu nó, nhưng, nó lại rời đi không chút tin tức nào cả, mẹ thật sự...!thật sự không thể tha thứ cho nó!"
Mặc Tu Nhân nhếch môi, không biết nên nói gì mới tốt.
Chuyện này, anh quả thực không có cách nào thay Bạch Cẩm Sương bào chữa, trừ khi là tìm thấy cô, biết được cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn Mặc Tố Nhiên, vẻ mặt có chút cố chấp: "Mẹ, bây giờ con có thể thông cảm cho mẹ, nhưng, con sẽ không từ bỏ việc tìm Cẩm Sương, con hy vọng, nếu con tìm được cô ấy, sự biến mất của cô ấy có thể tha thứ, mẹ có thể tha thứ cho cô ấy!"
Mặc Tố Nhiên đỏ mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nhìn Mặc Tu Nhân nữa: "Con khỏe mạnh đứng lên trước lại nói sau!"
Mặc Tu Nhân nghe thế, giãy dụa đứng dậy: "Con vốn dĩ không sao!"
Anh muốn ngồi dậy, lại trực tiếp bị Mặc Tố Nhiên tức giận đè lại nằm xuống: "Con nằm nghỉ ngơi đàng hoàng cho mẹ! Chuyện khác, chờ sau này lại nói!"
Mặc Tu Nhân thở dài bất đắc dĩ, cũng không tranh chấp gì với Mặc Tố Nhiên nữa.
Tống Đình Nguyên vốn dĩ là đến bệnh viện thăm Mặc Tu Nhân, ông ta nghe nói, Mặc Tu Nhân té xỉu trước mộ của Tần Vô Đoan.
Kết quả, ông ta vừa đến khoa nội trú, thì nhìn thấy Tống Thúy Kiều đột nhiên vội vội vàng vàng lên thang máy, ánh mắt đó, ngược lại giống như là sợ bị người khác nhìn thấy.
Thân thể Tống Đình Nguyên bị trụ đá cẩm thạch trong đại sảnh chặn lại, ông ta hơi nhíu mày, đợi đến lúc thang máy đóng lại, ông ta mới đi theo.
Ông ta nhìn thoáng qua thang máy Tống Thúy Kiều vừa rồi đi vào, thang máy liền dùng ở tầng mười một, tầng khác cũng chưa ấn, có thể là trong thang máy chỉ có một mình Tống Thúy Kiều.
Mắt Tống Đình Nguyên chợt lóe, vào một thang máy khác lên tầng mười một.
Tống Thúy Kiều đã đến tầng mười một, nhanh chóng đi đến phòng bệnh của Tống Chí Nam.
Bây giờ Tống Chí Nam đang cắm ống thở oxy, cả người đều không thể động đậy, Mặc Tu Nhân tìm hai vệ sĩ mặc đồ bình thường, bảo bọn họ chú ý, đừng để Tống Chỉ Nam bị người khác mang đi là được, mặt khác, ai thăm Tống Chí Nam, đều không sao cả.
Cho nên, Tống Thúy Kiều căn bản không chú ý đến hai vệ sĩ đó, thuận lợi tiến vào phòng bệnh.
Tống Chí Nam đã tỉnh, nhưng, hiện tại cô ta đang dựa vào khí oxy duy trì sinh mệnh, có thể thấy được là bị thương không nhẹ.
Cô ta nghe thấy cửa phòng bệnh truyền đến động tĩnh, suy yếu mở mắt, sau đó, nàng liền nhìn thấy Tống Thúy Kiều.
Cảm xúc của Tống Chí Nam lập tức kích động lên, nàng mở to hai mắt, miệng run nhè nhẹ, muốn ngồi dậy.
Tống Thúy Kiều chậm rãi đi qua, nhìn Tống Chí Nam cười tủm tỉm: "Tống Chí Nam, đừng ngọ nguậy, cô bị thương rất nặng, ngồi dậy không được, nghe nói cô xảy ra tai nạn giao thông, tôi đặc biệt đến thăm cô!"
Tống Chí Nam cố hết sức hít sâu một hơi oxy: "Tống...!Thúy Kiều, cứu....!cứu tôi ra ngoài!"
Tống Thúy Kiều vốn đang đang cười, nghe nói như thế, ánh mắt lập tức lạnh xuống: "Cứu cô, tôi dựa vào cái gì cứu cô!"
Giọng của Tống Chí Nam giống như cái ống thổi nát: "Tôi...!tôi cho cô...!tiền!"
Tống Thúy Kiều cười: "Tiền? Cô cho tôi tiền, Tống Chí Nam, cô đang đùa tôi sao? Tôi bây giờ còn cần cô cho tôi tiền à, tôi chính là thiên kim của nhà họ Tống, tôi muốn cái gì không có, dựa vào cái gì để cô cho tôi tiền!"
Tống Chí Nam giãy dụa kịch liệt đứng lên: "Cô...!cô không sợ...!không sợ tôi...!vạch trần...!thân phận của cô sao?"
Tống Đình Nguyên vừa tới của phòng bệnh của Tống Chí Nam, định đi vào xem Tống Thúy Kiều rốt cuộc đang làm cái gì.
Kết quả, ông ta chợt nghe thấy đối thoại như vậy của Tống Chí Nam và Tống Thúy Kiều, Tống Đình Nguyên hoảng hốt, giống như bắt được tin tức gì rất quan trọng, tay của ông ta định mở cửa một chút, liền khựng lại như vậy ở cửa phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Tống Thúy Kiều nghe thấy lời này của Tống Chí Nam, vẻ mặt trực tiếp lạnh xuống.
Cô ta thấy trong mắt của Tống Chí Nam có chút âm ngoan, chầm chậm đi lên, trong ánh mắt hoảng sợ của Tống Chí Nam, trực tiếp rút khí oxy của cô ta "Còn vạch trần thân phận của tôi, Tống Chí Nam, cô sợ là vì xảy ra tai nạn giao thông mà ngay cả đầu óc cũng không rõ ràng rồi, tôi giết cô, thì không có ai biết thân phận của tôi nữa!"
Cô ta trực tiếp rút đi khí oxy của Tống Chí Nam, Tống Chí Nam trừng lớn mắt, ngực kịch liệt phập phồng, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ: "Cô...!cô con sói mắt trắng này!"
Tống Thúy Kiều không nghĩ tới, cô ta cũng đã hư nhược thành bộ dạng này, còn có thể nói một câu hoàn chỉnh như vậy, có thể thấy được là vô cùng tức giận.
Cô ta cười đến nỗi run rẩy hết cả người: "Sói mắt trắng, cô thật sự biết hình dung tôi đấy, chẳng qua...!bây giờ cô mới biết thì đã quá muộn rồi! Cô có thể còn không biết, ngày đó ở trên núi Trà Giang chiếc xe tải tông cô xuống vách núi đó, chính là do tôi sắp xếp, chỉ đáng tiếc, tôi không nghĩ tới mạng cô lớn như vậy, xem ra, chỉ có thể tự tôi ra tay thôi!"
Tống Chí Nam phẫn nộ trừng mắt,
.
/1097
|